Ngày 11 tháng 11 Âm lịch, kinh thành tuyết bay đầy trời, trong sân của một nhà nông ở ngoại ô kinh thành, hai tiểu nha đầu cóng đến môi tím tái, trong mồm lại oán trách liên tục: "Giờ đã là lúc nào rồi, sao đại phu vẫn chưa tới! Cơ thể của tiểu thư không thể chịu lâu hơn được nữa!"
"Ngươi vẫn chưa nhìn ra hả? Rõ ràng là Bà Trương gia kia cố ý, phu nhân mới đi, bọn họ đã bỏ tiểu thư ở đây, bây giờ bị bệnh, ngay cả một đại phu cũng không mời, đúng là quá đáng!"
"Nói ra thì dù gì tiểu thư cũng là đích nữ của Lăng gia, đại phòng thật quá đáng! Tiểu thư đáng thương của chúng ta, sao số lại khổ thế này."
Trong căn phòng nhỏ tồi tàn không chịu nổi cũng không ấm hơn bên ngoài bao nhiêu, tất cả chăn mền ở đó đều trùm lên người cô gái trên giường, Lăng Nhược Hi hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy cả răng cũng đang run lập cập.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khi nàng trùng sinh trở về, nhắm mắt lại suy yếu nằm trên giường, trong đầu xoay chuyển thật nhanh, không thể tiếp tục thế này nữa, nếu không chẳng phải là phụ lòng ông trời, khó khăn lắm mới trùng sinh trở về, nếu ngay cả kinh thành cũng không thể quay lại mà chết ở chỗ này, vậy thật sự là không đáng.
"Mai Hương, Thu Cúc!" Dùng hết sức lực cả người, nàng gọi nhỏ.
Tiểu nha đầu ngoài cửa nghe thấy giọng của Lăng Nhược Hi lập tức bước tới, hai người thấy Lăng Nhược Hi mở to mắt, lập tức mừng rỡ cực kỳ: "Tiểu thư, ngài tỉnh rồi ạ?"
Tiểu nha đầu lớn tuổi hơn một chút rót chút nước trà đã lạnh băng từ trong ấm đưa tới bên miệng Lăng Nhược Hi: "Tiểu thư, uống chút nước trước đi, đại phu sẽ tới ngay."
Lăng Nhược Hi siết chặt cái chén, nhìn hai tiểu nha đầu trước mặt, vô vàn những suy nghĩ xuất hiện trong đầu, Mai Hương chín chắn, Thu Cúc lanh lợi, hai người đều là nha hoàn thiếp thân mà mẫu thân để lại cho nàng, thế nhưng ở kiếp trước, Mai Hương bị ép gả cho một người nông dân chân què mắt mù, bị dằn vặt đến chết, ngay cả Thu Cúc cũng bị đại phu nhân đánh chết tươi, bây giờ có thể trông thấy hai người, trong lòng Lăng Nhược Hi vô cùng ấm áp.
Mặc dù nước trong chén đã lạnh băng, nhưng Lăng Nhược Hi vẫn uống, cởi vòng tay bằng ngọc phỉ thúy trên tay xuống đưa cho Mai Hương, suy yếu nói: "Trương Ngọc thích cái vòng tay này rất lâu rồi, em đi đưa qua cho nàng."
"Tiểu thư! Đây chính là kỷ vật cuối cùng phu nhân để lại cho ngài, tội gì ngài đưa cho nha đầu không biết đủ kia!" Tính tình của Thu Cúc khá bốc đồng, trực tiếp giành lấy vòng tay, mặt mày không tình nguyện.
Lăng Nhược Hi cười nhặt, ho khan môt tiếng, sau đó khó khăn nói: "Một cái vòng tay, đổi lấy ba mạng người chúng ta, đáng giá."
Mai Hương lớn tuổi hơn một chút, thấy trong mắt Lăng Nhược Hi đã không còn khúm núm ngày xưa, lập tức cảm thấy là lạ: "Tiểu thư, ngài không sao chứ?"
Tất nhiên Lăng Nhược Hi hiểu ý Mai Hương, cười cười, sau đó có chút tang thương nói: "Yên tâm đi, ta vẫn là tiểu thư của em, chỉ là đến điện Diêm La, Diêm Vương gia dạy ta một vài chuyện khắc cốt ghi tâm khó quên."
Mai Hương cắn môi, giằng lại vòng tay từ tay Thu Cúc, thấp giọng nói: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đi đưa vòng tay của ngài!"
Lăng Nhược Hi khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng dặn dò vài câu bên tai Mai Hương, bấy giờ mới yếu ớt ngã ra sau, không nhìn hai tiểu nha đầu nữa.
Trong con ngươi Mai Hương toàn là kinh ngạc, tiểu thư nhà nàng muốn giết người đấy à!
Nàng cắn răng, xoay người lại nhìn Thu Cúc sau lưng: "Chăm sóc tiểu thư cho tốt."
Dứt lời, chống lại bão tuyết, đi thẳng ra ngoài.
"Trương tỷ tỷ, Trương tỷ tỷ!" Mai Hương vượt qua bão tuyết, dừng lại trước một căn phòng khá hơn một chút, nhẹ nhàng gọi cửa.
"Phiền muốn chết! Hơn nửa đêm rồi có để người ta ngủ không!" Trương Ngọc vừa mặc quần áo, vừa bực bội mở cửa phòng, thấy Mai Hương ở ngoài thì cáu kỉnh một trận.
"Trương tỷ tỷ, tiểu thư của bọn ta nói tỷ thích cái vòng này, bảo ta lập tức mang tới cho tỷ đấy!" Mai Hương vừa nói, vừa đưa vòng tay ra.
Trương Ngọc nhìn thấy vòng tay thì hai mắt lập tức sáng bừng, như thể sợ Mai Hương sẽ hối hận, nàng ta cướp lấy ngay, hà hơi, dùng ống tay áo lau lau, trong mắt toàn là ánh sáng tham lam: "Ôi chao, sao hôm này đồ đầu gỗ này lại thông suốt thế?"
"Cơ thể tiểu thư nhà ta không khỏe, kính mong Trương tỷ tỷ thương xót, mời một đại phu đến đây, tiểu thư nói, cái vòng tay này ít nhất cũng đáng giá một trăm lượng bạc, xin Trương tỷ tỷ rủ lòng thương!"
"Một trăm lượng?" Trương Ngọc nghe được con số này thì hai mắt càng sáng hơn: "Ngươi nói thật hả?"
"Trương tỷ tỷ, mạng của tiểu thư bọn ta đã nằm trong tay tỷ rồi, nào dám nói dối, tỷ vẫn nên nhanh chóng mang vòng tay lên trấn trên bán đi." Vẻ mặt Mai Hương chân thành, cho dù là ai thấy cũng sẽ không hoài nghi lời nàng nói có gì không đúng.
Trương Ngọc nhìn trời một chút, sau đó hơi chần chờ bảo: "Giờ đã là nửa đêm rồi, có chuyện gì nên để mai rồi nói."
"Không được đâu Trương tỷ tỷ, tiểu thư của bọn ta nói, cái vòng tay này vào ngày này mỗi tháng đều phát ra ánh sáng kỳ lạ, nếu qua hôm nay có lẽ không đáng tiền nữa, nếu muốn bán cũng phải chờ một tháng." Mai Hương dựa theo lời Lăng Nhược Hi dạy cho mình nói từ đầu chí cuối.
Trương Ngọc nghe đến đây lập tức nóng nảy, vì vậy trực tiếp bỏ vòng tay vào trong túi của mình, sau đó hung dữ nhìn Mai Hương: "Nếu con nha đầu thối nhà ngươi dám gạt ta, để xem ta có lột da của ngươi hay không!"
"Trương tỷ tỷ, sao ta dám gạt tỷ chứ! Chỉ là hơn nửa đêm tỷ đi một mình có phải hơi không an toàn hay không, không bằng để cho Trương đại ca đi với tỷ được chứ?"
"Mấy chuyện vặt vãnh này ta tự đi là được, ngươi đừng có nhiều chuyện!" Trương Ngọc căn bản không muốn chia sẻ một trăm lượng bạc này với tên ca ca khốn kiếp kia của mình, vì vậy trực tiếp chạy ra khỏi sân nhỏ.
Mai Hương nhìn bóng lưng Trương Ngọc, cười khinh thường, sau đó đi vào phòng, trên đường đi có mùi phân trâu thoang thoảng khiến Mai Hương hơi nhíu mày.
"Trương đại ca! Trương đại ca!"
Người trong phòng nghe thấy giọng của Mai Hương, nhanh chóng mở cửa bước ra, thấy dáng vẻ xinh xắn của Mai Hương, trong mắt nổi lên dâm tà, tiến lên một bước rồi ôm lấy Mai Hương, cái miệng hôn lung tung lên mặt Mai Hương một lúc: "Mai Hương à, tiểu bảo bối của ta, ca ca nhớ muội lâu lắm rồi, để ca ca thương yêu muội chút nào."
Nếu là trước kia, Mai Hương đã sớm đập đầu chết rồi, nhưng bây giờ nhớ tới những gì Lăng Nhược Hi nói, Mai Hương nén cơn buồn nôn, lớn tiếng nói: "Trương đại ca, Trương đại ca, ca đừng vội! Mới nãy ta từ cỗ Trương tỷ tỷ đến đây, đã trễ vậy rồi, một mình Trương tỷ tỷ cầm một trăm lượng thật sự không an toàn, ca mau đi bảo vệ Trương tỷ tỷ đi!"
Nghe thấy một trăm lượng bạc, Trương Đại Hải không còn tâm tư kia nữa, trong đôi mắt nhìn Mai Hương chằm chằm toàn là ánh sáng tham lam: "Một trăm lượng gì?"
Mai Hương sửa sang lại quần áo của mình, sau đó nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, chỉ thấy sắc mặt của Trương Đại Hải trở nên ngày càng khó coi, mãi đến khi Mai Hương nói xong, Trương Đại Hải mới hung hăng khạc một cái: "Con nha đầu đáng chết này, vì một trăm lượng mà thậm chí cả ca ca cũng không nhận!"
Vừa nói, gã vừa vội vàng ra ngoài, Mai Hương nắm chặt cổ áo mình, lạnh lùng nhìn Trương Đại Hải chạy càng lúc càng xa trên con đường tìm chết.