Tử Phong vừa nhìn thấy Tịnh Kỳ nhất thời bị vẻ đẹp của cô làm cho thất thần. Sau đó chợt nhận ra bầu không khí có chút căng thẳng, liền vui vẻ tìm đề tài nói chuyện.
- Em học khoa nào? Là năm nhất hả? Anh đã từng thấy em ở đâu rồi thì phải? Trông em rất quen.
Tư Hàn bên cạnh nhận thấy nhất định tên Tử Phong này đã bị vẻ bề ngoài của Tịnh Kỳ mê hoặc, đột nhiên tâm trạng có chút khó chịu khuôn mặt bổng trở nên cau có.
- Em học khoa luật, năm đầu và cũng là năm cuối cao học.
Tịnh Kỳ trả lời Tử Phong trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi người Tư Hàn.
Mạc Tư Hàn cũng không thể phủ nhận rằng con bé mà hắn ta cho là vô liêm sỉ này thật sự rất giỏi, sớm đã tốt nghiệp xong ĐH với thành tích đứng đầu cả nước. Lại còn là Chủ Tịch Hiệp Hội Sinh Viên Luật của ĐH A. Đạt chứng chỉ ILEC cao cấp ( chứng chỉ tiếng anh cho luật sư ). Một chuyên nghành lên cao học phải mất từ - năm vậy mà cô ấy học đến chuyên nghành trong vòng năm. Thành tích rất đáng nể phục, với thực lực như vậy luôn được các Công Ty luật hàng đầu thế giới săn đón.
- À thì ra là nữ luật sư tương lai...từ đã... em vừa nói cao học.. em đang học lên thạc sĩ sao?
- Đầu và cuối ....?
- Là em chỉ học trong một năm ấy hả?
Tử Phong nhất thời chưa tiêu hoá kịp, một câu Tịnh Kỳ nói thật là cú đả kích mạnh vào thẳng trung tâm não bộ của anh.
- Thật ngại ..., nhưng em bao nhiêu tuổi vậy?
- ạ!
Tử Phong bị đả kích lần hai.
Một thằng bạn tuổi học xong cao học, tuổi được cấp bằng tiến sĩ. Một đứa con gái mới gặp lần đầu, tuổi đã sắp hoàn thành hệ thạc sĩ, trong khi bình thường phải mất tới năm.
"Ông trời! Còn cho tôi chút danh dự không vậy."
Tử Phong thầm ca thán trong lòng, thôi dẹp đi còn hỏi vấn đề này chỉ tiếp thêm nhục mà thôi.
- Tịnh Kỳ giỏi quá! không lẽ là em họ Tư Hàn sao?
Tử Phong nở một nụ cười hết sức dễ thương để cố cứu vớt ấn tượng ban nãy.
- Không phải.
- Dạ không.
Cả hai đồng loạt trả lời.
Tư Hàn giương đôi mắt chứa đầy sát khí, giận giữ nhìn về phía Tử Phong vậy mà cậu ta ngang nhiên bỏ qua hậu quả, vẫn tiếp tục tò mò:
- Vậy em là...?
- Người yêu ạ!
- Người làm.
Lần này Tịnh Kỳ nhanh hơn một nhịp, mặt của Mạc Tư Hàn đã biến sắc.
- Hai người...
Tử Phong không giấu nổi hứng thú, liền chỉ tay vào Tịnh Kỳ rồi quay sang nhìn Tư Hàn.
- Bọn em là ở chun..g.....ưhm..ưm...
Tình Kỳ chưa kịp nói hết câu, đã bị Tư Hàn nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng cô lại.
- Cậu! Đi lấy xe.
Tư Hàn ném chìa khoá về phía Tử Phong ra lệnh. Tử Phong vội vã bắt lấy, nhận thấy tình hình bất ổn, liền vẫy tay tạm biệt Tịnh Kỳ rồi rời đi ngay.
- Triệu Tịnh Kỳ, cô điên rồi hả?
Tư Hàn buông tay, đứng đối diện Tịnh Kỳ chất vấn.
- Em chỉ nói sự thật thôi mà, chúng ta chẳng phải là ở cùng một nhà đó sao?
- Tính chất việc đó là khác nhau.
- Hình thức giống là được.
- Triệu Tịnh Kỳ, cô còn chút lòng tự trọng không vậy?
- Trước khi gặp anh thì vẫn còn, sau khi gặp liền cảm thấy không cần thiết nữa.
Tịnh Kỳ vẫn bình thản trả lời.
- Cô..., lần sau ra ngoài đừng nói năng lung tung.
Mạc Tư Hàn tức giận quay người bỏ đi, không ngờ được là trình độ vô liêm sỉ của cô đã đạt tới mức này.
- Vậy tối nay anh về ăn cơm cùng mọi người nhé!
Tịnh Kỳ lẽo đẽo theo sau.
- Tôi không về đâu.
Tư Hàn tiếp tục bước về phía trước, nơi Tử Phong đang đỗ xe chờ anh.
Tịnh Kỳ đột nhiên dừng lại, lớn tiếng kêu lên.
- MẠC TƯ HÀN! ANH....
- giờ! Tôi sẽ về tầm đó.
Mạc Tư Hàn vội vàng cất giọng cắt ngang, có vài người đã bắt đầu quay lại nhìn họ, vẻ mặt tò mò như chờ xem cô định nói gì tiếp theo.
- Anh đi thong thả ạ!
Tịnh Kỳ hài lòng, cúi người lễ phép tạm biệt
rồi nhìn theo bóng dáng Mạc Tư Hàn bước lên xe.
- Cố tình dụ cô ta đến phòng Giáo Sư Tô, cuối cùng vẫn không thể thoát được.
Mạc Tư Hàn ngồi vào ghế phụ tâm trạng bực tức cằn nhằn, bản thân cũng không thể hiểu được từ khi nào mà cậu lại bằng lòng thoả hiệp với Tịnh Kỳ như thế.
- Lẽ nào, đó là cô bé năm trước cậu từng nói đến?
Tử Phong vừa hỏi vừa lái xe ra khỏi trường Đại Học. Mạc Tư Hàn trầm lặng, chỉ nhả ra một từ lạnh nhạt
- Ừm.
- Thông minh, xinh đẹp, cá tính, lại còn rất chung tình. Cậu thật có số hưởng đấy.
Tử Phong nở nụ cười gian manh, giọng điệu có chút ganh tị.
- Phiền phức, mưu mô, nham hiểm, lại còn vô liêm sỉ. Cậu có muốn hưởng không?
Tư Hàn phản bác lại Tử Phong.
- Nhìn sao cũng không giống như cậu nói, không phải hiểu nhầm chuyện gì rồi đánh giá người ta như vậy chứ? Coi chừng về sau hối hận không kịp.
Tử Phong đưa ra lời nhắc nhở với giọng giễu cợt.
- Là giống như tôi nói, sau này cậu cũng nên tránh xa một chút.
Mạc Tư Hàn thong thả tựa lưng vào thành ghế, ngữ âm lạnh lùng cảnh cáo. Tử Phong liền bật cười thích thú.
- Ha ha không phải là sợ tôi cướp cô ấy đấy chứ.
- Là sợ cô ấy chôn luôn cậu.
Mạc Tư Hàn hơi cúi đầu, vành môi nhếch lên tạo thành điệu cười tà mị, đầy sát khí.
Thấy vẻ mặt này của Tư Hàn đột nhiên Tử Phong bất giác thấy rùng mình.
- Lão tử chết tiệt nhà cậu, đừng hù người. Tôi còn đang lái xe đấy.