Bắc Đường Ngôn rất bất ngờ khi nghe Lăng Nhược Hi nói như vậy, đơ người cả nửa ngày, khó khăn lắm mới lấy lại được phản ứng, có chút bất đắc dĩ nói: "Từ trước đến nay ngươi không phải là người thích đùa giỡn mà nhỉ."
"Vương gia cũng đã biết ta không phải là người thích nói đùa, vậy cũng đã đủ hiểu, chuyện làm không được, ta sẽ không nói." Biểu cảm của Lăng Nhược Hi vẫn thờ ơ như cũ, nhưng lại khiến Bắc Đường Ngôn chấn động một cách khó hiểu.
"Chữ viết của một vạn người cũng không phải là chuyện gì khó, chỉ có điều ngươi phải biết rằng, đây là lễ vật tặng hoàng thượng, nếu bị nhìn ra sơ hở, nhất định sẽ có tai họa ngập đầu." Bắc Đường Ngôn nhìn Lăng Nhược Hi vừa cười vừa nói, cũng không biết vì sao dáng vẻ tràn đầy tự tin này của Lăng Nhược Hi lại lóa mắt đến vậy.
"Vương gia yên tâm, ta cũng rất yêu quý sinh mạng của mình, vương gia muốn có vị trí đó, nhất định phải luôn cho chúng triều thần thấy sự tồn tại của mình!"
Mặc dù Bắc Đường Ngôn tay nắm trọng binh, nhưng bởi vì xuất thân không rõ, cho nên dù có sát phạt quyết đoán đi nữa, thủ đoạn cường ngạnh hơn đi nữa, nhưng rất nhiều người trong triều, đều không đặt Bắc Đường Ngôn lên vị trí tranh đấu, cho nên nói, mặc dù Bắc Đường Ngôn chiến công hiển hách, nhưng trên thực tế, không có người có ý định đưa hắn lên làm thái tử.
Lăng Nhược Hi cảm thấy sanh thần lần này của hoàng thượng là một cơ hội rất tốt, cho nên mới muốn dùng biện pháp như vậy, phô bày tài hoa và tâm tư của Bắc Đường Ngôn, ra ở trước mặt mọi người.
Bắc Đường Ngôn lòng có thất khiếu, tất nhiên là biết Lăng Nhược Hi suy nghĩ điều gì, nhưng cứ nghĩ đến việc Lăng Nhược Hi đang giúp mình vạch đường đi, trong lòng Bắc Đường Ngôn có mọt cuộn sóng ngọt ngào ào ạt bay tới bay lui.
Thản nhiên nhẹ gật đầu: "Nếu tam tiểu thư đã có thiên phú khác thường, vậy ta không cần khách khí nữa! Bút tích của vạn người, rất nhanh sẽ được đưa tới."
"Mặc dù là sách vạn dân, nhưng ta vẫn hi vọng có thể có chữ viết của những người trong đây."
Vừa nói, Lăng Nhược Hi đua cho Bắc Đường Ngôn một tờ giấy đã chuẩn bị từ trước, trong đôi mắt to tròn chứa đầy ý cười, nhìn vào, giống như một con tiểu hồ ly cái giảo hoạt.
Rất ít khi trông thấy Lăng Nhược Hi như lúc này, Bắc Đường Ngôn ngược lại có chút hiếu kỳ, mở tờ giấy ra xem trên đó viết gì, lập tức cười khẽ một tiếng: "Nha đầu này, thật đúng là xấu không ai bằng!"
"Sao thế? Vương gia không thích?" Lăng Nhược Hi cũng không phản bác, nghịch ngợm nhìn Bắc Đường Ngôn, trên gương mặt ngoại trừ vẻ đắc ý thì cũng không còn gì khác.
"Thích, Gia thích những cô nương như ngươi vậy." Bắc Đường Ngôn cười nhạt, ngả ngớn nâng cằm Lăng Nhược Hi lên, xấu xa nói: "Nào, cười một cái cho Gia xem!"
Lăng Nhược Hi cũng không giận, hướng về phía Bắc Đường Ngôn nhu thuận nở nụ cười, Bắc Đường Ngôn cũng không ngờ lần này Lăng Nhược Hi lại phối hợp mình, đột nhiên bị nụ cười mỉm của Lăng Nhược Hi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cho đến lúc cảm thấy mũi chân mình đau rát, lúc này mới giật mình phản ứng lại.
Vội vàng buông Lăng Nhược Hi ra, cắn răng nghiến lợi nhìn xem sắc mặt Lăng Nhược Hi băng lãnh tột cùng, nghiến răng phun ra một câu: "Quả nhiên là một nữ nhân thâm độc nhất!"
Lăng Nhược Hi lúc này mới chậm rãi rụt chân mình lại, thản nhiên nói: "Vương gia bây giờ đã tỉnh táo lại chút gì chưa?"
Bắc Đường Ngôn lúc này mới phát hiện cảm xúc trong mắt Lăng Nhược Hi mặc dù có phức tạp, nhưng lại không mê mang như mấy ngày trước đó, thay vào đó chỉ có vẻ băng lãnh, phát hiện này, làm cho tim của Bắc Đường Ngôn nghẹn đến phát hoảng.
Tức giận liếc mắt một cái, bực bội nói: "Ngươi chờ đó cho ta!"
Sau khi nói xong trực tiếp quay người lại khập khiễng đi ra ngoài, nhưng lại không ngờ Lăng Nhược Hi ở phía sau lên tiếng lạnh như băng nói: "Ta khuyên vương gia tới thế nào thì về thế ấy, ta cũng không thích có người phát hiện có nam nhân đi từ trong cung ta ra ngoài!"
Bắc Đường Ngôn lúc trước cũng bị sự lạnh lùng của Lăng Nhược Hi làm cho tổn thương, bây giờ mới phát hiện Lăng Nhược Hi cũng không phải đang ở Lăng phủ, nơi này cũng không phải là nơi mà mình có thể tùy tiện ra vào, nghĩ đến điều này, càng khiến cho Bắc Đường Ngôn phiền muộn một trận.
"Vẫn chưa được phong lên làm phi mà, đã thủ thân như ngọc vậy rồi cơ á?" Bắc Đường Ngôn trào phúng nhìn Lăng Nhược Hi.
"Nếu ngươi không sợ rơi đầu, muốn đi từ đâu tới trở về đâu ta không quan tâm!"
Lăng Nhược Hi căn bản không thèm để ý đến chút cảm xúc nhỏ bé Bắc Đường Ngôn, đi thẳng vào bên trong, chỉ để lại cho Bắc Đường Ngôn một bóng lưng vô tình.
Bắc Đường Ngôn bị hành động này của Lăng Nhược Hi chọc tức đến nghẹt thở, đứng ở đó nhìn Lăng Nhược Hi rất lâu, sau rồi mới quay người bay lên mái nhà mất hút.
Diệp Tuyền nhìn tình cảnh giữa hai người thế này thì cũng cảm thấy có một trận khó chịu không hiểu vì sao, bởi vì càng tiếp xúc với Lăng Nhược Hi, thì sẽ càng cảm thấy kỳ thật nữ nhân như Lăng Nhược Hi giống như một đôi trời sinh với vương gia nhà mình vậy, có khi còn xứng với vương gia hơn cả bọn họ nữa, chỉ là Lục Vu, chung quy vẫn không giống, nàng vì Bắc Đường Ngôn mà nỗ lực thật sự nhiều lắm, Bắc Đường Ngôn không thể cô phụ nàng.
Ánh mắt phức tạp như vậy tất nhiên cũng bị lọt vào trong mắt Lăng Nhược Hi, chỉ là lần này, Lăng Nhược Hi không giải thích thêm, lúc trước giải thích, là vì muốn mình phải kiên định hơn, hiện tại, Lăng Nhược Hi tim như bàn đá, cho nên cũng chẳng cần giải thích với ai điều gì.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền tới câu hô của một tiểu thái giám, trong tay ôm một chồng sách cao cao, lặng lẽ đi vào thư phòng của Lăng Nhược Hi, nói: "Đây đều là sách cô nương cần, mời cô nương xem qua."
Lăng Nhược Hi lại cảm thấy cái giọng nói này khá quen, giương mắt nhìn lên, là Diệp Hoan đã lâu không gặp, nhìn Diệp Hoan đè vào cuống họng để nói chuyện, Lăng Nhược Hi cảm thấy một trận buồn cười, xấu xa nói: "Đúng là nhìn không ra, bộ y phục trên người vị thái giám này đúng thật quá đẹp."
Diệp Hoan biết ngay mình không thể gạt được Lăng Nhược Hi, dứt khoát không thèm diễn nữa, đứng thẳng người, rầu rĩ nói: "Làm vậy cũng không còn cách nào khác, Gia nói, phần thọ lễ này quá quan trọng, khoảng thời gian này ta và Diệp Tuyền sẽ cùng nhau bảo vệ ngài, sẽ không để cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy ngài."
Lăng Nhược Hi lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu, vừa cười vừa nói: "Số chữ viết ta muốn đều có ở đây đủ rồi sao?"
Diệp Hoan gật đầu, chỉ vào một cuốn trên cùng, nói: "Đều ở đây, mời tam tiểu thư xem."
Lăng Nhược Hi mở sách ra, trông thấy chữ viết phía trên, lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu, trực tiếp lấy giấy tuyên đã chuẩn bị từ sớm trải lên trên bàn, thản nhiên nói: "Ra ngoài đi! Đừng cho bất kỳ kẻ nào vào."
Diệp Hoan nhìn dáng vẻ Lăng Nhược Hi cúi mắt xuống viết chữ, đột nhiên xuất hiện một cảm giác mơ hồ không hồ, nhíu mày, do dự một chút, mới lên tiếng nói: "Vương gia nói, nếu viết không hết cũng không sao, còn nhiều thời gian."
Chỉ tiếc, Lăng Nhược Hi căn bản không trả lời Diệp Hoan, chỉ cúi đầu viết chữ lên sách.
Nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của Lăng Nhược Hi, Diệp Hoan cũng chỉ có thể thở dài rồi trực tiếp quay người đi ra ngoài, Diệp Tuyền thò đầu ra nhìn Diệp Hoan, thận trọng hỏi: "Nàng ấy thật sự có thể sao chép chữ của mọt vạn người sao?"
Diệp Hoan thở dài, nhẹ nhàng trợn nhìn Diệp Tuyền, sau đó bất đắc dĩ nói: "Muội hỏi ta, ta đi hỏi ai đây, tam tiểu thư vốn không giống người bình thường, chuyện người khác không làm được, nàng ấy luôn luôn có thể làm được, có lẽ, nàng chính là có cái bản lĩnh này."
Diệp Tuyền lúc này mới thu hồi ánh mắt của mình, lầm bầm lẩm bẩm nói: "Kỳ thật nàng ấy cũng rất tốt, chỉ là ••••••••• Thật sự đúng là tạo hóa trêu ngươi!"
Diệp Hoan tất nhiên biết trong cái đầu nhỏ của Diệp Tuyền đang nghĩ thứ gì, liền tức giận gõ một cái, sau đó hung tợn cảnh cáo:"Thu lại cái suy nghĩ trong đầu người đi, quan hệ giữa Gia và tiểu thư, không phải đơn giản như vậy.