Ác Nữ Quay Về

chương 131: không có ý tốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Tuyền tất nhiên biết mình không nên nói như vậy, nhưng vẫn chịu không nổi cảm thấy tức giận: "Ta chỉ không hiểu được, mãi dằn vặt các người như vậy, bà ấy có được lợi ích gì chứ?"

"Đối với bà ta đã không có lợi gì, nhưng lại có thể khiến cho chúng ta khô xác, chịu đựng hành hạ, chịu đựng khổ sở, bà ta tất nhiên vui vẻ rồi, mỗi một nữ nhân trong cung, đều có trái tim thối rữa, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu."

Vuốt cả buổi, cuối cùng Lăng Nhược Hi cũng cảm thấy dễ thở hơn, thở dài, nhẹ giọng nói: "Giúp ta tìm một bộ quần áo, chiều nay chắc là có tuyết rơi."

Diệp Tuyền thấy dáng vẻ này của Lăng Nhược Hi, dĩ nhiên cảm thấy nói không hết cảm giác đau lòng, nhưng mà nàng ấy biết mình cũng không giải quyết được gì, chỉ có thể nhíu mày gật đầu: "Ta ngay lập tức đi tìm cho ngươi!"

Vừa nói xong, bên ngoài liền xuất hiện một cung nữ, rất cung kính thi lễ với Lăng Nhược Hi, rồi nhẹ nhàng nói: "Thỉnh an tam tiểu thư, nô tỳ là người trong cung của Đức Phi, Đức Phi nói hôm nay thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, sợ cô nương không đủ quần áo mặc, cho nên cố ý cho nô tỳ đưa tới áo khoác lông đen của hồ ly, có cái áo khoác này, mùa đông cũng ấm áp thêm đôi chút."

Nói rồi, nhanh chóng đem áo khoác trong tay đưa tới, Lăng Nhược Hi vội vàng nhận lấy, nhẹ nhàng sờ một cái, biết đây nhất định là áo khoác da hồ ly đen đặc biệt, phòng lạnh tốt nhất, nhưng giá trị không hề nhỏ, cũng không biết vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp, gật đầu, vừa cười vừa nói: "Làm phiền tỷ tỷ đi chuyến này rồi, phiền tỷ tỷ khi về nói cảm ơn với nương nương giúp ta."

Tiểu cung nữ khẽ phúc thân hành lễ: "Tam tiểu thư thích là tốt rồi, nô tỳ cáo lui trước."

Sau khi nói xong thì trực tiếp xoay người đi ra ngoài, Diệp Tuyền xoay người lại thấy áo khoác trong tay Lăng Nhược Hi thì nhíu mày: "Nô tỳ luôn cảm thấy cái áo khoác này có chút quen mắt?"

Lăng Nhược Hi hơi buồn cười nhìn Diệp Tuyền: "Sao thế? Ngươi quen biết với hồ ly à?"

Diệp Tuyền nghe tới đây, nhất thời đỏ mặt: "Ai lại quen với thứ đó chứ!"

Lăng Nhược Hi sờ sờ lông hồ ly trên áo khoác, quả nhiên ấm áp không gì so sánh được, cười cười nhẹ giọng nói: "Xem ra trong lòng Đức phi vẫn có ta."

"Nếu trong lòng bà ta có ngươi thì khi đó không trơ mắt nhìn ngươi chết đuối không cứu, nếu không phải vương gia nhà ta liều mạng nhảy xuống, có lẽ bây giờ ngươi cũng không có mạng mà ở đây cảm ơn bà ấy ta đâu, nói ra thì vương gia chúng ta còn bị bệnh cảm sốt, uống thuốc hơn mười ngày mới đỡ, nhưng ngươi ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, thật đúng là không đáng mà."

Nghĩ tới dáng vẻ Bắc Đường Ngôn vì Lăng Nhược Hi mà tranh đấu tới quên mình, Diệp Tuyền lại cảm thấy cái áo khoác trong tay Lăng Nhược Hi vô cùng chói mắt.

Chuyện lần trước, Lăng Nhược Hi biết Bắc Đường Ngôn đã cứu mình, thế nhưng không biết chuyện hắn bị bệnh, bây giờ bị Diệp Tuyền nói như vậy, Lăng Nhược Hi cảm thấy mình hình như có hơi vô tâm.

"Bây giờ hắn có khỏe không?"

Không tự chủ, Lăng Nhược Hi hỏi một câu, chỉ là lời nói này, Lăng Nhược Hi vừa nói ra lại cảm thấy hối hận, đây không phải chuyện cũ sao?

Diệp Tuyền tức giận liếc mắt nhìn Lăng Nhược Hi, lải nhải: "Bây giờ đương nhiên là khỏe lại rồi, chẳng qua ta không rõ, sao ngươi lại ác độc như vậy, một đao trước kia ngươi đâm có thể không nhắc tới sao, bây giờ vết thương còn chưa khỏi hẳn đâu, thật là nhẫn tâm."

Lăng Nhược Hi nhìn Diệp Tuyền cứ nói liên miên, càng thấy phiền phức, ném áo khoác trong tay xuống, tức giận nói: "Ta nói này sao ngươi giống một cụ bà thế? Cứ liên miên lải nhải không dứt vậy thật đáng ghét."

Diệp Tuyền lúc này mới nhận ra mình nói quá nhiều, ngay lập tức ngậm miệng lại, tức giận liếc mắt về phía nàng, rồi đưa cho Lăng Nhược Hi một ly trà: "Ngươi bị lạnh cho tới trưa, cái này cho ngươi, giảm khí lạnh!"

Lúc này Lăng Nhược Hi mới hài lòng gật đầu, trêu đùa nói: "Ngươi bây giờ càng ngày càng hiền huệ rồi!"

"Ta là một tay giết người! Ngươi nên cẩn thận cho ta!" Bị Lăng Nhược Hi trêu chọc, Diệp Tuyền chỉ cảm thấy mình nhịn không nổi nữa, tức giận liếc mắt nhìn Lăng Nhược Hi, sau đó thì đi vào phòng rồi nói: "Ta đi trải giường cho ngươi!"

Lăng Nhược Hi đem ly trà uống sạch, lúc này mới thấy cả người thoải mái hơn một chút, vừa muốn đứng dậy, chỉ nghe thấy âm thanh hét lên chói tai của Diệp Tuyền: "A! Có rắn!"

Lăng Nhược Hi vội vã buông ly trà xuống, vọt vào, kết quả nhìn thấy một hung thần ác sát như Diệp Tuyền giờ phút này lại nhắm chặt mắt, chỉ lo hét lên chói tai!

Nhìn sang trên giường, thì thấy một con rắn lớn có màu sắc hoa hòe, có lẽ là do đang vào đông nên giờ đang nằm ngủ khò khò.

Lăng Nhược Hi cảm thấy không biết nói sao, đi về phía trước buồn cười vỗ Diệp Tuyền một cái, nhẹ giọng nói: "Chỉ là một con rắn đang ngủ đông thôi mà, ngươi xem cái bộ dáng bây giờ của ngươi xem."

Lúc này Diệp Tuyền mới mở mắt ra, trơ mắt nhìn Lăng Nhược Hi tiến lên cầm lấy con rắn, càng cảm thấy Lăng Nhược Hi không phải nữ nhân bình thường.

Lăng Nhược Hi đâu biết Diệp Tuyền suy nghĩ cái gì, chỉ cẩn thận xem xét một hồi, sau đó khinh thường nói: "Ta còn tưởng cái gì tài giỏi lắm, thì ra chỉ là một con trăn vằn hoa lớn mà thôi, yên tâm đi, cho dù nó tỉnh cũng chẳng có sức tấn công bao nhiêu, chỉ được cái dáng vẻ hơi dọa người mà thôi, thứ này nếu mà nấu thành canh thì đúng là mỹ vị mà."

Diệp Tuyền không thể tin được nhìn dáng vẻ bình tĩnh như không của Lăng Nhược Hi: "Ngươi đừng nói với ta, ngươi muốn ăn nó!"

"Thứ tốt như vậy, sao ta có thể hưởng một mìn được? Ngươi lên tiền sảnh, nói với mọi người, trước hết đừng dùng bữa sớm, ta có món ngon, muốn thết đãi các nàng miễn phí, coi như là chịu lỗi với các nàng."

Diệp Tuyền nghe tới đó, có hơi khó hiểu nhìn Lăng Nhược Hi: "Từ khi nào thì ngươi trở thành người ôn hòa dễ gần như vậy?"

Lăng Nhược Hi lại giống như đứa trẻ tìm được trò vui, đem con trăn lớn trong tay vứt vào lòng Diệp Tuyền: "Nếu không ngươi đi hầm nó đi, ta đến tiền sảnh chuyển lời?"

Cả người Diệp Tuyền cứng ngắc tại chỗ, nước mắt đều như sắp tuôn ra: "Không không không, ta sai rồi, ta van ngươi, lấy cái này đi đi, ta sợ, ta thật sự rất sợ!"

Lăng Nhược Hi nhìn thấy mặt mũi Diệp Tuyền trắng bệch, thì thấy rất buồn cười cầm lại con trăn trong tay, khinh bỉ liếc nhìn Diệp Tuyền: "Chỉ với cái dáng vẻ sợ sệt này của ngươi, có thể giết người sao? Nhất định là một chuyện cười!"

Tuy Diệp Tuyền rất sợ con trăn trong tay Lăng Nhược Hi, nhưng vẫn tức giận trả lời: "Ta chỉ sợ rắn, không sợ người, không có người nào mà ta không dám giết cả!"

"Được, vậy ngươi đi giết Kiều Tư Nặc đi, ta nhìn thấy ả ta thì lại khó chịu!"

Lăng Nhược Hi cũng không tha cho Diệp Tuyền, nghịch ngợm nhìn gương mặt tái nhợt của nàng ấy.

"Thứ nữ nhân này, sao ngươi lại ác độc như vậy chứ!" Diệp Tuyền đâu phải đối thủ của Lăng Nhược Hi, nhất thời cảm thấy đầu óc muốn loạn lên, hận không thể ra tay giết Lăng Nhược Hi ngay.

"Cái loại độc ác này, rất có thể là do trời sinh!" Lăng Nhược Hi nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Tuyền, sau đó nghiêm túc nói: "Ta chỉ hy vọng ngươi nên giấu giếm tính tình mình lại một chút, không muốn trong thâm cung này ngươi sẽ gây phiền phức cho ta, biết không?"

Tuy Diệp Tuyền không phục lắm, nhưng cũng biết Lăng Nhược Hi nói đúng, chỉ có thể buồn buồn gật đầu, không tình nguyện nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không phá hư chuyện đâu."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio