Vốn dĩ Đức phi cố ý muốn để cho Lăng Nhược Hi thấy, cho nên nhìn dáng vẻ khóc thút thít của Bắc Đường Hoè, càng thêm đau lòng, vội vàng thay đổi ngữ điệu: "Hòe Nhi ngoan, Hoè Nhi không khóc nữa, không phải Mẫu phi hung dữ với Hoè Nhi, Mẫu phi thương Hoè Nhi nhất, được chưa?"
Nhìn dáng vẻ dịu dàng của Đức phi nương nương, Lăng Nhược Hi bỗng cảm thấy có chút chua xót, tuy rằng Bắc Đường Hoè tâm trí không bình thường, nhưng Đức phi luôn yêu thương hắn thật lòng. Còn nàng, nàng còn không thể làm nũng với mẫu thân của mình.
Lăng Nhược Hi nhắm mắt lại, ngăn cho bản thân mình không bật khóc, đi tới trước mặt Đức phi, nhẹ nhàng nói: "Nương nương đối xử thật tốt với Vương gia, khiến cho Nhược Hi vô cùng hâm mộ, muốn học đánh đàn cũng không phải việc gì khó, nếu Nhược Hi có thời gian, nhất định sẽ qua đây dạy cho Vương gia."
Đức phi nghe Lăng Nhược Hi nói như vậy thì lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, bước lên phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Con cũng là đứa trẻ đáng thương, bổn cung đã nghe chuyện rồi, mẫu thân con chết sớm, phụ thân lại ở xa xôi ngàn dặm, chắc là đã chịu không ít thiệt thòi đúng không?"
Nghe đến đó, Lăng Nhược Hi cũng cảm thấy trong lòng có một chút ấm áp, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vui sướng nói: "Nương nương hiểu lầm rồi, tuy rằng phụ mẫu thần nữ đều không ở bên cạnh thần nữ, nhưng đại bá mẫu đối xử với thần nữ giống như phụ mẫu ruột, nên Nhược Hi không phải chịu bất cứ thiệt thòi gì."
Chính bởi vì Lăng Nhược Hi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cho nên Đức phi mới càng thêm vui mừng mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ Hoè Nhi này, vẫn luôn là người tùy hứng, hiếm khi nó thích một người nào, nếu con không chê, thì hãy thường xuyên tới trò chuyện với nó, dạy nó đánh đàn, giúp nó cảm thấy vui vẻ một chút."
Lăng Nhược Hi ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn ánh mắt trong sáng đơn thuần của Bắc Đường Hoè đang cười cười, thấp giọng nói: "Thần nữ cảm thấy Vương gia rất tốt, cũng không dám ghét bỏ Vương gia, nương nương yên tâm, thần nữ có thời gian nhất định sẽ tới trò chuyện cùng Vương gia và nương nương."
Đức phi nhìn ánh mắt thơ ngây của Lăng Nhược Hi, trong lòng càng thêm coi trọng người con dâu này, đối với những việc trước đó bà ta cũng biết Lăng Nhược Hi cũng là con người có thủ đoạn, cho nên có chút lo lắng, nhưng hôm nay vừa gặp, tiếp xúc với nàng, bà ta mới phát hiện, tuy rằng Lăng Nhược Hi là người có thủ đoạn, nhưng lại là một đứa trẻ tốt bụng, nữ nhân như vậy là thích hợp nhất!
Đức phi cười cười, sau đó nhẹ giọng nói: "Con đã nói vậy thì tốt quá rồi, mấy đứa trẻ các con ở đây nói chuyện với nhau đi, bổn cung tới phòng bếp xem một chút, đã giữa trưa rồi, con cũng ở lại đây dùng cơm cùng chúng ta nhé?"
Lăng Nhược Hi không nghĩ Đức phi sẽ giữ mình lại ăn cơm, lập tức có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh mà nói: "Thần nữ đa tạ ân điển của nương nương."
"Con đừng khách sáo như vậy, cũng không hiểu vì sao, bổn cung cứ gặp con là cảm thấy rất thân thuộc, dường như đã từng gặp ở nơi nào đó."
Lăng Nhược Hi nghe thấy vậy, hơi cười cười, ngoan ngoãn nói: "Có thể được nương nương thấy thuận mắt, là phúc phận của thần nữ."
"Ừm, bổn cung đúng là không nhìn lầm người, con quả nhiên là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện."
Sau khi Đức phi nói xong thì xoay người lại nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của Bắc Đường Hoè, nhẹ nhàng nói: "Hòe Nhi nghe lời, mẫu phi đi làm Đào Hoa Tô mà con thích nhất, có được không?"
Bắc Đường Hoè cười cười, sau đó gật đầu thật mạnh, nhìn Lăng Nhược Hi, cười hì hì nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, một lát nữa cùng ăn Đào Hoa Tô với Hoè Nhi đi, Mẫu phi làm Đào Hoa Tô rất ngon."
Lăng Nhược Hi cũng hiền lành cười cười, thanh thúy đáp lời: "Được, đa tạ Vương gia."
Đức phi nhìn hai người như vậy, chỉ cảm thấy thỏa mãn hồi lâu, vừa lòng xoay người đi tới phòng bếp phía sau viện, cung nữ ở bên cạnh nhìn dáng vẻ hài lòng của Đức phi, nhẹ giọng nói: "Nương nương như vậy là chấp nhận tam tiểu thư?"
"Có thủ đoạn, có tâm kế, còn có một tấm lòng thiện lương, bổn cung giao Hoè Nhi cho nàng ta cũng coi như yên tâm."
Đức phi hài lòng gật đầu, trong lòng càng cảm thấy vui mừng vô hạn, hôn sự của Bắc Đường Hoè luôn là tâm bệnh lớn nhất của bà ta.
Nghe đến đó, cung nữ có chút chần chừ nói: "Nhưng mẫu thân Tam tiểu thư mất sớm, không có mẫu thân ở bên cạnh dạy dỗ, sợ là nhiều chuyện sẽ không được chu đáo?"
"Đúng là còn một số việc chưa đủ chu đáo, nhưng ở tuổi này mà nàng ta có thể làm được như bây giờ, đã không dễ dàng gì, thời gian còn dài, bổn cung sẽ từ từ dạy dỗ nàng, ngươi đi đi, quan sát một chút, xem có phải nàng ta trong ngoài đều như một hay không!"
Ở trong cung giả ngây giả ngốc quá lâu, theo bản năng Đức phi nương nương đã không còn tin tưởng bất kỳ kẻ nào, ngay cả khi Lăng Nhược Hi là người con dâu được bà ta lựa chọn, biểu hiện của nàng khiến bà ta rất vừa lòng, nhưng rốt cuộc vẫn phải đề phòng một chút.
Sau khi Đức phi đi, Lăng Nhược Hi liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhìn Bắc Đường Hoè ngồi ở đó, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn mình, bỗng nhiên nghĩ tới hoàng nhi đã chết thảm của mình khi xưa, trong lòng chợt đau xót, hơi hơi nhíu mày.
Tuy rằng chỉ số thông minh của Bắc Đường Hoè thấp, nhưng mà lại là người rất mẫn cảm, dường như lập tức cảm nhận được xảm xúc của Lăng Nhược Hi có chút kì lạ, tò mò nhìn Lăng Nhược Hi, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ không vui sao? Vì sao tỷ không vui? Vì chuyện gì? Có phải tỷ tỷ không thích Hoè Nhi hay không, ghét bỏ Hoè Nhi đúng không?"
Lăng Nhược Hi nhẹ nhàng lắc đầu, nắm tay Bắc Đường Hoè, nhẹ nhàng nói: "Thần nữ không phải không vui, thần nữ không ghét bỏ Vương gia, chỉ là thần nữ có chút hâm mộ Vương gia, hâm mộ Vương gia có thể sống vô ưu vô lo, được Mẫu phi yêu thương như vậy."
Bắc Đường Hoè có chút mờ mịt không hiểu lời Lăng Nhược Hi nói, nhưng lại có thể nhìn ra ý tốt từ trong ánh mắt Lăng Nhược Hi, hắn ta cười cười, giọng nói mất mát: "Nhưng hoàng huynh lại không thích Hoè Nhi, hắn nói Hoè Nhi là kẻ ngốc, thật ra Hoè Nhi không ngốc, Hoè Nhi còn thuộc Tam Tự Kinh, còn thuộc Bách Gia Tính nữa!"
Lăng Nhược Hi nghe đến đó, hơi hơi nhíu mày, không vui nói: "Là vị hoàng huynh nào không thích Vương gia?"
"Tam hoàng huynh, hắn không thích Hoè Nhi, hắn luôn bắt nạt Hoè Nhi, nhưng lại không cho Hoè Nhi nói với mẫu phi, tỷ tỷ, Hoè Nhi thích tỷ, cho nên mới dám nói với tỷ, tỷ phải giúp Hoè Nhi giữ bí mật, đây là bí mật của chúng ta."
Bắc Đường Hoè thần bí nhìn Lăng Nhược Hi, dáng vẻ đơn thuần, làm trái tim Lăng Nhược Hi run rẩy, Hoàng nhi bị chết thảm của nàng ở kiếp trước, cũng có đôi mắt to tròn ngập nước như thế này, nó cũng nhìn nàng chăm chú, cũng quấn lấy nàng, gọi nàng là Mẫu hậu.
Dần dần đôi mắt nàng đỏ hoe, cả người Lăng Nhược Hi lại không nhịn được ôm lấy Bắc Đường Hoè, nhẹ nhàng nói: "Sau này, thần nữ sẽ bảo vệ người, sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt người, có được không?"
"Thật vậy không?" Bắc Đường Hoè mặc cho Lăng Nhược Hi ôm mình, khờ dại hỏi.
"Đúng vây, ta bảo đảm, sẽ bảo vệ người." Giờ này phút này, Lăng Nhược Hi coi người trước mắt như Hoàng nhi chết thảm kia của mình, trong lòng trìu mến vô hạn.
Ở phía xa Đức phi nhìn thấy Lăng Nhược Hi như vậy, lập tức cảm thấy kỳ quái, khó hiểu nói: "Tại sao ánh mắt nàng ta lại như vậy? Hình như là rất đau lòng cho Hoè Nhi, không phải bọn họ mới gặp nhau lần thứ hai sao?"
Cung nữ bên cạnh cũng cảm thấy kỳ quái, thấp giọng nói: "Không hiểu sao nô tỳ cảm thấy ánh mắt Tam tiểu thư nhìn Vương gia ánh mắt rất giống ánh mắt nương nương khi nhìn Vương gia?"
"Nói hươu nói vượn, nàng ta còn chưa xuất giá, sao có ánh mắt của mẫu tử được!" Đức phi cười khẽ, sau đó yên tâm rời đi, nhìn dáng vẻ của Lăng Nhược Hi này, bà liền biết lựa chọn của mình không hề sai.