Ác Nữ Quay Về

chương 30: đổi trắng thay đen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bắc Đường Ngôn nghĩ tới một trăm loại khả năng cũng không ngờ rằng Lăng Nhược Hi vậy mà hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp phủ nhận, buồn cười nhìn nàng, thản nhiên nói: "Cũng không biết là loại thích khách nào có thể để lại vết thương như vậy?"

"Trên đời ngàn vạn loại binh khí, một cô gái khuê phòng như ta làm sao biết chứ? Vương gia làm khó ta rồi!" Lăng Nhược Hi chậm rãi lau sạch máu trên trâm vàng, sau đó cắm lên đầu lại, cứ cảm thấy, cài cây trâm dính máu Bắc Đường Cẩn trên đầu, quả thật nổi bật vẻ kiều mị đặc biệt của nàng.

Lúc này Mai Hương đã sợ đến mức không dám thở mạnh, cả chân mềm nhũn, nhìn Tiểu thư nhà mình và Vương gia mặt lạnh ngươi tới ta đi đao thương gặp nhau, chỉ cảm thấy tia lửa văng đầy trời, khiến người ta hít thở không thông.

Bắc Đường Ngôn không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt của Lăng Nhược Hi, phát hiện giờ phút này, trong mắt của nàng vậy mà lại không có chút cảm xúc, giống như hồ sâu, khiến người ta nhìn không thấu.

Phóng ra hơi thở sát phạt trên chiến trường muốn trấn áp Lăng Nhược Hi, nhưng thật không ngờ, Lăng Nhược Hi vẫn mặt không biểu cảm, chỉ là trên mặt hơi ửng hồng, có chút khác thường.

Không ai biết giờ phút này trên người Lăng Nhược Hi bị giày vò cỡ nào, cũng không biết Lăng Thanh Dương cho nàng dùng loại thuốc gì, rõ ràng đã nôn ra nhưng đến lúc này vẫn có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Bắc Đường Ngôn thấy lạ, hít mũi, có chút khó tin nhìn Lăng Nhược Hi: "Ngươi uống Thanh Ti Nhiễu?"

Lăng Nhược Hi chỉ thấy cả người mình hiện tại bỏng rát nên không có tâm trạng nói những chuyện này với Bắc Đường Ngôn, chỉ lặng lẽ ngắt thịt mềm bên eo mình, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo.

"Ta đã uống cái gì, An vương gia cần gì phải quan tâm, chỉ là những thứ trước mắt nên làm gì? Nếu chút nữa Cẩn vương gia tỉnh lại, sợ là Vương gia cũng trốn không thoát nhỉ?"

Lăng Nhược Hi rất thông minh trực tiếp kéo Bắc Đường Ngôn xuống nước, trong mắt lấp lánh gian xảo, khiến Bắc Đường Ngôn hơi buồn cười.

"Chuyện này, liên quan gì đến bổn vương chứ?"

"Dù sao hôm nay ta cũng không sống nổi, chút nữa nếu có người đến ta sẽ nói là các ngươi đánh nhau, ngộ thương Cẩn vương gia, dù sao đây cũng là chỗ nghỉ ngơi của ta, các người không giải thích được tại sao đến đây, sao nào, không nói được gì đúng không?"

Lăng Nhược Hi nhìn thì khôn khéo lợi hại, nhưng thật ra chỉ chính nàng mới biết hiện tại nàng phải dùng sức lớn đến đâu mới có thể khống chế bản thân không ngủ mất!

"Lăng Nhược Hi! Thu hồi chút khôn vặt của ngươi lại đi! Muốn bổn vương giúp ngươi, ít ra ngươi cũng phải tìm lý do tốt một chút chứ?"

Bất kể nói thế nào, Bắc Đường Ngôn cũng là đại tướng quân chinh chiến sa trường, chiến công hiển hách, làm sao có thể bị mấy câu của Lăng Nhược Hi dễ dàng lừa cho qua như vậy, ánh mắt lạnh như băng lại khiến Lăng Nhược Hi cảm thấy khô nóng trên người mình giảm bớt rất nhiều.

Ngồi xổm xuống, nhặt mảnh bình hoa vỡ dưới đất lên, không hề nghĩ ngợi hung hăng quẹt lên cánh tay mình một phát, máu tươi và đau đớn từng chút xua tan cảm giác chóng mặt trên người Lăng Nhược Hi, lắc lắc đầu, lạnh lùng nhìn Bắc Đường Ngôn; "Vị trí Đông cung, vạn dặm non sông, đủ chưa?"

Bắc Đường Ngôn nhìn gương mặt bình tĩnh của Lăng Nhược Hi, cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu lời này xuất hiện từ miệng người khác, Bắc Đường Ngôn chỉ cảm thấy là mê sảng, nhưng không hiểu vì sao, lời này được Lăng Nhược Hi nói ra, thế mà Bắc Đường Ngôn lại cảm thấy nàng có thể làm được.

"Lăng Nhược Hi, người có biết chỉ bằng những lời này của ngươi cũng đủ để cả Lăng gia chết không chỗ chôn không!"

Sắc mặt Bắc Đường Ngôn âm trầm, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi giống như nhìn người chết.

Mai Hương nghe thấy thế, thoáng cái không chịu nổi, trực tiếp nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.

Lăng Nhược Hi hơi lo lắng bước tới cạnh Mai Hương, kiểm tra một phen, xác định nàng chỉ ngất đi thôi, lúc này mới yên lòng lại, bước tới cạnh Bắc Đường Ngôn, ghé vào tai hắn, thấp giọng nói: "Không ngồi lên ngai vàng, làm sao ngài biết được mẹ ruột của mình là ai chứ?"

"Muốn chết?"

Sắc mặt Bắc Đường Ngôn chợt trở nên âm trầm, hai tay đưa tới cổ Lăng Nhược Hi, lúc cảm nhận được máu bầm trên cổ nàng thì khựng lại, lặng lẽ rụt tay về, ánh mắt u ám.

Lăng Nhược Hi không xem nhẹ động tác của hắn, trong lòng cả kinh, nhưng cũng biết đây là cơ hội duy nhất của mình, vì vậy tiếp tục nói: "Chuyện Vương gia muốn biết, thật ra Nhược Hi có thể tiết lộ một chút ít, chỉ là không biết Vương gia có thể cứu Nhược Hi một mạng không đây?"

"Ngươi biết?" Bắc Đường Ngôn khinh thường nhìn Lăng Nhược Hi, trong mắt lóe vẻ thất vọng, vốn tưởng rằng là một nhân tài hữu dũng hữu mưu, không ngờ rằng cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn nói bậy nói bạ.

"Giang sơn của đương kim Hoàng thượng lấy được thế nào? Tại sao nước Linh Lung sụp đổ, Vương gia, thật sự không muốn biết ư?"

Môi son của Lăng Nhược Hi khẽ mở, nhưng mỗi một chữ đều nện vào lòng Bắc Đường Ngôn đối diện, chuyện hắn cực khổ điều tra nhiều năm lại bị nha đầu trước mặt tùy ý nói ra, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

"Cuối cùng ngươi là ai?" Bắc Đường Ngôn nhìn vào mắt Lăng Nhược Hi, mang theo một tia đề phòng.

"Tam tiểu thư Lăng gia! Vương gia không cần đề phòng Nhược Hi, dù sao hiện tại mục đích của chúng ta giống nhau, không phải à?" Lúc này Lăng Nhược Hi đã nói đến lưỡi hơi khó chịu, rặng mây đỏ trên mặt càng khiến Bắc Đường Ngôn hơi hoa mắt.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm ướt át của Lăng Nhược Hi, không biết cọng gân nào của Bắc Đường Ngôn mắc nhầm, vậy mà kìm lòng không đặng hôn lên môi son của Lăng Nhược Hi.

"A.."

Lăng Nhược Hi ra sức liều mạng giãy giụa, mặc kệ khát vọng của cơ thể mình, dùng sức đẩy Bắc Đường Ngôn ra, hung hăng cho một bạt tai: "Vô sỉ!"

Trên mặt Bắc Đường Ngôn đau rát, thầm nghĩ Lăng Nhược Hi thật độc ác, nhưng bên ngoài vẫn là dáng vẻ cười tủm tỉm, trực tiếp khiêng Bắc Đường Cẩn dưới đất lên, bước ra ngoài cửa: "Ngươi còn thời gian một nén hương, là phúc hay họa phải xem khả năng của ngươi, dù sao, cho dù bổn vương có tìm người liên minh cũng phải tìm kẻ có thực lực, đúng chứ?"

Lăng Nhược Hi dùng sức chùi hơi thở của Bắc Đường Ngôn trên miệng, bực bội nói: "Vương gia yên tâm, Nhược Hi sẽ không làm ngài thất vọng!"

Vừa nói, vừa đi tới bên cạnh Mai Hương, nhẹ nhàng lay Mai Hương dậy, nhìn đống lộn xộn trong phòng, Mai Hương vội vàng nắm tay Lăng Nhược Hi: "Tiểu thư, ngài không sao chứ?"

Lần này trùng hợp nắm trúng vết thương của Lăng Nhược Hi, Lăng Nhược Hi rên khẽ: "..."

Mai Hương cảm giác dưới tay mình ướt sũng, bấy giờ mới phát hiện máu trên cánh tay Lăng Nhược Hi, lập tức đỏ cả vành mắt: "Tiểu thư, chuyện gì đây? Nô tỳ đi cầu xin Đức phi nương nương tìm đại phu cho tiểu thư!"

Lăng Nhược Hi thản nhiên lắc đầu, nắm chặt tay Mai Hương, có chút yếu ớt nói: "Đừng làm lớn chuyện, đầu tiên dọn dẹp trong phòng đã, chút nữa, còn có chuyện đặc sắc hơn chờ chúng ta đấy!"

Nói xong, Lăng Nhược Hi cắn răng, lần nữa hung hắng kéo vết thương của mình, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, bấy giờ mới tỉnh táo lại, chỉnh sửa lại quần áo tóc tai một chút, ngồi ngay ngắn ở đầu giường, đợi những người sắp xuất hiện.

Quả nhiên, không bao lâu, bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng bước chân, loáng thoáng nghe thấy có người lo lắng nói: "Tiếng động trong phòng Tam tiểu thư rất lớn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Đại tiểu thư vẫn nên mau chóng đến xem thử đi!"

Lăng Thanh Dương lại càng lòng nóng như lửa đốt: "Nếu Tam muội muội có chuyện gì, ta không còn mặt mũi nào về nhà ăn nói với Mẫu thân nữa!"

Lăng Nhược Hi nghe đến đó, cười lạnh, khinh thường nhìn ra cửa, giả bộ nhàn nhã uống chén trà, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, ngược lại là Mai Hương, nghe đến đó, trong lòng run sợ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio