"Đừng có mà nói hươu nói vượn! Thanh Dương luôn luôn nhu thuận hiểu chuyện sao lại làm ra chuyện như thế này được!" Lăng Nham hung hăng một cước đá Hồng Vân ngã lăn quay, sự phẫn nộ trên gương mặt cơ hồ như muốn đốt trụi Hồng Vân.
"Đại gia tha mạng! Nô tỳ biết sai!" Hồng Vân che ngực, run lẩy bẩy.
Bắc Đường Ngôn nhìn Lăng Nham như thế này chỉ cảm thấy một trận buồn cười, nhàn nhạt mở miệng nói: "Lão phu nhân bỗng nhiên té xỉu, đây nhất định không phải là chuyện nhỏ, vẫn hi vọng Lăng Trung Lang có thể xử lý ổn thỏa!"
Lăng Nham hiện tại chỉ hi vọng Bắc Đường Ngôn có thể mau chóng rời đi, dù sao chuyện có liên quan đến Lăng Thanh Dương, hắn thật sự không thể lấy nữ nhi của chính mình ra mạo hiểm được, cho nên liền vội vàng nhẹ gật đầu, gương mặt tỏ vẻ áy náy nhìn Bắc Đường Ngôn: "Khiến Vương gia chê cười rồi, trong phủ hôm nay không tiện, vẫn mong Vương gia đi thong thả!"
Bắc Đường Ngôn hôm nay đến đây vốn chính là muốn xem náo nhiệt, làm sao có thể rời đi nhanh như vậy chứ, cho nên liền tỏ ý không quan trọng phất phất tay, thản nhiên nói: "Mặc dù đây là việc tư của Lăng phủ các ngươi, nhưng mà bây giờ Lăng đại tướng quân không có ở trong phủ, Bản vương cùng với ông ta cũng có mấy phần gốc gác, khi Lão phu nhân tỉnh lại hẳn rời đi, cũng là việc ta nên làm."
Hiện tại sắc mặt Lăng Nham đã là trở nên cực kỳ khó coi, nhưng Nhị phòng Lăng Phong đứng bên cạnh đã không còn nhẫn nại được nữa, vội vàng mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, vậy thì Vương gia cứ thoải mái! Đại ca, vẫn nên đi xem Mẫu thân trước đi!"
Lăng Nham cũng không biết Lăng Phong nói như vậy rốt cục là cố ý hay là vô tâm, nhưng trong lòng vẫn âm thầm cắn răng, ngoài mặt chỉ có thể nở nụ cười cứng đờ: "Phải, Vương gia mời vào!"
"Lăng Nhược Hi! Cái sao chổi nhà người! Đều là tại ngươi! Ngươi khắc chết mẹ ruột của mình! Hiện tại còn hại Tổ mẫu biến thành cái dạng này! Ngươi quả thực đáng chết!"
Đám người nọ vừa mới đi vào Nội đường, chỉ nghe thấy âm thanh tức hổn hển của Lăng Thanh Dương.
Bắc Đường Ngôn nhìn Lăng Nhược Hi đáng thương núp ở nơi trong cùng, đôi mắt hồng hồng, cực kỳ giống một con thỏ trắng bé tí bị bắt nạt.
"Đại tỷ tỷ, Nhược Hi không có."
Lăng Nhược Hi điềm đạm đáng yêu mở miệng, sau đó giống như nhìn mọi người chung quanh cầu xin giúp đỡ, chỉ hi vọng lúc này có thể có người nào đó bước ra giúp mình một chút.
Mặc dù Bắc Đường Ngôn biết Lăng Nhược Hi nhất định là đang diễn trò, nhưng lại không biết vì sao thấy Lăng Nhược Hi như thế này vẫn cảm thấy lòng đau một trận, vậy mà lại lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, giống như cười mà không phải cười: "Đại tiểu thư của quý phủ, thật sự có vài phần dũng mãnh của Đại tướng quân nhỉ!
Nghe đến đó, sắc mặt Lăng Nham lập tức liền trở nên lúng túng, có chút oán trách trợn mắt nhìn Đại phu nhân, sau đó nghiêm khắc mở miệng nói:" Ngươi cái đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì đó! "
" Đúng thế! Lời nói này của Đại tiểu thư đích thật là có hơi quá đáng rồi, vừa rồi trước mặt bao nhiêu người, mọi người đều thấy hết sức rõ ràng, rõ ràng là Đại tiểu thư ngươi la to với Lão phu nhân, Lão phu nhân mới bị lửa giận công chiếm nên mới hôn mê, sao hiện tại lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Nhược Hi như vậy? "
Nhị phu nhân không hề giữ lại mảy may thể diện nào, trực tiếp đứng dậy, nhìn chằm chằm vào gương mặt phẫn nộ của Lăng Thanh Dương, khóe miệng còn mang theo một tia cười khinh thường.
Lăng Nhược Hi nghe đến đó cũng thầm cười lạnh trong lòng, âm thầm véo bắp đùi của mình một cái, sau đó lên tiếng khóc lớn:" Đều là do Nhược Hi sai, là Nhược Hi đã sai! Nếu không phải do Nhược Hi từ nhỏ đã không còn Mẫu thân, nếu không phải do Nhược Hi vì chịu không đựng được Trương thị đánh chửi nhất định phải trở lại kinh thành, những chuyện thế này, cũng đều sẽ không phát sinh! "
Vừa nói, Lăng Nhược Hi vừa lảo đảo đứng lên, sau đó bước tới trước mặt Lăng Nham, quỳ thẳng xuống, ngẹn ngào nói:" Đại bá phụ, Đại tỷ tỷ nói đúng, đều là Nhược Hi sai, hiện tại Tổ mẫu trở nên như vậy, Nhược Hi cũng không có mặt mũi nào để sống tiếp trên đời này cả, không bằng, Đại bá phụ cứ để Nhược Hi nhẹ nhõm ra đi thì hơn! "
Lăng Nham nhìn Lăng Nhược Hi khóc sướt mướt, trong lúc nhất thời thật đúng là có chút phản ứng không kịp, nhưng mà Lăng Thanh Dương cứ như là một người điên nhảy vọt lên, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp đánh xuống:" Tiện nhân! Ngươi cái con tiện nhân này trong ngoài không giống nhau! Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có thể diễn tới khi nào! "
Cơ hồ là theo bản năng, Bắc Đường Ngôn liền ngăn cản Lăng Thanh Dương như một kẻ điên, hung hăng hất sang bên cạnh, sau đó lạnh lùng nói:" Hôm nay thật đúng là khiến Bản vương mở rộng tầm mắt, Lăng đại tướng quân ở biên cương vì con dân Bắc Đường ta chiến đấu đẫm máu, nữ nhi của hắn, lại bị ngược đãi như thế này, quả thực ghê tởm đến cực điểm! "
Đại phu nhân kịp thời phản ứng trước hết, đứng dậy hung hăng cho Lăng Thanh Dương một bạt tai, sau đó hung tợn nói:" Con câm miệng cho ta! "
Ngay sau đó xoay người lại nhìn Bắc Đường Ngôn, vội vã nói:" Vương gia hiểu lầm! Trước đó hai tỷ muội họ bởi vì một chút việc nhỏ nên có chút xung đột, Thanh Dương cũng chỉ là nhất thời xúc động thôi! "
Lăng Nhược Hi không nghĩ tới lúc này Bắc Đường Ngôn sẽ đưa tay ngăn cản Lăng Thanh Dương, bất tri bất giác trong lòng lại có một tia cảm giác ấm áp, chỉ là hiện tại cũng không phải là lúc để cảm động, nếu như không thừa dịp này quật ngã Đại phu nhân, chờ đến khi rắn độc phản kích, vậy xác thật chỉ còn lại một con đường chết!
" Nhược Hi đa tạ Vương gia thương xót, nhưng Nhược Hi vốn dĩ là hạng người không ra gì, bị người khác khinh bỉ, bị người khác ghẻ lạnh, là điều đương nhiên! Đại bá mẫu có thể cho Nhược Hi một miếng cơm ăn, có thể để cho Nhược Hi sinh sống an nhàn ở nông thôn, đã là phá lệ từ bi rồi! "
Lăng Nhược Hi điềm đạm đáng yêu nhìn Bắc Đường Ngôn, trong đôi mắt thật to ấy ngân ngấn lệ, nhưng lại quật cường không chịu để nước mắt rơi xuống, Bắc Đường Ngôn thấy vậy thì đáy lòng run lên một cái, hắn thật sự không thể tưởng tượng được, Lăng Nhược Hi vậy mà lại có một mặt yếu đuối như vậy.
Giống như là quên đi một Lăng Nhược Hi vừa giảo hoạt lại xấu tính, tiến lên một bước, muốn đưa tay đỡ lấy Lăng Nhược Hi, chỉ là Lăng Nhược Hi lại giật nảy cả mình, không hề để lại dấu vết lui về sau một bước, vẻ mặt không hiểu nhìn Bắc Đường Ngôn, thu lại được ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Ngôn lúc này mới kịp phản ứng, xấu hổ nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng mở miệng:" Lăng Trung Lang, với tình huống bây giờ, e rằng không phải một câu gia sự đã có thể giải quyết được? "
Lăng Nham thề, nếu như hắn biết ở hậu trạch có chuyện như vậy, vừa rồi đánh chết cũng sẽ không khấp khởi vui mừng mời Bắc Đường Ngôn đến đây, vốn còn nghĩ những nữ nhi kia của mình đứa nào có thể lọt vào mắt xanh của hắn, trèo lên hàng thân thích, bây giờ thì hay rồi, quả thực chính là ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo!
" Vương gia có lẽ đã nặng lời rồi, chỉ là giữa tỷ muội với nhau đùa giỡn chút thôi, sao lại có thể giơ cung bạt kiếm chứ, như vậy là nặng lời rồi? "Lúc này từ ngoài cổng một nữ tử mười lăm mười sáu tuổi chậm rãi đi vào, trên thân mặc một bộ màu quần áo hồng phấn, làn da trắng như tuyết, vừa nhìn qua đã có thể nhìn ra được vẻ đẹp yêu mị không thể tả được.
Trông thấy người này, bên miệng Lăng Nhược Hi lộ ra một tia cười lạnh, rồi lại kéo căng lên, dây thần kinh toàn thân, người trước mắt này, cũng không phải là nhân vật đơn giản, lại là một nhân vật tâm kế bậc nhất: Lăng Thanh Ngọc!
Nói đến nữ nhân này, cũng là không đơn giản, mẹ đẻ vốn là một nha đầu động phòng* đê tiện, hết lần này tới lần khác bạc mệnh, lúc nàng ta vừa ba tuổi đã qua đời, cho nên từ nhỏ đã gửi đến dưới trướng Đại phu nhân nuôi hộ, chỉ là nàng ta chẳng những không bị Đại phu nhân chơi chết, ngược lại lại có thể lội ngược dòng sống sót trở thành thủ hạ của Đại phu nhân đến bây giờ, ngay cả Lăng Thanh Dương, cũng phải có mấy phần kiêng kị vị tỷ tỷ này.
*Nha đầu động phòng: Là một đại nô tỳ trong tất cả các nô tỳ. Khi chủ tử động, người nha đầu đó có thể ở bên cạnh trông nom, hoắc trong lúc chủ tử đang hành sự thì đại nha đầu động phòng cũng có thể "hưởng ké" chút gì đó tức là cũng có thể chủ tớ cùng phục vụ cho một lang quân
Lăng Thanh Ngọc nhàn nhạt cười cười, bước chân ưu nhã thong dong đi đến trước mặt Bắc Đường Ngôn, khẽ phúc thân:" Thần nữ Lăng Thanh Ngọc diện kiến An vương."
Lăng Nhược Hi rõ ràng thấy được trong mắt Lăng Thanh Ngọc có một tia vui vẻ, tia vui vẻ ấy, hẳn là bởi vì nhìn thấy Bắc Đường Ngôn, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, nhìn Bắc Đường Ngôn một chút, thật không nghĩ ra, hắn vậy mà có thể lọt vào được mắt xanh của Lăng Thanh Ngọc!