Lăng Nhược Hi thấy dáng vẻ không tim không phổi của Bắc Đường Hòe, trong lòng thật sự rất hâm mộ, người người đều nói Kiều vương gia không phải là kẻ ngu hoàn toàn, nhưng Lăng Nhược Hi xem ra, có lúc cái gì cũng không biết so với biết tất cả mọi chuyện thì vui vẻ hơn nhiều.
Nhàn nhạt cười, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt đầu Bắc Đường Hòe, ôn nhu nói: "Sau này tỷ tỷ nhất định sẽ bảo vệ đệ thật tốt."
Lời này mặc dù là phát ra từ nội tâm của Lăng Nhược Hi, nhưng khi Đức Phi nghe thấy, đây cũng xem như thành toàn hứa hẹn trước đó, lúc này mới yên lòng, thả lỏng đầu mày, vừa cười vừa nói: "Sau này mọi người đều là người một nhà, cũng không cần khách khí như vậy, Hòe Nhi, con có tỷ tỷ rồi, có vui không?"
Bắc Đường Hòe như đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhíu nhíu mày, lắc đầu rầu rĩ nói: "Hòe Nhi không vui, mẫu phi, vì sao lại biến thành tỷ tỷ? Mẫu phi đã đồng ý với Hòe Nhi rồi mà, muốn Hòe Nhi cưới vợ."
Trông thấy Bắc Đường Hòe cứ không tim không phổi lời nói những lời như vậy, Lăng Nhược Hi có một nháy mắt cảm thấy thẹn thùng, ngay cả sắc mặt của Đức Phi cũng biến thành có chút lúng túng: "Hòe Nhi ngoan, không nên nói bậy, mẫu phi chưa hề đồng ý gả Nhược Hi cho con mà!"
Nghe đến đó, Bắc Đường Hòe lập tức đỏ mắt: "Mẫu phi gạt người! Rõ ràng mẫu phi có nói mà, sao lại không chịu thừa nhận chứ?"
Lăng Nhược Hi trông thấy Bắc Đường Hòe một bộ ủy khuất, liền có chút đau lòng cau mày lại, do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Hòe Nhi ngoan, mặc dù Nhược Hi không phải là thê tử của Hòe Nhi, nhưng Nhược Hi là tỷ tỷ của Hòe Nhi, tỷ tỷ sẽ luôn luôn chăm sóc Hòe Nhi, bảo vệ yêu thương đệ cả một đời, suốt đời cũng sẽ không rời xa đệ!"
"Cả một đời?" Bắc Đường Hòe thấp giọng thì thầm, trên gương mặt không còn vẻ mất mác và thương tâm nữa, vui sướng nhẹ gật đầu: "Cả một đời! Hòe Nhi muốn cùng với tỷ tỷ trải qua một đời, cả một đời!"
Đức Phi thấy thế thì nhíu mày có chút bận tâm, nhi tử này của mình mặc dù nói là tâm trí không được đầy đủ, nhưng tâm tư lại rất đơn thuần, cũng rất quật cường, dáng vẻ cứng đầu này cũng không biết giống ai, bây giờ nhận Lăng Nhược Hi, sợ là đời này cũng không thể nhìn thêm được nữ nhân nào khác?
Nghĩ tới đây, Đức Phi liền mang một trận đau đầu, nhưng lại nghĩ đến được Lăng Nhược Hi bảo hộ, đời này e rằng Bắc Đường Hòe cũng sẽ không phải chịu ủy khuất gì, lúc này tinh thần mới thả lỏng đôi chút.
Ăn xong bữa cơm này, Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy sống lưng của mình như muốn gãy mất, sau khi ăn xong, Lăng Nhược Hi cơ hồ như trốn khỏi Kiều vương phủ, ngồi trong xe ngựa, khẽ nhíu mày, không muốn hồi phủ.
"Đến trà lâu."
Trà lâu của Lục Thiếu Thành đã được xây dựng xong, hiện nay việc làm ăn cũng xem như mau mắn, mặc dù trước đó Lục Thiếu Thành đã từng nói với nàng, nhưng đây là lần đầu tiên Lăng Nhược Hi tận mắt nhìn thấy.
Nhìn đám người rộn rộn ràng ràng ra ra vào vào, cảm giác buồn bực trong lòng Lăng Nhược Hi dường như cũng tốt hơn một chút, đi vào cửa, liền gặp phải Lục Thiếu Thành toàn thân vận y phục trắng, đứng trong quầy, cúi đầu không biết đang tính toán thứ gì.
Trông thấy Lăng Nhược Hi bước vào, lập tức có một một tiểu nhị nhanh chân chạy đến chào hỏi, ân cần nhìn Lăng Nhược Hi: "Tiểu thư mời vào, xin hỏi tiểu thư đến một mình, hay là chờ bằng hữu?"
Lăng Nhược Hi nhàn nhạt cười: "Một mình, tìm đại cho ta một cái bàn, lấy một bình Bích Loa Xuân đẳng cấp nhất của trà lâu các ngươi."
Nghe thấy giọng nói của Lăng Nhược Hi Lục Thiếu Thành đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy Lăng Nhược Hi đứng trước cửa mặt mày đượm ý cười, trong lòng chấn động, thả sổ sách trong tay xuống, tự mình bước lên nghênh tiếp: "Cuối cùng tam tiểu thư cũng bớt được chút thời gian đến đây rồi?"
"Sao? Ông chủ Lục không hoan nghênh phải không?" Lăng Nhược Hi nghiêng đầu, tinh nghịch nhìn Lục Thiếu Thành, nụ cười trên mặt, là nụ cười đã lâu không thấy.
Bắc Đường Ngôn vốn dĩ có hẹn với người khác đến đây nói chuyện trông thấy nụ cười sáng lạn trên gương mặt Lăng Nhược Hi, chỉ cảm thấy thực sự chói mắt, sắc mặt âm trầm nắm chặt lấy tách trà trong tay, hồi lâu vẫn không nói lời nào.
Bắc Đường Kỳ ngồi bên cạnh trông thấy Bắc Đường Ngôn như vậy, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, thuận theo ánh mắt của Bắc Đường Ngôn nhìn sang, lập tức hiểu ra chuyện gì, nhàn nhạt cười: "Sao thế, bị câu hồn rồi sao?"
Bắc Đường Ngôn lúc này mới lấy lại phản ứng, có chút mất tự nhiên nhíu mày: "Không có việc gì cả."
"Phải vậy không?" Đối với Bắc Đường Ngôn, Bắc Đường Kỳ rõ ràng không tin, cho nên liền đứng dậy, đi đến trước mặt Lăng Nhược Hi, cười ha ha nói: "Tam tiểu thư? Là tam tiểu thư thật sao? Ngồi đằng xa, ta còn tưởng rằng nhận lầm người đấy chứ, không ngờ rằng Tam tiểu thư cũng có lúc cười vui vẻ như vậy nhỉ."
Nghe thấy giọng của Bắc Đường Kỳ, Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy một trận nực cười, cũng không hề trông thấy Bắc Đường Ngôn ngồi sau lưng Bắc Đường Kỳ, trước hết theo quy củ khẽ phúc thân, sau đó thấp giọng nói: "Lời này của Vương gia là đang trêu tiểu nữ chăng, Nhược Hi bất quá cũng là người bình thường, tất nhiên là có thất tình lục dục."
"Người bình thường? Tam tiểu thư có hơi khiêm tốn quá mức nhỉ? Chưởng quỹ của Vọng Nguyệt lâu này, từ trước đến nay được mệnh danh là người cao quý, chưa bao giờ thấy hắn đích thân tiếp bất kỳ người khách nào, xem ra tam tiểu thư không giống người bình thường đâu!" Bắc Đường Kỳ cười như không cười nhìn thoáng qua Lục Thiếu Thành bên cạnh, âm thanh mang theo từng tia từng tia băng lãnh.
Lăng Nhược Hi cũng không muốn để bọn hắn biết chủ nhân phía sau trà lâu này là mình, cho nên cười nhạt, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Nhược Hi hôm nay tới đây uống trà, nên không quấy nhiễu nhã hứng của Vương gia nữa, thất lễ rồi."
Nói rồi, liền kéo Lục Thiếu Thành, đi lên bao sương* trên lầu, lúc đầu, Lăng Nhược Hi muốn ngồi trong đại sảnh phía dưới uống trà nghe bát quái, nhưng hiện tại xem ra, hẳn là không thể như nguyện được.
*bao sương: Sương phòng riêng biệt
Mắt thấy Lăng Nhược Hi cứ như vậy đi lên căn bản cũng không có trông thấy mình, sắc mặt của Bắc Đường Ngôn càng trở nên thêm khó coi, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, rầu rĩ uống trà.
Trông thấy cái dáng vẻ này của Bắc Đường Ngôn, Bắc Đường Kỳ nhàn nhạt cười cười: "Ngôn nhi, không phải là con nhìn trúng nha đầu kia đấy chứ?"
"Thúc, nói gì vậy chứ! Trong tim ta chỉ có Lục Vu, người đã từng gặp ai chơi cờ lại nhìn trúng con cờ của mình chưa?" Bắc Đường Ngôn nghe đến đó lập tức cảm thấy có chút buồn cười, uống một hớp trà, che giấu sự khó chịu và chột dạ chợt lóe lên trong lòng.
Bắc Đường Kỳ có quan hệ rất thân cận với Bắc Đường Ngôn, có những lúc gặp riêng nhau rất giống với những người thúc thúc và đứa cháu trai của mình trong những gia đình bình thường không có khác biết gì quá lớn, hơn nữa Bắc Đường Kỳ trông thấy Bắc Đường Ngôn trưởng thành từng ngày từ nhỏ đến lớn, đương nhiên sẽ hiểu rất rõ cái tính khí quật cường của đứa cháu trai này.
Nhíu mày, chậm rãi uống một ngụm trà, nhẹ nói: "Thật không biết con vì sao lại có hứng thú với một nữ tử phong trần như vậy, Ngôn nhi à, con mắt của con có phải là có vấn đề gì không?"
"Thúc! Nàng ta không phải là nữ tử thanh lâu!" Bắc Đường Ngôn hơi nhíu mày, ẩn chứa một tia không vui.
"Con yêu nàng ta, nàng sẽ là vương phi của con, tương lai còn là hoàng hậu của con!" Trong mắt Bắc Đường Ngôn tràn đầy vẻ kiên định.
Thấy Bắc Đường Ngôn như thế, Bắc Đường Kỳ thở dài, sau đó thản nhiên nói: "Đây là chuyện của con, không liên quan gì đến ta!"
"Thúc, có phải đợi đến lúc nhìn thấy con chết không chỗ chôn, thì mới chịu xuất thủ không?" Bắc Đường Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn vị thúc thúc đối xử với mình rất tốt từ nhỏ đến lớn, trong lòng trăm vị hỗn độn.
"Ta chỉ trung với đế vương, chuyện đoạt đích, không liên quan gì đến ta, nếu ngay cả thứ như Bắc Đường Cẩn mà con cũng đấu không lại, thiên hạ này giao cho con, cũng chỉ là hoang phí mà thôi."
Nhàn nhạt phun câu nói này ra xong, Bắc Đường Kỳ trực tiếp đứng dậy, quay người đi ra ngoài.