Ác Nữ Quay Về

chương 7: chưa từng soi gương à

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những nhũ mẫu nha hoàn đó từ trước đến nay đều không coi chủ tử Lăng Nhược Hi này ra gì, nhốn nháo che miệng cười khẽ, tính tình Thu Cúc vốn dĩ không tốt, thấy thế thì lập tức nổi giận đến phát điên, tiến lên một bước muốn tranh luận cùng những người này.

Lăng Nhược Hi lại ngăn ở phía trước, cất tiếng nói: "Có thật không? Tề nhũ mẫu, có phải bà thấy ta còn xinh đẹp hơn đại tỷ tỷ sao?"

"Phì, ha ha ha ha, tam tiểu thư ở nông thôn chỉ sợ là đến gương cũng chưa từng soi nhỉ?" Tề nhũ mẫu lập tức cười khinh bỉ.

"Đúng vậy, ở nông thôn ngày ngày ta phải múc nước nấu cơm, còn phải hầu hạ cả nhà Trương đại nương, thật sự không có thời gian soi gương đâu." Giọng nói của Lăng Nhược Hi không hề nhỏ, mọi người đi lại ở cửa thành nghe thấy Lăng Nhược Hi nói vậy, bắt đầu bàn tán sôi nổi.

"Đại phu nhân của Lăng gia này thật đúng là quá đáng, ai không biết nhà họ Lăng đều là của tướng quân Trường Trấn Viễn chứ, thật sự không ngờ con gái út của tướng quân Trấn Viễn lại thê thảm như vậy. Nếu như tướng quân biết chuyện này, không biết sẽ đau lòng như thế nào."

"Vậy mới nói, ngày hôm qua Đại phu nhân kia còn dùng số tiền lớn để mua tổ yến, đúng là *thế phong nhật hạ mà."

*Thế phong nhật hạ -世风日下 – shì fēng rì xìa (phong khí (phong tục lề thói) xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi. Thế phong nhật hạ và nhân tâm bất cổ - 人心不古 thường được dùng liền với nhau, cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được lương thiện như người thời xưa).

Tề nhũ mẫu nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán, sắc mặt trở nên khó xử, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Nhược Hi: "Mời tam tiểu thư lên xe!"

Vốn dĩ Lăng Nhược Hi không muốn so đo nhiều với một hạ nhân, cho nên lập tức bước lên xe, đi đến Lăng phủ.

Thu Cúc vừa lên xe liền ấm ức lau nước mắt, ngay cả Mai Hương trước nay vẫn luôn rất trầm ổn cũng muốn đòi lại công bằng Lăng Nhược Hi, thế nhưng nhìn qua nét mặt Lăng Nhược Hi vẫn rất bình tĩnh, chẳng qua chỉ là con tốt nhỏ trước xe mà thôi, còn những nhân vật lớn thực sự ăn thịt người không nhả xương, đang ở trong Lăng phủ kia.

Một trận gió lạnh thổi qua, nhẹ nhàng phất bay mành xe ngựa, Lăng Nhược Hi vô tình nhìn thoáng qua phía ngoài, vừa đúng lúc bắt gặp một cặp mắt đan phượng kia, nàng nhíu mày, cảm thấy đôi mắt này vô cùng quen thuộc, bỗng nhiên nhớ ra, đó chính là nam nhân nàng từng gặp ở Y quán vài ngày trước.

Nhìn trên lá cờ phía sau hắn thêu một chữ đại lớn, Lăng Nhược Hi nhíu mày, chẳng lẽ người đàn ông mình từng gặp ở Y quán lại là tướng quân mặt lạnh Bắc Đường Ngôn sao?

Chỉ là, vị vương gia Cẩm Y Ngọc Thực này tại sao lại xuất hiện ở khỉ ho cò gáy kia?

Tựa như Bắc Đường Ngôn cũng cảm nhận được ánh mắt của Lăng Nhược Hi, đôi mắt đan phượng nhìn về phía Lăng Nhược Hi, nhưng lại không thấy bóng dáng Lăng Nhược Hi đâu, chỉ thấy một chiếc xe ngựa chạy qua bên cạnh mình.

"Vương gia, hậu viện vương phủ bốc cháy, chúng ta không nên chậm trễ."

Bắc Đường Ngôn hơi nhíu mày, thu lại ánh mắt, hai chân kẹp nhẹ trên bụng ngựa, nhanh chóng chạy vào trong thành.

Cả người Lăng Nhược Hi dựa vào vách xe ngựa, phát hiện hắn không thấy mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Mai Hương cảm thấy kỳ quái, vội vàng hỏi: "Tiểu thư, người lại không thoải mái sao?"

Lăng Nhược Hi nhàn nhạt lắc lắc đầu, ngày ấy xảy ra chuyện cấp bách ở Y quán, nàng không thể không lôi thân phận của mình ra, chỉ mong vị vương gia mặt lạnh này nói lời giữ lời, sau này tốt nhất hai người họ đừng bao giờ gặp lại.

Mải miết suy nghĩ, cuối cùng xe ngựa cũng ngừng lại, đã tới Lăng phủ rồi.

Lăng Nhược Hi mới thò đầu ra khỏi xe thì thấy một vị quý phu nhân đứng ngoài cửa, trên người mặc áo lông chồn màu trắng, trang điểm tinh xảo, đầu đầy trâm cài châu ngọc, đôi mắt nhìn chằm chằm Lăng Nhược Hi, âm thầm che giấu sự tức giận bên trong.

Lăng Nhược Hi thấy bà ta, bàn tay âm thầm nắm chặt lại thành nắm đấm nhưng ngoài mặt lại tỏ ra khúm núm như ngày trước: "Nhược Hi thỉnh an đại bá mẫu."

"Nhược Hi à, đường xa vất vả, chỉ tại đứa nhỏ như con nóng vội muốn đi theo Triệu đại nhân nhanh chóng trở về, nếu như chờ thêm mấy ngày, xe ngựa của Lăng phủ ta cũng sẽ đến đón con." Đại phu nhân tinh tế nhìn Lăng Nhược Hi ở trước mắt, chỉ thấy tuy rằng nàng hơi gầy gò một chút, nhưng ngũ quan vẫn rất xinh đẹp giống như mẫu thân nàng khi xưa, thì lập tức cảm thấy tức giận, nói chuyện cũng kẹp dao giấu kiếm.

Mai Hương là người khôn khéo, lập tức nghe ra lời nói của vị đại phu nhân này có ẩn ý, bà ta nói như vậy chính là đang ám chỉ tiểu thư của các nàng là người không an phận từ trong xương cốt?

"Xin phu nhân minh giám, tình hình lúc ấy thật sự là ••••••••"

"Tình hình như thế nào cũng chỉ là cái cớ thôi, hai tiểu nha đầu các ngươi nửa đêm nửa hôm còn không an phận mà ra ngoài xem hoa đăng, còn lôi kéo tam tiểu thư đi cùng các ngươi, làm liên lụy tam tiểu thư bị kinh sợ, điêu nô như vậy giữ lại cũng vô ích!"

Dứt lời, bà ta ra hiệu ma ma ở phía sau.

Các ma ma lập tức hiểu ý, tiến lên một bước, trực tiếp ấn Mai Hương Thu Cúc xuống, thô bạo kéo vào trong phủ.

Lăng Nhược Hi vẫn đứng yên ở tại chỗ, nhìn chằm chằm đại phu nhân, cười như không cười nói: "Tin tức của bá mẫu thật nhanh nhạy, xem ra, chuyện của Nhược Hi, đại bá mẫu đều biết rõ ràng hết rồi!"

Đại phu nhân chỉ cảm thấy lời nói này của Lăng Nhược Hi có chút cổ quái, mọi người đều biết Trương đại người là họ hàng thân thích của bà ta, nếu để người khác biết Trương đại nương ngược đãi nha đầu chết tiệt kia, thanh danh của bà ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.

"Cũng không phải biết rõ ràng, ta chỉ tình cờ nghe nói mà thôi." Đại phu nhân cười một cái cho có lệ.

"Vậy có lẽ đại bá mẫu đã nghe lầm rồi, khi ấy chúng con chỉ vừa từ Y quán đi ra thì tình cờ gặp được Triệu đại nhân, trùng hợp thay lúc này Triệu đại nhân đang bị người ta lừa bịp tống tiền, cho nên con mới cùng ngài ấy trở về, nếu đại bá mẫu không tin, người có thể đi tìm Triệu đại nhân hỏi thăm, hoặc là, để Triệu đại nhân tự mình tới giải thích với đại bá mẫu đi." Ánh mắt Lăng Nhược Hi bình tĩnh, không hề có dáng vẻ khúm núm của ngày thường.

Đại phu nhân nhìn thấy trong mắt Lăng Nhược Hi trắng đen rõ ràng, lập tức cảm thấy kỳ lạ, không phải ngày thường nha đầu này gặp ai cũng đều vâng vâng dạ dạ giống như là khúc gỗ, tại sao hôm nay lại dám nắm đằng chuôi? Chẳng lẽ là nha đầu bên cạnh xúi giục?

Nghĩ đến đây, ánh mắt đại phu nhân nhìn Mai Hương Thu Cúc càng trở nên lạnh lùng hơn.

Sau khi Lăng Nhược Hi nói xong, thủ hạ ở bên cạnh Triệu Thiên Bình mới xuất hiện, đầu tiên là hành lễ với đại phu nhân, sau đó không hề kiêu ngạo cũng không nịnh nọt lên tiếng: "Những lời nói vừa rồi của tam tiểu thư đều là sự thật, nếu phu nhân không tin, bây giờ tiểu nhân sẽ quay về bẩm báo với đại nhân, mời đại nhân đích thân tới đây giải thích với phu nhân."

Đại phu nhân thật sự không ngờ rằng Triệu Thiên Bình còn sai cấp dưới hộ tống Lăng Nhược Hi về phủ, sắc mặt lập tức trở nên khó xử, hung dữ trừng mắt liếc nhìn Tề ma ma một cái, sau đó mỉm cười nói: "Chút việc nhỏ này không dám làm phiền tới Triệu đại nhân đâu, nếu hai nha đầu vô tội, tất nhiên ta sẽ không trách phạt!" Nói xong, bà ta tiến lên một bước, thân mật năm lấy tay Lăng Nhược Hi, nhẹ nhàng nói: "Bôn ba nhiều ngày như vậy, Nhược Hi cũng mệt mỏi rồi, mau về phủ nghỉ ngơi đi."

Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy đại phu nhân nắm lấy tay mình, nhưng ngoài mặt ngoài vẫn không có biểu hiện gì, khó xử nhìn đại phu nhân, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà.. việc kia.."

"Còn chuyện gì nữa sao?" Bây giờ đại phu nhân đã mất hết kiên nhân, nhưng trước mặt còn có thủ hạ của Triệu Thiên Bình cho nên bà ta cũng không tiện phát tác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio