*Cùng đến chỗ chết
"Ngươi muốn làm gì?" Liễu Tuyền mặc dù còn đang tức giận, nhưng vẫn tò mò nhìn Lăng Nhược Hi.
"Không có gì, bất quá chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người, cũng coi như là tích đức hành thiện." Chuyện hại đến mạng người, Lăng Nhược Hi lại nói như mây trôi nước chảy.
"Đúng thật là thuốc độc nhất chính là lòng dạ đàn bà." Liễu Tuyền vừa lẩm bẩm, lại một lần nữa ném cho Lăng Nhược Hi một bình thuốc, thản nhiên nói: "Thêm cái này vào, ba ngày sau sẽ phát tác."
Sau khi nói xong liền trực tiếp quay người đi ra ngoài, chỉ có điều vừa đi tới cửa lại quay đầu lại nhìn Lăng Nhược Hi, rầu rĩ nói: "Cái kia vòng tay, thật sự không thể lấy về nữa rồi sao?"
"Lễ vật đã tặng cho Nương nương, ngươi cảm thấy có thể lấy lại được không?" Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ khẩn trương của Liễu Tuyền, chỉ cảm thấy một trận buồn cười.
Nghe đến đó sắc mặt của Liễu Tuyền càng trở nên thêm khó coi, tức giận trợn trừng nhìn Lăng Nhược Hi một hồi, sau đó trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Lăng Nhược Hi cũng không để bụng chuyện vòng tay, tiến lên đưa dược hoàn cho Mai Hương đút cho Thu Cúc, sau đó chậm rãi uống trà, ánh mắt âm u.
Không bao lâu sau, bên ngoài có một đám người nấp nập tiến đến, Mai Hương cách một cánh cửa cũng nghe thấy tiếng mắng chửi của Lăng Thanh Ngọc, lập tức thay đổi thần sắc, theo bản năng ngăn lại phía trước người Lăng Nhược Hi, run rẩy nói: "Tiểu thư, người tránh trước một lát đi, để nô tỳ đuổi bọn họ."
"Ả ta rõ ràng là tới đây tìm ta gây chuyện, em có thể cản được tới khi nào?" Lăng Nhược Hi nhàn nhạt đặt tách trà xuống, nhìn ra ngoài cổng, thản nhiên nói: "Mở cửa, để bọn họ vào."
Mai Hương toàn thân run rẩy, có chút không dám tiến lên, nhưng lại không muốn để Lăng Nhược Hi một thân một mình chiến đấu ngay lúc này, chỉ đành miễn cưỡng chống đỡ, mở cửa ra.
Dáng vẻ yếu đuối của Mai Hương rơi vào tầm mắt của Lăng Nhược Hi, nhưng cũng là bởi vì một phần yếu đuối này của Mai Hương, Lăng Nhược Hi mới phát giác ra được nơi tim được ủ ấm, trên thế giới này nàng cũng không phải là không chỗ nương tựa, ít nhất, Mai Hương đối với nàng là thật tâm.
Lăng Thanh Ngọc cũng không ngờ Lăng Nhược Hi cũng dám mở cửa ra, trông thấy Lăng Nhược Hi trong mắt lóe lên vẻ bình tĩnh cùng nhàn nhạt khinh thường, một tia lý trí cuối cùng của Lăng Thanh Ngọc cũng bị kích thích cho tan thành mây khói.
"Lăng Nhược Hi! Tiện nhân nhà ngươi, cũng dám chọc mù mắt của ta, lại còn câu dẫn An vương gia của ta, ngươi quả thực đáng chết!"
Vừa nói, vừa đi đến trước mặt Lăng Nhược Hi, dùng con mắt không bị mù còn lại, gắt gao trừng mắt liếc Lăng Nhược Hi, một con mắt khác, mặc dù có dùng một sấp băng gạc dày quấn lại, nhưng vẫn còn một tia vết máu, toàn thân vừa nhìn quá, thật sự có mấy phần khí thế như từ Địa Ngục trở về.
Lăng Nhược Hi giống như là không hề trông thấy dáng vẻ phẫn nộ của Lăng Thanh Ngọc, thản nhiên nói: "Ta đối với An vương không có bất kỳ ý nghĩ gì khác, chắc hẳn là do ngươi hiểu lầm rồi?"
"Tiện nhân! Ngươi còn dám giảo biện!"
Lăng Thanh Ngọc người đông thế mạnh, cho nên không chút sợ hãi, hung hăng giáng một bạt tai xuống.
Chỉ tiếc, Lăng Thanh Ngọc mặc dù đã dùng hết toàn lực, nhưng là Lăng Nhược Hi cũng không yếu thế, tay mắt lanh lẹ tránh thoát khỏi đòn công kích của Lăng Thanh Ngọc, lạnh lùng nói: "Một thứ nữ không ra gì, cũng dám làm càn ở nhà ta! Là ai cho ngươi lá gan này!"
"Thứ nữ? Lăng Nhược Hi, hôm nay ta muốn cho ngươi biết, chỉ cần thủ đoạn đủ độc, cứ cho rằng là đích nữ đi chăng nữa, cũng chỉ có một kết cục chết không yên thân!"
Sau khi nói xong trực tiếp lạnh lùng nhìn thằng tớ trai ở phía sau: "Còn thất thần ở đó làm gì? Trói người lại cho ta!"
Đám người căn bản cũng không đặt một Tiểu thư vừa mới từ dưới quên lên như Lăng Nhược Hi đây vào mắt, cho nên liền không hề cố kỵ tiến lên, muốn bắt lấy Lăng Nhược Hi, nhưng lúc này Lăng Nhược Hi lại linh hoạt lẻn đến trước mặt Lăng Thanh Ngọc, trâm vàng trong tay kề sát vào động mạch chủ của ả, lạnh lùng nhìn qua đám người bọn họ:" Ta ngược lại muốn xem xem, ai dám động đến ta?"