Tịnh Kỳ mở mắt đã thấy mình nằm trên phiến đá lớn trong hang động, mùi ẩm mốc, tanh hôi xộc thẳng vào cánh mũi, cô giật mình đưa tay bịt miệng ngồi dậy, xung quanh lúc này là vô số thú tinh lớn nhỏ, đang dương cặp mắt đỏ ngầu chằm chặp nhìn vào cô.
"Tình huống gì thế này, bọn chúng đã mang mình về tận hang ổ sao?"
Một con thú tinh già tiến lại gần cô, có vẻ như đây chính là con đầu đàn. Nó dùng cái mũi gớm ghiếc ngửi ngửi vài cái.
"Làm ơn..., đừng ăn thịt tôi" Tịnh Kỳ run sợ đến mức nín thở, mắt nhắm chặt lại.
Sau đó nó liền lùi về chổ cũ.
"Phù..., chê không đủ dùng sao"
Tịnh Kỳ không khỏi bất ngờ nhìn về đàn thú tinh, bọn chúng đều trở nên im lặng khác thường, không còn dáng vẻ hung dữ như lúc đầu cô thấy.
Vậy là suốt buổi sáng, bọn chúng chỉ quanh quẩn gần chổ cô không chịu rời, Tịnh Kỳ đành bất lực ngồi yên lặng trên phiến đá, đến cựa mình cũng không dám cựa.
Mạc Tư Hàn vừa nhìn vào màn hình bản đồ, vừa quan sát máy dò trên tay. Lâm Tiêu chạy theo bên cạnh anh, tâm trạng lo lắng không kém.
- Boss, Chúng ta đang tiến vào bên trong...
- Đám thú này chỉ có thể ẩn trốn ở vùng trung tâm, tuy nhiên nơi đó đều bao phủ năng lượng từ trường rất lớn.
- Tôi vẫn chưa rõ ý của ngài?
- Cậu theo dõi trên màn hình, nơi nào từ trường yếu nhất, thì đó chính là nơi chúng giam giữ Tịnh Kỳ.
- Nghĩa là...., tôi hiểu rồi. Tiểu thư vốn có khả năng làm khuếch tán từ trường, vậy nên chúng ta có thể lần theo phương hướng này để tìm ra chúng.
Lâm Tiêu vội vàng gật đầu, sau đó hạ lệnh cho toàn đội nhanh chóng di chuyển vào sâu hơn.
Sau hơn giờ đồng hồ, đội quân của Mạc Tư Hàn cũng đã tiếp cận được hang ổ của chúng.
Mạc Tư Hàn hạ lệnh cho Z đánh vu hồi, hay còn gọi là thao tác đánh vòng. Chiến thuật này sử dụng một cánh quân thứ hai tách ra từ lực lượng chính, sẽ tổ chức đánh vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng đám thú tinh.
Ở đó sẽ đặt sẵn kíp nổ loại mạnh, phục kích tấn công từ trên cao.
Quan trọng là xác định xem Tịnh Kỳ có thực sự ở trong hang hay không, để phòng khi tấn công có thể sẽ khiến cô bị thương.
- Lâm Tiêu đưa máy lại đây.
- Tôi sẽ tạo ra một tần sóng mang mã lệnh đặt biệt, nếu có thế phá giải, chứng tỏ cô ấy đang ở phía bên trong.
Ngay lập tức Mạc Tư Hàn đưa những ngón tay qua lớp cao su trắng, ánh mắt chứa đầy sự căng thẳng.
Tịnh Kỳ lúc này ngồi trong hang, bổng cảm nhận một thứ sóng âm kéo dài, sắc bén. Cô đau đớn ôm lấy đầu, đôi mày cau lại với sự khó chịu khó tả, cô từ từ trấn an bản thân.
"Tịnh Kỳ từ thôi..., hít sâu vào... từng chút một...tốt lắm...., tốt lắm... đã bớt đau rồi..."
"Đây là...."
Tịnh Kỳ kinh ngạc đưa tay bịt lấy miệng, ánh mắt mở to như phủ một lớp sương mờ ảo, cả người cô bất giác run lên.
Nước mắt như tấm chắn bị phá vỡ, lăn dài từng dòng trên khuôn mặt...
Thứ cô vừa nghe thấy, vừa cảm nhận thấy...
Nó truyền từ tai cô đến não bộ một cách rất rõ ràng..
Đó chính xác là từ "Anh yêu em"
Vô cùng
Vô cùng chân thực....
"Hàn...cuối cùng anh đã đến rồi sao?..."
Bên ngoài Mạc Tư Hàn ánh mắt đỏ au, nhìn vào màn hình bị giải mã khẽ mĩm cười "Tịnh Kỳ, cảm ơn..., cảm ơn em vẫn còn sống"
Anh giơ cao bàn tay, ra hiệu cho đám quân đánh vòng châm ngòi dụ chúng ra ngoài.
Sau đó là tiếng súng nổ vang lên, đám thú tinh lao mình ra bên ngoài cửa hang, hàng loạt âm thanh chói tai từ súng máy hạng nặng vang lên liên hồi. Đám thú tinh bị trúng đạn, liền điên cuồng gầm thét, trong tích tắc cả vùng trời như rung chuyển.
Bị thương đến nát cả cơ thể, mà đám thú đó vẫn hung hăng quẫy đạp về phía trước, chúng điên loạn giơ hai tay đập từng cú không ngừng, khiến Z phút chốc bị phá tan đội hình, máu nhuộm đỏ từng bộ đồ bảo hộ trắng, tiếng la hét hoà cùng những tiếng nổ lớn vang lên. Vùng bình địa nhanh chóng chìm trong khói bụi mịt mù.
Bất ngờ, một con thú tinh cao lớn kẹp chặt Tịnh Kỳ vào nách phóng ra bên ngoài. Trông thấy Tịnh Kỳ, Mạc Tư Hàn hoảng hốt điều chỉnh tần số trên chiếc kính tác chiến ban đêm, sau đó lao mình đuổi theo. Trong rừng, khắp nơi đều phủ một màu đen tăm tối, tốc độ di chuyển của thú tinh thì lại rất nhanh, phải khó khăn lắm anh mới có thể bám theo được dấu vết của nó.
Toàn thân thể Tịnh Kỳ bị nhành cây quất phải đến rướm cả máu, cô đau đớn nhắm chặt đôi mắt, đầu quay cuồng theo những cú nhảy phi thân.
Mạc Tư Hàn giơ cao khẩu M lên ngắm bắn, ngay lập tức một loạt viên đều găm ngay vào lưng của nó, con thú tinh đau đớn rống lên, rất nhanh liền lao mình về phía trước. Cứ như cú bắn ấy không hề xi nhê gì với nó.
Lúc này Tịnh Kỳ cầm chặt con dao mà Jodan đã đưa, cố gồng mình lên cao, một phát chuẩn xác đâm trúng vào mắt của nó. Con thú tinh đau đớn hất mạnh Tịnh Kỳ ra xa, làm cả người cô đập mạnh từ thân cây cao ngã xuống.
Mạc Tư Hàn nhanh như chớp nhả đạn, nó liền lao về phía anh vung tay dáng xuống một đòn. Anh bật người về sau, làm cú đấm của nó đáp ngay xuống mặt đất, khói bụi bay lên tung toé. Chưa chịu dừng, con thú với sức mạnh kinh hồn này liền với một cành cầy to lớn, phi thẳng về phía Mạc Tư Hàn, do diện tích trong rừng hạn hẹp anh bị một đầu thân cây đập vào người, âm thanh của tiếng xương gãy liền phát ra, cả thân người anh ngã khuỵ xuống đất.
Con thú tinh bật mình, đứng lên gốc cây, toan định dáng một đòn xuống người anh, thì ngay lập tức một chùm sáng từ tay Mạc Tư Hàn rọi thẳng vào mắt nó, con thú tinh khó chịu chớp chớp bên mắt còn lại. Chưa kịp ra đòn, thì từ khẩu súng M phóng ra lựu đạn đi xuyên qua đầu nó, tiếp theo là một tiếng nổ lớn vang lên, cả cơ thể con thú tinh đổ về sau.
Mạc Tư Hàn lúc này lao nhanh về phía Tịnh Kỳ, trông thấy anh, cô như quên hết mọi đau đớn, bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu tủi hờn đều như quả bóng nước căng đầy mà rơi vỡ.
Nhưng Tịnh Kỳ chỉ cắn chặt môi, sau đó hét to...
- Không được, anh đừng qua đây, đừng lại gần em.
Bước chân Mạc Tư Hàn đột ngột chững lại, ánh mắt anh nhìn cô đầy nghi hoặc.
- Tại sao?...
- Anh đừng qua đây, em bị nhiễm phóng xạ rồi.