Mặc dù Bắc Đường Ngôn không có ấn tượng gì tốt đối với Lăng Thanh Ngọc này, nhưng dù sao cũng là trưởng nữ Lăng phủ, cho nên cũng không thể đắc tội được, giờ thì hay rồi, một câu nói của Bắc Đường Kỳ, trực tiếp khiến cho mấy câu qua loa lấy lệ của Bắc Đường Ngôn, dứt khoát bị nghẹn lại nơi cuống họng.
Đem lời nói trong miệng nuốt xuống, bất đắc dĩ nói: "Trà này rất ngon, hôm nay được uống trà của tam tiểu thư, cảm giác rất mới mẻ."
Lăng Thanh Ngọc gắt gao xiết tay lại, hận không thể ném cái tách ra ngoài, nhưng vì thấy hai vị Vương gia thưởng thức rất ngon, ngại thể diện, miễn cưỡng uống một ngụm.
Nhưng khi Lăng Thanh Ngọc vừa mới uống xong, toàn bộ liền phun ra hết, la lên một tiếng thống khổ: "Trà này.." Có Thanh Ti Nhiễu!
Nửa câu nói sau, Lăng Thanh Ngọc không nói ra, trực tiếp nuốt trở lại.
"Trà này tất nhiên không phải là Tuyết Đỉnh Hàm Thúy! Chỉ sợ đại tiểu thư uống không quen!" Bắc Đường Kỳ lạnh lùng nhìn Lăng Thanh Ngọc, trong mắt đầy sự trào phúng.
"Vương gia bớt giận, trong này, trong này có.."
Lăng Thanh Ngọc xấu hổ muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào, mất nửa ngày cũng không nói ra được chuyện gì.
Thấy Lăng Thanh Ngọc vẫn luôn ung dung hoa lệ trước mặt người ngoài nay lại có bộ dạng xấu hổ này, trong lòng Lăng Nhược Hi cảm thấy vô cùng sảng khoái, đây mới chính là bộ dáng của một thứ nữ đê tiện, nếu không cho nàng ta một chút màu sắc, thì chính ả còn tưởng bản thân là lá ngọc cành vàng.
"Bỏ đi, hai ta tới đây không phải chỉ để uống trà, Bổn vương vừa mới hồi kinh thì lại nghe nói tam tiểu thư cầm nghệ xuất chúng, ngay cả Đức phi nương nương cũng khen không dứt lời, cho nên đến đây thăm hỏi riêng tam tiểu thư, hy vọng có thể nghe một khúc." Bắc Đường Kỳ không để tâm tới bộ dạng xấu hổ của Lăng Thanh Ngọc, trực tiếp đem ánh mắt đặt trên người Lăng Nhược Hi.
Lăng Nhược Hi bình thản vô tư đón nhận ánh mắt tò mò nghiên cứu của Bắc Đường Kỳ, sau đó lo lắng chà chà lòng bàn tay, rụt rè mở miệng: "Nếu Vương gia có phân phó, Nhược Hi không dám không nghe, nhưng mà.. Nhược Hi không có đàn.."
Nói đến cũng thấy xấu hổ, mặc dù Đức phi ban thưởng cho nàng rất nhiều, nhưng đại đa số đều là vật trang trí, không thể đổi lấy tiền, của hồi môn của mẫu thân thì còn có chỗ hữu dụng, cho nên hiện tại Lăng Nhược Hi vẫn còn rất nghèo.
Nghe đến đây, Bắc Đường Kỳ cảm thấy kì lạ: "Không có đàn, vậy tài đánh đàn của tam tiểu thư là từ đâu ra?"
"Khi còn bé mẫu thân rất thích đàn, Nhược Hi mưa dầm thấm lâu nên cũng học được một ít, sau này, càng khó có cơ hội được đánh, cho nên mới hết sức trân trọng từng cơ hội."
Giả bộ đáng thương, Lăng Nhược Hi nếu đã muốn thì sẽ thuận buồm xuôi gió, diễn một hình ảnh của một tam tiểu thư ủy khuất chờ mong, người ngoài nhìn vào liền cảm thấy không đành lòng.
Bắc Đường Ngôn cũng như vậy, cho dù biết Lăng Nhược Hi đang diễn trò, nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng một trận.
Lăng Thanh Ngọc nhìn thấy ánh mắt của hai người, thiếu chút nữa thì thổ huyết luôn tại chỗ, Bắc Đường Kỳ thì không nói, sao ngay cả Bắc Đường Ngôn cũng lộ ra vẻ mặt này?
Lần trước Lăng Nhược Hi cũng làm hành động này, chẳng lẽ hắn cũng quên rồi? Một nữ nhân dám dùng trâm cài đâm vào mắt người khác không chút do dự, sao lại có thể có bộ dáng mất mát đáng thương vì không có đàn cơ chứ?
Tuy nói như thế, nhưng hiện tại Lăng Thanh Ngọc biết bản thân mình bị người khác quản chế, chuyện lừa ma gạt quỷ này, chỉ có thể để Lăng Nhược Hi tùy tiện nói!
Vừa định mở miệng, chợt nghe tiếng thét thất thanh đến tận trời: "..."
"Giọng của tiểu thư Lăng phủ có thể hát hí kịch!" Bắc Đường Kỳ thản nhiên nói một câu.
"Thanh Ngọc tiểu thư, không ổn, không ổn, đại tiểu thư nàng ấy.."
Tiểu nha đầu hoang mang hoảng loạn chạy tới, nhìn thấy hai vị Vương gia trong viện, trực tiếp hối hận, câu nói phía sau cũng không nói ra.
"Thanh Dương làm sao vậy?" Huyệt Thái Dương của Lăng Thanh Ngọc đột nhiên co rút kịch liệt, cảm giác vừa có chuyện không hay xảy ra.
Tiểu nha đầu phía sau không dám nói thật, chỉ có thể nói mập mờ: "Đại tiểu thư có chút không thoải mái, xin Thanh Ngọc tiểu thư tự mình đi xem thử!"
"Không thoải mái? Hay là Liễu huynh đi xem thử đi?"
Lăng Nhược Hi cố nén cười, lo lắng nhìn mặt Liễu Tuyền đang nghiêm nghị đen xì lại.
Nếu không phải vì nhìn thấy bả vai của Lăng Nhược Hi khẽ run run, Liễu Tuyền thực sự còn cho rằng nha đầu này có vài phần lương tâm, lo lắng cho tỷ tỷ của mình, nhưng giờ, Liễu Tuyền tức giận cho một cái liếc mắt khinh bỉ, mất hứng nói: "Ngươi nghĩ ta và ngươi là thầy bói bên đường à? Trò mèo trò chó gì, cũng phải phối hợp diễn cho ta xem!"
Lăng Thanh Ngọc nghe đến đây, tức giận tới mức hàm răng phát run: "Liễu công tử, xin cẩn trọng lời nói."
"Ta muốn nói gì thì ta nói đó, liên quan gì tới ngươi?" Liễu Tuyền không một chút lưu tình cho Lăng Thanh Ngọc một cái liếc mắt, giống như nàng ta là một thứ gì đó không sạch sẽ vậy.
"Ngươi!" Lăng Thanh Ngọc tức chết, nhưng lại không dám đắc tội hắn
"Đại ca, cứ cho là Nhược Hi xin huynh, huynh đi xem đại tỷ tỷ đi!" Lăng Nhược Hi làm ra một bộ dáng chân thành, chớp chớp đôi mắt thành thực, chìn chằm chằm vào Liễu Tuyền.
Vốn dĩ muốn làm khó Lăng Nhược Hi một phen nhưng khi Liễu Tuyền nhìn thấy ánh mắt như vậy, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý: "Xem thì xem!"
Đoàn người cứ như vậy hướng đến sân của Lăng Thanh Dương, vừa tới cửa liền gặp đại phu nhân đang vội vàng, đại phu nhân nhìn thấy đám người, nhất thời nóng nảy: "Các ngươi tới đây làm gì?"
"Đại bá mẫu, vừa rồi có nha đầu nói tỷ tỷ không thoải mái, cho nên Nhược Hi dẫn Liễu thần y qua đây xem sao!"
Lăng Nhược Hi trong lòng cười lạnh, Đại phu nhân kích động lại đây, chỉ sợ là đã biết sự tình ở bên trong, cho nên mới cản trở mọi người đi vào?
"Đừng nghe hạ nhân nói bậy, đại tỷ tỷ của ngươi vẫn tốt, các ngươi vẫn nên lên nhà trước uống trà đi." Bây giờ đại phu nhân làm sao có thể để người khác đi vào, mong sao hai vị Vương gia rời đi cho nhanh, nếu cảnh tượng bên trong bị hai người nhìn thấy, chỉ sợ thanh danh cả đời của Lăng Thanh Dương sẽ bị phế mất.
"Đại tiểu thư tha mạng, đại tiểu thư tha mạng, tiểu nhân không dám, tiểu nhân thật sự không dám!"
Khi mọi người còn đang do dự, đột nhiên một nam nhân hoảng loạn từ bên trong chạy ra, quần áo không chỉnh tề, trên mặt mang theo hoảng sợ.
Ngay sau đó một người cô gái mặc yếm chạy ra, thần sắc đỏ bừng, miệng nói mơ hồ: "Không cần chạy, ngươi lại đây đi, ta nóng, ta muốn lắm!"
Tất cả mọi người đều bị một màn này làm cho sợ kinh người, nhất là Bắc Đường Ngôn, thấy không tự nhiên liền quay mặt đi, nhưng Bắc Đường Kỳ lại tỏ ra bộ dáng đã quen mắt: "Hahaha, đại tiểu thư Lăng phủ này, thật đúng là không bị cản trở nha!"
"Còn đứng đó ngơ ngác làm gì? Mau đưa đại tiểu thư về phòng!"
Đại phu nhân như bị năm đạo sét đánh lên đỉnh đầu, nhưng vẫn cáo già, trước tiên trấn định lại, tiến lên phía trước, đem áo choàng của mình che lấy làn da của Lăng Thanh Dương đang lộ ra bên ngoài.
Nhưng thật không ngờ, hiện tại thần trí Lăng Thanh Dương đang không minh mẫn, cả người đều bấu víu lên người đại phu nhân, miệng còn nỉ non: "Không, không mặc quần áo, nóng quá, ta nóng quá đi!"
"Tất cả đều chết rồi hay sao? Nhanh lại đây giúp một tay!"
Lăng Thanh Ngọc lúc này cũng phản ứng lại, trực tiếp gọi hạ nhân đưa Lăng Thanh Dương trở về, nhưng hiện tại Lăng Thanh Dương đang mất trí, giống như một con cá bị lột hết vảy sống đang kịch liệt giãy giụa, bất kỳ ai chạm vào, tay chân cũng sẽ đều quơ quơ sờ soạng trên người họ, cảnh tượng này, thật là nóng bỏng.