"Ngươi. Miệng lưỡi bén nhọn." Liễu Tuyền là một nam nhân, cho nên chuyện đấu võ mồm như vậy, căn bản không phải là đối thủ của Lăng Nhược Hi.
Lăng Nhược Hi nhìn Liễu Tuyền ở đối diện, trong lòng có chút buồn cười, đời trước, nàng cũng đã biết Liễu Tuyền. Liễu Tuyền này, không ai biết lai lịch của hắn, nhưng người đời đều biết, hắn y thuật cao siêu, tính tình cổ quái, xem bệnh hay không, hoàn toàn dựa vào tâm trạng, lúc tâm trạng tốt, một con chó có bệnh, cũng sẽ khiến hắn mở lòng từ bi, lúc tâm trạng không tốt, vạn lượng vàng hắn cũng không ra tay, có điều, nghe nói đã hai ba năm hắn chưa xem bệnh cho ai, tâm trạng hắn vẫn luôn không quá tốt.
Chỉ có điều khi đó Lăng Nhược Hi cũng chỉ nghe nói, chưa từng gặp vị đại phu kiêu ngạo này, bây giờ nhìn lại, cái gọi là máu lạnh vô tình, cái gọi là tính tình cổ quái, thật ra ở trong mắt Lăng Nhược Hi, cũng chỉ là tính trẻ con mà thôi.
"Liễu công tử bớt giận, ngài cứu ta, ta nhất định nghĩ cách giúp ngài lấy được ba viên Tuyết Mạn Thảo kia." Lăng Nhược Hi chân thành thề ước nhìn hắn, trong mắt đều là tia sáng đã tính trước mọi chuyện.
Liễu Tuyền đánh giá Lăng Nhược Hi từ trên xuống dưới một phen, lộ ra một tia khinh thường: "Chỉ bằng ngươi sao? Bắc Đường Cẩn lại là kẻ tiếc mạng, Vương phủ của hắn phòng bị nghiêm ngặt, không kém gì Hoàng cung, ngươi lại có tài đức gì, mà có thể lấy được Tuyết Mạn Thảo trong tay hắn?"
Lăng Nhược Hi nhàn nhạt cười một tiếng: "Ta nói ta có thể, thì nhất định có thể."
Liễu Tuyền nhìn đôi mắt to long lanh của Lăng nhược Hi, không hiểu tại sao lại hoàn toàn tin tưởng rằng nàng nhất định có thể làm được.
"Ngươi làm thế nào, không liên quan đến ta, vừa rồi, ta đã bỏ thuốc cho ngươi, trong vòng một năm, ta không thấy Tuyết Mạn Thảo, ngươi sẽ bị thủng bụng nát ruột, chết không toàn thây."
Lăng Nhược Hi cũng biết Liễu Tuyền không phải người dễ lừa gạt như vậy, chỉ là không ngờ Liễu Tuyền lại ra tay độc ác như vậy. Nhàn nhạt cười một tiếng, nàng tùy ý xé một miếng vải trên người mình, quấn qua loa lên vết thương trên cánh tay, nhảy xuống khỏi giường: "Trong vòng một năm, ta nhất định dùng Tuyết Mạn Thảo đổi lấy mạng mình."
Sau khi nói xong, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, thoạt nhìn giống như không để chuyện thuốc độc ở trong lòng, điều này khiến cho Liễu Tuyền chuẩn bị nhìn nàng tè ra quần thấy rất khó chịu.
Hung hăng quét hết ly dạ quang trên bàn xuống, không ngờ đúng lúc đó, Lăng Nhược Hi lại quay lại, cười hì hì nhìn Liễu Tuyền đang nổi trận lôi đình: "Con ngựa ngoài cửa, coi như tiền xem bệnh của ta. Xin Liễu công tử vui lòng nhận cho."
"Mang ngựa của ngươi cút cho ta."
Liễu Tuyền hung hăng liếc Lăng Nhược Hi một cái, thở hổn hển.
Tiểu nữ nhân đáng chết này, nhất định là miệng lưỡi bén nhọn, lòng dạ đen tối.
Lăng Nhược Hi nhìn bộ dạng tức giận giống như đứa trẻ của Liễu Tuyền, chỉ cảm thấy buồn cười, vui vẻ cười một tiếng, bước từng bước nhỏ, đi ra ngoài.
Chỉ là không ngờ vừa ra đến cửa liền gặp Bắc Đường Ngôn, bộ dạng cười như không cười, khiến cho tâm trạng tốt của Lăng Nhược Hi biến mất: "Thần nữ ra mắt An vương gia."
"Miễn lễ." Bắc Đường Ngôn quan sát Lăng nhược Hi môt phen, cười nói: "Thật không ngờ, ngươi lại có bản lĩnh như vậy, có thể khiến Liễu Tuyền ra tay cứu ngươi."
Đương nhiên Lăng Nhược Hi nghe được chế giễu trong lời nói của hắn, nên thầm liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Không chút bản lĩnh, khó có thể làm đồng minh của vương gia chứ?"
"Đồng minh? Ngươi có thể phối hợp?"
"Xứng hay không với chữ" phối hợp ", chúng ta đều là châu chấu trên cùng một con thuyền, không phải sao?"
Lăng Nhược Hi cây ngay không sợ chết đứng mà nhìn Bắc Đường Ngôn, lúc này, bọn họ đã bị cột chung vào một con thuyền, không ai có thể bỏ lại ai.
Bắc Đường Ngôn không ngờ Lăng Nhược Hi lại miệng lưỡi bén nhọn như vậy, nhất thời có chút buồn cười nói: "Ngươi chắc chắn như vậy sao? Ta sẽ hợp tác với ngươi?"
"Không phải ngài hợp tác với ta, ngài đang hợp tác với một người có thể khiến ngài trở thành Hoàng đế."
Trong mắt Lăng Nhược Hi tràn đầy ánh sáng tự tin, khiến Bắc Đường Ngôn có chút choáng váng.
"Lăng Nhược Hi, ngươi không phải quá đề cao mình rồi chứ?"
"Ta đã nói, nhất định ta có thể làm được. Vương gia mỏi mắt chờ mong là được rồi." Lăng Nhược Hi không nói nhảm với hắn nữa, chỉ muốn nhanh chóng về phủ, hôm nay mưu kế của Lăng Thanh Dương thất bại, cũng không biết có thể xảy ra biến đổi gì không.
Bắc Đường Ngôn trực tiếp ngăn cản đường đi của Lăng Nhược Hi: "Chuyện của mẫu phi ta, ngươi biết bao nhiêu?"
"Toàn bộ." Đôi môi Lăng Nhược Hi khẽ mở, ánh mắt nhìn Bắc Đường Ngôn trở nên có chút thương hại.
Bắc Đường Ngôn bị ánh mắt như vậy của Lăng Nhược Hi nhì có chút không vui, mặt âm trầm: "Trên đời này không ai dám gạt ta. Kẻ gạt ta, đều chết hết."
"An vương gia chiến công hiển hách, không nói đến chuyện giết người, trong lòng tiểu nữ biết rõ, chỉ cần có được thứ tiểu nữ mong muốn, điều ngài muốn biết, ta đương nhiên sẽ nói ra toàn bộ."
Lăng Nhược Hi không sợ sát khí trong mắt Bắc Đường Ngôn, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, nhàn nhạt cười một tiếng.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, làn tóc Lăng Nhược Hi khẽ đong đưa, chính là trong nháy mắt đó, Bắc Đường Ngôn bỗng nhiên lại nhớ đến cái hôn ở Kiều vương phủ kia, mặt có chút nóng lên, nhưng rất nhanh, liền ép cảm giác kì lạ này xuống, nhìn chằm chằm vào Lăng Nhược Hi: "Ngươi muốn gì?"
"Ta muốn Bắc Đường Cẩn thân bại danh liệt, tiếng xấu vạn năm, ta muốn trên dưới Lăng gia đều lưu lạc đầu đường, sống không bằng chết."
Trong mắt Lăng Nhược Hi tỏa ra hận ý ngập trời, khiến cho người bước ra từ đống xác chết như Bắc Đường Ngôn phải dao động: "Sao ngươi lại hận Bắc Đường Cẩn như vậy?"
"Đây là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi."
Bỏ lại những lời này, Lăng hược Hi xoay người đi về phía Lăng phủ không quay đầu lại nữa.
Tại sao?
A!
Vì đứa con chết thảm của mình, vì ca ca và phụ thân đã chết thảm đời trước của mình, vì bản thân đần độn thật lòng trả giá, cho nên, đời này, nàng chính là ác quỷ. Nàng chính là ác quỷ từ địa ngục trở về. Chỉ cần là người từng đụng tới nàng, từng tổn thương nàng, cả đời này, nàng cũng không buông tha bọn họ. Tuyệt đối không.
Dưới ánh mặt trời, Bắc Đường Ngôn nhìn bóng lưng kiên định của Lăng Nhược Hi, không hiểu vì sao, lại cảm thấy nữ nhân trước mặt này, thật ra nói từ góc độ nào đó, cũng tương tự như hắn.
Thở dài một hơi, nhấc chân đi vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy Liễu Tuyền còn đang tức giận, nhất thời có chút buồn cười: "Ngươi sao vậy?"
"Không có gì. Chỉ là gặp phải một nha đầu lòng dạ đen tối, tức đến đau răng." Đến giờ Liễu Tuyền vẫn nhớ tới khuôn mặt tươi cười vô hại của Lăng Nhược Hi, còn cảm thấy tức giận.
"Người ngươi nói, chính là Lăng Nhược Hi sao?" Bắc Đường Ngôn lại có chút tò mò, mặc dù tính tình Liễu Tuyền hơi nóng nảy, nhưng cũng coi như là người có lí trí, có thể bị chọc tức đến như vậy, cũng là đại cô nương trên kiệu.
"Ta nào biết nàng tên gì? Bề ngoài là khuôn mặt thỏ trắng, lòng dạ lại đen hơn mực." Liễu Tuyền liếc mắt một cái, thở phì phò: "Nhàn rỗi không có chuyện gì sao? Ngươi tới đây làm gì?"