Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

chương 45: ai là thái tử ? lăn ra đây cho ta ! (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo nhìn nữ tử bạch y xinh đẹp đang tươi cười, trong lòng xông lên một cỗ lửa giận, nàng gầm nhẹ :

-" Buông, ai nói ta sẽ thành trắc phi thái tử, ta đồng ý à ?"

Bởi vì Mặc Liên không chú ý Mặc Nguyệt nói gì, chỉ khi nghe thấy giọng nàng cũng làm nàng ta tức điên. Bị nàng gầm nhẹ như vậy, Mặc Liên giật mình, lui lại vài bước, ngã vào lòng Thuân thị khóc thút thít....cảnh này thật giống Mặc Nguyệt là sói đi ăn hiếp tiểu bạch thỏ đáng yêu vậy. Thiên Dạ thấy Mặc Liên yếu đuối không nhịn được tiến tới ôm nàng ta vào lòng, an ủi :

-" Liên nhi, nàng thân thể không khoẻ, đừng khóc nữa."

Nàng ta từ trong lòng Thiên Dạ ngẩng đầu lên, điền đạm đáng yêu nói :

-" Dạ ca ca , Liên nhi chỉ là vui mừng quá mức, chọc tỷ tỷ tức giận, Dạ ca ca đừng trách tội nàng."

Thiên Dạ nghe xong lòng bùng lên ngọn lửa giận, quay sang trách tội Mặc Nguyệt :

-" Nguyệt nhi, Liên nhi là muội muội nàng, sau này cùng vào phủ với nhau, sao nàng có thể ...."

Y chưa nói xong, Mặc Nguyệt liền lập tức cắt lời :

-" Thứ nhất thái tử, đừng có mà ở trước mặt ta ôm ôm ấp ấp, nam nữ thọ thọ bất thân. Thứ hai gọi ta là Mặc Nguyệt, thái tử gọi ta là Nguyệt nhi không thấy rất ghê tởm à. Thứ ba ta còn chưa đồng ý sẽ trở thành trắc phi của thái tử, không đúng....ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ lấy một con ngựa giống làm phu quân."

Mặc Nguyệt không chút khách khí, không những thế còn lùi xa y, nàng sớm đã muốn xé rách mặt với y, nàng vốn dĩ ghê tởm loại người vì bản thân mà biến kẻ khác thành quân cờ, dùng xong rồi bỏ như Thiên Dạ.

Ngựa giống ?

Mặt Thiên Dạ tái mét, từ trắng chuyển xanh, từ xanh chuyển đỏ, cuối cùng là một màu đen thui, đặc sắc vô cùng. Y cắn môi đến chảy máu....nữ nhân này dám nói y là ngựa giống ? Đáng giận !

Tiếc rằng khi y định phát tác, Mặc Nguyệt lại nhìn hai người, nở nụ cười mỉa mai cướp lời nói trước :

-" Thái tử ngày trước mặt bao nhiêu người cùng một nữ tử ôm ấp, không biết có phải như Như Mộng nói, đã sớm làm chuyện đồi phong bại tục ?"

Thân thể mềm mại của Mặc Liên run lên, dựa sát vào Thiên Dạ, tựa như hai người chính là một. Nàng ta nức nở nói :

-" Tỷ tỷ dù sao muội cũng là thái tử phi tương lai, muội chỉ là vui mừng khi chúng ta cùng vào phủ thái tử, cùng hầu hạ phu quân, trước đó sao có thể làm chuyện đồi phong bại tục ?"

-" Hả ? Không có ?"

Giọng nàng cao thêm vài phần, ánh mắt như dao sắc bén bắn thẳng về phía nữ tử nhu nhược đang ôm chặt lấy Thiên Dạ. Mặc Liên run rẩy càng lợi hại, cố gắng né tránh ánh mắt như dao của Mặc Nguyệt. Thiên Dạ lại càng ôm chặt nàng ta liên tục trách móc nàng :

-" Nguyệt nhi, tốt nhất nàng đừng quá phận, nàng như thế sao có thể trở thành trắc phi tương lai tốt được !"

Mặc Nguyệt liếc mắt về phía y, đáy mắt là một mảng hàn băng.

Tốt, tốt cho một câu trắc phi, hai câu trắc phi, hoàn toàn không đem lời nàng để vào trong mắt !

Thiên Dạ, thù này nàng nhớ, sau này thù mới nợ cũ đều trả hết một lượt !

Du thị xoa xoa trán, đau đầu nhìn ba người đang nổi lên thuốc súng trước mặt. Nếu xử lý không tốt sẽ đắc tội với thái tử, nhưng nếu thật sự đem Mặc Nguyệt gả cho thái tử làm trắc phi, với tình cảm của Viêm Tần vương....không ngoại lệ sẽ đắc tội với tên ma đầu Thiên Xích Viêm....không những thế, người kia nếu biết Mặc Nguyệt chịu ủy khuất phải làm một trắc phi, chính là đi làm tiểu thiếp cho thái tử, không được kiệu tám người khiêng đi cửa lớn mà chỉ có thể đi cửa sau (chính phi thì được danh chính ngôn thuận vào cửa lớn, những tiểu thiếp thì chỉ có thể cửa nhỏ mà vào, không danh chính ngôn thuận), nhất định sẽ lật tung hoàng cung. Thế lực sau lưng người đó lớn như vậy, cho dù bà là tổ mẫu đứng ra can, người đó cũng sẽ không để vào mắt.

Đang lúc không biết nên xử lý thế nào, một lão giả cầm cây phất trần bước vào, nói :

-" Nô tài phụng lệnh hoàng thượng, cho mời Mặc đại tiểu thư vào cung diện thánh."

_ Hoàng cung _

Trên long ỷ, Thiên Huyết Tô và thái hậu đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Thiên Dạ mặt mày có chút đen, Mặc Nguyệt thì một đường vẫn mỉm cười, gương mặt xinh đẹp quyến rũ. Bá quan văn võ cùng hoàng tử công chúa cũng đều có mặt.

Chưa để Thiên Huyết Tô nói, Thiên Dạ liền lập tức tâu :

-" Phụ hoàng, nhi thần muốn thú Mặc đại tiểu thư làm trắc phi, cùng vào phủ với chính phi !"

Thiên Huyết Tô : "......"

Thái hậu : "......."

-" Phụ hoàng, tổ mẫu nhi thần tuyệt sẽ không để nàng ủy khuất !"

Thiên Dạ thay đổi sắc mặt nhanh hơn thuấn di ( di chuyển tức thời) mỉm một nụ cười tự cho là đẹp nhất, còn dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng làm dạ dày Mặc Nguyệt sóng cuộn biển gầm.

Nàng cố ép mình không thể phun ra, nếu không hình tượng của nàng coi như mất sạch, lại nếu truyền về Đan Y Tông nàng sẽ bị cười cho không có chỗ giấu mặt mất ! Nàng cười tươi, lấy tay che miệng, khẽ đáp :

-" Lòng của thái tử Mặc Nguyệt thật không dám nhận."

-" Nguyệt nhi..."

-" Xin thái tử hãy gọi ta là Mặc Nguyệt hoặc Mặc cô nương, chúng ta không thân không thiết, cũng không phải phu thê với nhau, 'Nguyệt nhi' chỉ có phu quân và người thân của Mặc Nguyệt mới được gọi !"

Thiên Dạ nghiêm mặt lại, tiếp tục gọi :

-" Nguyệt nhi, chúng ta sẽ trở thành phu thê, nàng sẽ là trắc phi của bổn thái tử, bổn thái tử gọi vậy thì có làm sao ?"

Mặc Nguyệt thu lại tươi cười, sát khí phóng ra tứ phía, giọng nàng lạnh lẽo như hầm băng :

-" Thái tử xin tự trọng, Mặc Nguyệt chưa bao giờ đồng ý làm trắc phi của người !"

-" Nàng dám phản....."

Thiên Dạ bị sát khí xung quanh nàng bức lùi lại một bước. Đôi mắt trở nên ngoan độc, nhưng chưa kịp nói xong một giọng gầm thét đầy tức giận vang lên :

-" Ai là thái tử ? Lăn ra đây cho ta !

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio