Ác Nữ Quay Về

chương 140: há nguyện lòng muốn quay về

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thục phi cũng không ngờ rằng ngay lúc này Bắc Đường Hiên lại tới đây, mà vừa mới vào cửa đã có ý nói giúp Đức Phi, vẻ mặt phách lối giờ lại bị sự nóng giận thay thế, nhưng vẫn theo quy củ vẫn phải hành lễ: "Hoàng Thượng vạn phúc kim an!"

"Hậu cũng ngày nào cũng náo loạn không có được một lúc yên bình, trẫm làm sao có thể vạn phúc kim an?"

Bắc Đường Hiên cau mày ngồi lên ghế chủ vị, có vẻ mất kiên nhẫn nói: "Đứng lên cả đi! Lại có chuyện gì nữa đây?"

Đức Phi tiến lên một bước, nhẹ nói: "Hoàng Thượng bớt giận, kỳ thật cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là cây trâm ngũ phượng mà hoàng thượng ban cho muội muội bị mất, muội muội nóng vội, trong lúc nhất thời nói sai, cũng là lẽ đương nhiên."

Thục phi hung hăng liếc Đức Phi một cái, sau đó vội vã nói: "Là có người nhìn thấy Lăng tam tiểu thư giấu cây trâm và trong tay áo, cho nên thần thiếp mới tra hỏi kỹ càng, hết thảy đều đều làm theo lẽ công bằng, vẫn xin hoàng thượng minh giám."

Nhìn ai ai cũng tự cho là mình đúng, cộng thêm dáng vẻ hờ hững của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Hiên cảm thấy càng thêm đau đầu, đi đến trước mặt Lăng Nhược Hi, lạnh lùng nói: "Lại là ngươi?"

Lăng Nhược Hi khẽ phúc thân, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng thứ tội, thần nữ đích thực không làm chuyện này."

Bắc Đường Hiên nhìn xem bộ dạng lạnh nhạt như vậy của Lăng Nhược Hi, thở dài: "Tam tiểu thư gần đây danh tiếng vang dội, nên biết rằng trong chốn hậu cung này, con chim tranh lộ đầu, chỉ có một con đường chết!"

"Thần nữ mới vào cung trong, tất nhiên sẽ chú ý cẩn thận khắp nơi, chỉ là như cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thần nữ cũng thật sự mệt mỏi."

Lúc nói lời này Lăng Nhược Hi thực sự cảm thấy rất bất đắc dĩ là thật tâm không phải nói cho có, lúc đầu cũng không muốn ở lại đây quá lâu, cũng không ngờ mới có vài ngày ngắn ngủi, mà lại có bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, choáng váng.

Bắc Đường Hiên nhìn thẳng Lăng Nhược Hi, bỗng nhiên cười ha ha: "Ngươi cũng nên biết rằng, biết bao năm nay, không hề có ai dám nói chuyện với trẫm bằng cách như ngươi vậy!"

Lăng Nhược Hi nghe đến đây, vội vàng quỳ xuống: "Thần nữ tuổi còn nhỏ, nói chuyện không phân tôn ti, vẫn xin hoàng thượng thứ tội."

Nhìn dáng vẻ Lăng Nhược Hi sợ hãi, Bắc Đường Hiên cảm thấy một trận tẻ nhạt, không kiên nhẫn phất phất tay: "Đứng lên đi."

Lúc này Lăng Nhược Hi mới đứng dậy, yên lặng đứng sang một bên, Bắc Đường Hiên một lần nữa trở về chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống, phiền hà đùa hạt châu trong tay, rồi mới lên tiếng nói: "Còn có ba ngày nữa thôi, sứ giả của các nước sẽ tấp nập vào kinh, nhưng hậu cung của trẫm lại không được an bình thế này, e rằng sẽ phải ném vài người sang ba nước khác rồi*."

*Ý nói muốn tặng nữ nhân của hậu cung cho các sứ giả đem về nước.

Nghe nói như thế, Thục phi lập tức quỳ xuống, vội vàng nói: "Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp biết tội, sau này sẽ trông nom việc hậu cung chỉnh tề, sẽ không để hoàng thượng phải thêm lo lắng nữa."

Bắc Đường Hiên cũng không thèm nhìn Thục phi, chỉ hờ hững nhìn Đức Phi, có chút bất đắc dĩ nói: "Ái phi có bằng lòng trở về góp chút sức lực hỗ trợ trẫm không?"

Đức Phi nghe vậy, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhẹ phúc thân, ôn nhu nói: "Thần thiếp vốn chính là người của hoàng thượng, giúp hoàng thượng phân ưu giải nạn cũng là chuyện bổn phận nên làm, chỉ có điều Hòe Nhi thật sự không thể tách rời khỏi thần thiếp, thần thiếp.."

"Nói ra thì, trẫm không gặp Hòe Nhi cũng được một thời gian khá dài rồi, không bằng nàng đưa nó về đây, ở trong cung thêm một thời gian nữa, nhân tiện giúp đỡ Thục phi chỉnh đốn lại chốn hậu cung tà khí lẫm liệt này."

Bắc Đường Hiên trực tiếp ngắt lời Đức Phi, ánh mắt nhìn Đức Phi ấy vậy mà lại có thêm mấy phần ôn nhu.

Lời ấy của Bắc Đường Hiên trực tiếp khiến Thục phi tái mặt, vội vã nói: "Hoàng thượng nghĩ lại ạ! Đức Phi tỷ tỷ vốn là hậu phi, hồi cung ắt là chuyện đương nhiên, thế nhưng Kiều vương gia đã trưởng thành, nếu ở lại lâu trong cung này, sợ là có chút không ổn!"

"Hòe Nhi mặc dù đã trưởng thành, nhưng có tâm trí đơn thuần nhất, nhìn người cũng nhìn không thấu, hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì dơ bẩn!"

Bắc Đường Hiên không vui trợn mắt liếc Thục phi một cái, sau đó vỗ bàn cái rầm, lạnh giọng nói: "Mấy người các ngươi, từng người từng người một, chịu yên tĩnh lại một chút cho ta!"

Sau khi nói xong, trực tiếp đứng dậy, đi ra phía ngoài, lúc đi ngang qua Đức Phi, còn nhè nhẹ vỗ bả vai Đức Phi: "Lát nữa, đón Hòe Nhi vào đi!"

Đức Phi bất đắc dĩ thở dài, nhẹ gật đầu ôn nhu nói: "Thần thiếp tuân chỉ!"

Thục phi mặc dù bất mãn trong lòng, cũng không dám biểu lộ ra ngoài, quy củ cung tiễn Bắc Đường Hiên, sau đó lạnh lùng nhìn Đức Phi, cắn răng nghiến lợi nói: "Thủ đoạn của tỷ tỷ quả nhiên không tầm thường! Xuất cung nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có thể khiến cho hoàng thượng nhớ mãi không quên như thế, đúng là làm khó tỷ tỷ rồi, người già châu ố*, cũng không biết là dùng thứ công phu nữa!"

*Người già châu ố: Ý chỉ người giả như viên ngọc châu bị ố vàng theo thời gian, không được coi trọng.

Lời nói này, đúng thực là quá khó nghe, nhưng Đức Phi vẫn mang dáng vẻ thờ ơ, vừa cười vừa nói: "Muội muội nói lời này có phải hơi nặng rồi không, hoàng thượng cũng chỉ vì quá nhớ Hòe Nhi mà thôi, chuyện của hậu cung, muội muội có lòng nhưng không đủ lực, vậy người mang tiếng tỷ tỷ như ta, hẳn nên đưa tay tương trợ rồi."

"Xem ra ý của tỷ tỷ, nhất định là muốn đối đầu với muội muội rồi sao?" Thục phi gắt gao siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn Đức Phi.

"Muội muội nói câu này, tỷ tỷ nghe nhưng không hiểu, muội và ta đều là người của hoàng thượng, giúp Hoàng Thượng phân ưu giải nạn, sao lại trở thành đối thủ của muội muội được đây?"

Đức Phi thong dong bình tĩnh, Thục phi tức thở hổn hển, trận chiến này, từ lúc vừa mới bắt đầu, Thục phi đã chắc ăn phần thiệt, nếu còn đấu tiếp nữa, cũng chỉ có Thục phi thêm mất mặt mà thôi.

Cho nên Thục phi hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Ngày tháng trong cũn dài đằng đẵng, tỷ tỷ ngàn vạn lần phải thật cẩn thận đấy."

"Đa tạ muội muội chỉ điểm, chỉ có điều so với tình hình hiện tại muội muội e rằng cũng khó mà tự lo cho chính mình được!"

Đức Phi không mặn không nhạt đối lại, sau đó thản nhiên nói: "Hoàng thượng có mệnh, không thể không theo, tỷ tỷ trước hết cần phải ra ngoài đón Hòe Nhi tiến cung, muội muội cứ tự nhiên nhé!"

Sau khi nói xong, Đức Phi quay người đi ra ngoài trước tiên, còn lại Thục phi đứng tại chỗ mặt đen như đít nồi, phía dưới các vị tiểu thư chưa từng thấy chiến không đổ máu kiểu này, từng người một đều cảm thấy hít thở thôi cũng đau tim, Lăng Nhược Hi ngược lại là tập mãi thành quen, chỉ là không hiểu, vị trí đứng mũi chịu sào này, sao Đức Phi lại muốn xông ra. "

Vốn dĩ là xem kịch, giờ thì hay rồi, tan trong không vui, hôm nay Thục phi không chiếm được chút tiện lợi gì về cho mình thì cũng thôi đi, còn bị Đức Phi hung hăng vả bốp bốp vào mặt, Thục phi cảm thấy cả người không có chỗ nào là lành lặn cả, đi đến trước mặt Lăng Nhược Hi, gắt gao trừng mắt nhìn Lăng Nhược Hi, lạnh giọng nói:" Tam tiểu thư quả nhiên không như bình thường, chỉ là không biết vận khí tốt như vậy, có thể kiên trì được tới khi nào. "

Lăng Nhược Hi cũng không hề chịu yếu thế, chỉ nhàn nhạt cười:" Nương nương nói đùa, thân ngay không sợ bóng ngã, không thẹn với lương tâm, tự nhiên ắt không sợ hãi. "

Cái miệng này của tam tiểu thư, đúng là lợi hại, chỉ tiếc, dưới trướng bổn cung chứa không nổi dạng người xảo trá như ngươi." Thục phi lạnh lùng nhìn Lăng Nhược Hi, cứ như chỉ trong một giây sau là có thể chộp tới bất cứ lúc nào. "

" Có thể chứa được thần nữ hay không tùy vào khí độ của nương nương, có thể khiến nương nương chứa được thần nữ, đó mới là chuyện cá nhân của thần nữ! "

Lăng Nhược Hi cũng không thu ánh hào quang của mình lại, nhìn chằm chằm vào mắt Thục phi, trong đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ băng lãnh.

Thấy Lăng Nhược Hi như vậy, Thục phi đột nhiên cũng hãi hùng một trận, kịp thời phản ứng lại mình ấy vậy mà bị một tiểu nha đầu dọa sợ, lập tức cảm thấy thẹn quá hóa giận, hung hăng trừng mắt liếc xéo Lăng Nhược Hi, cắn răng nói:" Bổn cung vẫn chỉ có câu nói kia, thời gian trong cung dài đằng đẵng, chúng ta cứ chờ mà xem! "

" Nương nương nói chí là, thời gian trong cung mặc dù có dài thật, nhưng phúc khí của nương nương người lại càng dài hơn ấy chứ."

Lăng Nhược Hi thu hồi vẻ băng lãnh trên mặt lại, nhu thuận thi lễ Thục phi một cái, mắt thấy sắc mặt của Thục phi càng lúc càng đen, Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy trong lòng lan tỏa một cảm giác dễ chịu khó mà tả được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio