Đêm đã khuya, Hoàng Phủ Trân đang ngủ say không biết vì sao đột nhiên tỉnh lại, nàng khốn đốn dụi dụi mắt, mơ hồ nhìn bốn phía.
Tiếng nói nhỏ tinh tế giống như từ ngoài cửa sổ truyền đến, nghe không rõ ràng lắm nói cái gì, nhưng có thể xác định có thanh âm.
Nàng hoạt động chậm chạp đứng lên, khoác thêm một cái áo khoác, đốt một cây nến trong phòng, mang giày thêu vào, nghi hoặc đi tới bên cửa.
Chỗ nàng ở là một căn phòng thông nhau thanh nhã, phòng khách cùng phòng ngủ đều ở cùng một không gian, phi thường rộng rãi trống trải, mà Hoàng Phủ Vệ thì ngủ ở cách vách phòng nàng, trước phòng là một khu vườn nhỏ, quay chung quanh một tòa đình đá. Thanh âm tựa hồ chính là từ trước đình truyền vào phòng.
Đến thời đại này ở một thời gian ngắn, nàng sớm quen với ban đêm yên tĩnh, thanh âm bên ngoài tuy rằng thật nhỏ, nhưng vẫn đánh thức nàng.
Tới gần trước cửa, thanh âm bắt đầu trở nên rõ ràng, nàng chần chờ, gương mặt thanh tú chuyển qua cửa sổ nhỏ hình tròn bên cạnh.
Xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trước đình đứng hai cái thân ảnh, một người cao lớn, một người nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy của nàng thoáng chốc sáng ngời.
Trên mặt Hứa Như Điệp mang đầy vẻ oan ức, nhìn Hoàng Phủ Vệ ở trước mặt nàng, “Hoàng Phủ đại ca, ngươi, vì sao ngươi đột nhiên cùng Hoàng Phủ Trân đi du lịch? Vì sao cảm tình của các người lại biến thành tốt?” Nàng càng nghĩ càng không cam lòng, nằm ở trên giường lăn lộn không ngủ được, dứt khoát đứng lên tìm người để hỏi rõ ràng.
Dựa vào cái gì người đàn bà kia có thể đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ đại ca? Dựa vào cái gì nàng có thể lên làm thiếu phu nhân của Hoàng Phủ sơn trang? Một nữ nhân thấp hèn, làm ruộng ở vùng núi, vừa không tài hoa vừa không có mỹ mạo, nàng làm sao xứng đôi với Hoàng Phủ đại ca?
Làm sao có thể?!
Hoàng Phủ Vệ vừa thấy nàng, lại nghĩ tới chuyện đêm nay nàng ở trong phòng ăn cố ý giấu châm châm chọc thê tử trong lời nói, mày liền nhíu chặt lại. “Ta cần gì phải nói cho ngươi biết?” Bất quá là một nữ nhi của bá phi quan hệ nhiều đời, có tư cách gì hỏi chuyện hắn?
Hứa Như Điệp cắn môi, tức đỏ hốc mắt, “Đương nhiên cần thiết! Vốn... Vốn vị trí này nên là ta!” Hai tay nàng cầm lấy vạt áo, hung hăng nắm thành quyền, rất không cam tâm.
“Hiện tại xác thực không phải ngươi.” Hoàng Phủ Vệ đương nhiên biết nàng nói là chuyện đám hỏi lúc trước của hai nhà, nhưng nàng không biết là, hắn vốn không có tâm muốn lấy nàng, cùng Hứa An Chi kết bạn nhiều năm, hắn sớm biết rằng Hứa Như Điệp là một cô nương bốc đồng.
Lời này của hắn giống như đao đâm vào tim Hứa Như Điệp, đau đến nước mắt nàng cũng rơi xuống. “Hoàng Phủ đại ca.... Sao ngươi có thể như vậy... Ta, ta thích ngươi rất nhiều năm...” Cha cùng đại ca đều khuyên nàng phải buông tay, nhưng nàng phải buông tay thế nào? Không phát hiện thì nàng còn có thể nhẫn nại, đã hơn một năm nay liều mình thuyết phục bản thân quên đi, nhưng hiện tại tận mắt thấy hắn cùng Hoàng Phủ Trân thâm tình nhìn nhau, tựa như một cây châm thẳng đâm bị thương tim nàng.
Nàng không có biện pháp nhận, nàng không cần! Vị trí Hoàng Phủ thiếu phu nhân vốn là của nàng...
“Sau đó thì sao?” Hoàng Phủ Vệ lạnh lùng hỏi lại nàng.
Hứa Như Điệp nghẹn ngào một tiếng, rốt cuộc bất chấp thiếu nữ rụt rè, chủ động bổ nhào vào trong lòng hắn, vươn tay ôm chặt lấy hắn. “Hoàng Phủ đại ca! Điệp nhi chỉ muốn ở bên cạnh ngươi!”
Băn khoăn thân phận của nàng, Hoàng Phủ Vệ sợ nếu lui lại nàng liền nhào lên đình đá, từ chối một chút mới dùng sức đẩy nàng ra. “Nói bậy bạ gì đó? Gia huấn của Hoàng Phủ gia là không thể nạp thiếp, chẳng lẽ ngươi không biết sao?” Hắn trầm giọng gầm lên.
Hứa Như Điệp bị ngữ khí hung ác của hắn làm hoảng sợ, nước mắt lại giống trân châu bị chặt đứt càng không ngừng rơi, “Ta đây phải làm sao bây giờ? Ta đây phải làm sao bây giờ...” Nàng giống một đứa nhỏ oa oa khóc lớn.
Gân xanh trên trán của Hoàng Phủ Vệ nhanh chóng lộ ra, tính nhẫn nại đã khô kiệt, “Ngươi muốn làm sao bây giờ ta không biết, nhưng cả đời ta đây chỉ biết có một mình Trân nhi!” Rốt cuộc chịu không nổi nàng cố tình gây sự, hắn hung ác đặt xuống một câu, xoay người trở về gian phòng của mình.
“Hoàng Phủ đại ca, Hoàng Phủ đại ca... Ô ô...” Hứa Như Điệp khóc đuổi theo phía sau hắn.
“Ầm!” một tiếng, hắn dùng lực đóng sầm ván cửa.
“Hoàng Phủ đại ca... Điệp nhi thích ngươi...” Hứa Như Điệp thương tâm đứng ở cửa phòng bọn họ khóc nhỏ.
Hoàng Phủ Trân tránh ở sau cửa nhìn đến tất cả, có chút mất hồn đột nhiên giật mình, bên tai còn quanh quẩn câu kia của Hoàng Phủ Vệ - nhưng cả đời ta đây chỉ biết có một mình Trân nhi...
Trái tim đột nhiên chặt lại, trong lòng nàng vừa ngọt vừa chua xót, hắn... Đối với nàng là ôm chặt ý nghĩ này sao? Nàng thì sao?
Ánh mắt nàng buồn bã, nhẹ nhàng mà thở dài. Nàng cũng không biết, tương lai... Là hoảng loạn như vậy...
Đêm qua sau khi nghe lén đoạn nói chuyện kia, Hoàng Phủ Trân vừa vui vừa sầu, nhưng nàng cũng rất thông minh, chủ động tránh đi những địa phương Hứa Như Điệp sẽ xuất hiện.
Lâm Dĩ Phong lại rất hoà hợp với nàng, thường thường mang theo nàng du ngoạn Hàng Châu, được ăn, được xem, thậm chí mang nàng đi nghe ca hát diễn kịch. Biết nàng không mang bao nhiêu quần áo lại đây, cũng nhiệt tâm lôi kéo nàng đi mua toàn bộ hàng dệt bằng máy quý nhất ở Hàng Châu, đương nhiên những thứ này là do Hoàng Phủ Vệ từ đầu tới đuôi ở tại bên người nàng ra tiền.
Vốn giữa hai người còn có chút không được tự nhiên, ở chung mấy ngày này cũng từ từ biến đổi thành tự nhiên, ánh mắt Hoàng Phủ Vệ đặt ở trên người thê tử, càng ngày càng nhiều dịu dàng, mà tươi cười của Hoàng Phủ Trân, cũng càng ngày càng nhiều và càng ngọt ngào.
Lâm Dĩ Phong mẫn cảm nhận thấy những thay đổi này, nhưng nàng cũng không tiện nói cái gì, mà Hứa Như Điệp ầm ỹ với nàng mấy lần muốn đi theo ra ngoài, cùng đều bị nàng đánh quay trở về. [đánh ở đây ko phải đánh đập ý là ngăn cản, nói lại...]
Ban đêm, vợ chồng Hoàng Phủ vẫn tiếp tục phân phòng ngủ, Hoàng Phủ Vệ không muốn nóng vội dọa sợ nàng, mà Hoàng Phủ Trân cũng không nghĩ tới chút nào, chỉ có Hứa An Chi cùng Lâm Dĩ Phong đối với điểm này như xem hoa trong sương mù, có xem không có biết. [tổng ý là thấy nhưng không rõ, không hiểu]
Sau khi Hứa An Chi bị Hoàng Phủ Vệ uy hiếp, cũng không dám thả lỏng muội muội đi trêu chọc hắn, vì tránh cho mọi người gặp nhau, hắn để cho vợ chồng Hoàng Phủ tự mình ở lại trong phòng dùng bữa.
Ngồi ở trong đình đá, Hoàng Phủ Trân khẽ thở dài thỏa mãn. Lúc này bầu trời như rộng mở, mặt trăng thật tròn, trong vườn mùi hoa thơm khắp nơi, đây chính như người ta nói trước hoa dưới trăng rồi?
“Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao...” Lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào, trong lúc rãnh rỗi nàng bắt đầu đếm sao trên trời... Nhiều lắm, đếm không xong.
Tay nhỏ bé duỗi ở giữa không trung chỉ trỏ, khiến cho một đôi tay to nắm bắt xuống dưới, Hoàng Phủ Vệ cười liếc nàng. “Ăn cơm, đếm sao làm chi?”
“Sao đẹp quá, giống một viên một viên đá quý.” Thời đại này không bị ô nhiễm lắm, bầu trời gần gũi tựa như ở trước mắt, vươn tay ra giống như có thể lấy ngôi sao xuống.
“Ngươi thích, ta tặng ngươi.” Hoàng Phủ gia cái gì nhiều lắm, thì là đá quý rất nhiều.
Nàng tưởng hắn đang nói giỡn, cầm chiếc đũa vô cùng cao hứng ăn cơm. “Tốt, lần khác đưa một hộp sao cho ta chọn.”
Biết nàng xem hắn đang nói giỡn, không sao, chờ trở lại Lạc Dương, nàng sẽ biết hắn chưa bao giờ nói giỡn.
Hai người ở trong không khí trước hoa dưới ánh trăng, thật vui vẻ vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm, chỉ tiếc, loại thời gian tốt này duy trì không lâu.
“Khụ.” Hứa Như Điệp đột nhiên từ vòm cửa hình tròn xông ra, còn cố ý phát ra tiếng vang, phía sau đi theo hai nha hoàn.
“Hứa cô nương.” Hoàng Phủ Trân kinh ngạc nhìn nàng đến gần đình đá.
Mà Hoàng Phủ Vệ vừa thấy đến nàng, sắc mặt liền trầm xuống dưới.
Hứa Như Điệp cố nén lửa chua bốc lên trong lòng, dùng sức cấu đùi mình, trên mặt mới có thể thể hiện vẻ áy này.
Nàng bước nhẹ nhàng, chậm rãi bước lên đình đá. “Hoàng Phủ đại ca, đại tẩu, trước đó vài ngày là Điệp nhi rất bốc đồng, nói rất nhiều lời chọc đại tẩu không vui, đêm nay Điệp nhi là cố ý đến thỉnh tội, xin đại tẩu đừng giận Điệp nhi.”
Nói thật, nàng đột nhiên trở nên lễ độ như vậy, Hoàng Phủ Trân cũng không ngốc đến cảm thấy cao hứng, ngây ngốc nhận lời xin lỗi của nàng, trong lòng ngược lại có loại cảm giác quỷ dị.
Hoàng Phủ Vệ cùng nàng lòng có đồng cảm, hai người nhìn nhau một cái, từ Hoàng Phủ Vệ mở miệng, “Hứa cô nương, vật đổi sao dời coi như xong, hai vợ chồng ta cũng không còn tức giận, ngươi không cần phải như thế.”
Hứa Như Điệp hạ xuống lông mi thật dài, dấu đi phẫn nộ trong mắt, giọng nói vẫn khàn khàn áy náy. “Vậy là tốt rồi, Điệp nhi rốt cuộc yên tâm.” Vừa nhấc mắt, nàng vươn tay lau đi nước mắt ở khoé mắt, chuyển thành khuôn mặt tươi cười dịu dàng.
“Điệp nhi nghe nói thân thể đại tẩu không khoẻ, cho nên cố ý tự mình xuống bếp, hầm một chén canh gà cho ngươi.” Nàng vẫy tay, một nha hoàn phía sau nhanh chóng đem hai chén sứ trong tay lần lượt đặt trên bàn đá.
Hoàng Phủ Trân cười cứng ngắc. Canh này... Nàng nên uống hay không uống a?
Hứa Như Điệp cười lạnh dưới đáy lòng, như là sớm đoán được phản ứng của nàng, bưng lên một chén sứ khác, đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Vệ. “Hoàng Phủ đại ca, Điệp nhi cũng có hầm một chén cho ngươi. Đại tẩu, uống nhanh a, lạnh sẽ uống không tốt.”
Hoàng Phủ Vệ nhìn thẳng nàng, Hứa Như Điệp cũng trấn định cười nhìn lại hắn. Trong chốc lát sau, Hoàng Phủ Vệ đem chén canh gà trước mặt hắn trao đổi với Hoàng Phủ Trân.
“Uống đi.” Hắn vỗ tay thê tử trấn an, cho rằng Hứa Như Điệp cũng không dám thật sự hạ độc ở trong canh để hại người.
Hoàng Phủ Trân còn chưa kịp ngăn cản, liền nhìn đến hắn bưng chén canh gà uống hết nửa chén, sắc mặt nàng trắng bệch theo dõi hắn, một hồi lâu sau, xác định hắn không có gì không thích hợp, nàng mới yên tâm mà ở dưới ánh mắt tha thiết của Hứa Như Điệp bưng lên chén kia của mình. Sao biết khi nàng đang há mồm muốn uống ——
“Như Điệp!” Thanh âm của Lâm Dĩ Phong đột nhiên vang lên.
Hứa Như Điệp tức giận đến thiếu chút nữa chửi ầm lên. Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn lại, chỉ thấy Lâm Dĩ Phong đang mang theo vài nha hoàn vội vàng đi tới.
“Đại, đại tẩu? Làm sao vậy?” Nữ nhân ngốc phá hư chuyện tốt của nàng!
Lâm Dĩ Phong nhận được tin tức nha hoàn truyền đến vội vàng tới, sợ tiểu cô lại làm ra chuyện thất lễ gì, hiện tại xem ra may mắn không có, nhưng vẫn đừng để nàng ở lại chỗ này mới được.
“Đại ca ngươi bảo ngươi đi qua một chuyến.”
Hứa Như Điệp tính toán trong lòng một chút, lại nhìn Hoàng Phủ Vệ và Hoàng Phủ Trân trong đình đá một cái, nàng biết hiện tại không đi chỉ khiến cho hai người hoài nghi, đành phải oán hận cắn răng một cái, đi theo Lâm Dĩ Phong cùng nhau rời đi.
“Hoàng Phủ đại ca, ta không quấy rầy các ngươi nữa, trước cáo lui.”
Đợi cho mọi người đi rồi, Hoàng Phủ Trân mới nhẹ nhàng thở ra, “Nàng đột nhiên đổi tính ta còn thật không quen.”
Mắt nhìn chén canh gà kia, nàng không phải rất muốn uống, không phải bởi vì là Hứa Như Điệp hầm, mà đây là canh gà nhân sâm, nàng không thích hương vị nhân sâm.
“Ta cũng không quen.” Hoàng Phủ Vệ theo lời của nàng nói, hai người nhìn nhau một cái, nhịn không được cùng nhau cười ra.
Sau khi ăn xong, bọn họ ở trong đình hàn huyên một chút, thẳng đến cảm thấy mí mắt có chút nặng, Hoàng Phủ Trân mới ở dưới sự thúc giục của Hoàng Phủ Vệ trở về phòng, chuẩn bị ngủ.
Mà Hoàng Phủ Vệ quay về phòng mình cũng tính đi ngủ, hắn cởi áo ngoài nằm ở trên giường, trong chốc lát sau, thân mình lại bắt đầu sôi trào, không biết vì sao vẫn cảm thấy trên người có cỗ ý khô khó hiểu, cỗ ý khô kia khiến cho hắn dần dần cảm thấy tâm phiền ý loạn, trong thân thể cũng tựa hồ có cái gì đang thiêu đốt, hắn thử tập trung tinh thần tỉnh táo lại, không ngờ ngược lại diễn biến thành giống có đoàn lửa đang thiêu đốt hắn.
Từ trong đan điền [vùng dưới rốn] đột nhiên lủi lên một đoàn lửa, bắt đầu nóng rực lại mãnh liệt đốt cháy lý trí của hắn, hắn theo bản năng ngắt chuyển chân khí trong cơ thể muốn áp chế cỗ lửa nóng kia, không nghĩ tới lại càng thêm cổ vũ nhiệt độ của nó.
“Ah...” Toàn thân nóng như sắp bị cháy, khiến cho hắn khó chịu rên rỉ, vô lực từ trên giường đứng lên. Hắn muốn... Thân thể hắn muốn thứ gì...
“Hoàng Phủ Vệ? Hoàng Phủ Vệ?” Hoàng Phủ Trân vốn đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ nghe được phòng bên cạnh truyền đến rên rỉ, cảm thấy không thích hợp, vội vàng mặc cái áo khoác đi tới. Nghe được thanh âm trong phòng càng lúc càng lớn, nàng nóng vội dùng sức đập cửa. “Hoàng Phủ Vệ? Ngươi làm sao vậy?” Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Nàng nhìn bốn phía, phát hiện cửa sổ của hắn không có đóng, ba chân bốn cẳng đi vào từ cửa sổ, vừa mới nhảy xuống cửa sổ, nàng liếc mắt một cái liền nhìn đến Hoàng Phủ Vệ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, trong lòng cả kinh, sợ tới mức chạy nhanh lên.
“Hoàng Phủ Vệ? Ngươi không nên làm ta sợ!” Vọt tới bên giường, nàng mới phát hiện khuôn mặt của hắn đỏ đậm một mảnh, cổ, mu bàn tay... Chỉ cần là chỗ lộ ra trên người, màu da đều là đỏ đậm. “Hoàng Phủ Vệ...” Nàng vươn tay ôm lấy thân mình đang khổ sở rên rỉ của hắn, nước mắt không chút nghĩ ngợi liền rơi xuống, bối rối không biết nên như thế nào cho phải.
Sự đụng chạm của nàng, tựa như một dòng nước suối trong xuất hiện ở trong lửa nóng, hắn bỗng nhiên mạnh nhào về phía dòng nước suối kia, dùng sức hấp thu mát mẻ trên người của nàng.
“Tê ——” tiếng vải vóc vỡ tan truyền đến rõ ràng.
“A!” Nàng sợ hãi, muốn giãy khỏi kiềm chế của hắn, lại làm sao cũng không đạy ra được thân mình cứng rắn như làm bằng sắt của hắn. “Hoàng Phủ Vệ, Hoàng Phủ Vệ!” Nàng khóc hô, hy vọng có thể gọi quay về một chút thần trí của hắn.
Sương mù đỏ đậm bao trùm tất cả lý trí của Hoàng Phủ Vệ, khiến cho hắn theo bản năng chỉ muốn đoạt lấy, xâm chiếm hết thảy tất cả, hắn nhanh chóng xé bỏ quần áo che đậy trên người nàng, bàn tay to làm càn vuốt ve thân mình mềm mại, hưởng thụ khoái cảm mát mẻ có thể đạt được từ sự chạm tay.
Hoàng Phủ Trân mơ hồ biết xảy ra chuyện gì, dùng hết tất cả khí lực ra sức đẩy hắn ra, thân mình hắn bị đẩy lui ra một chút, nhưng lập tức lại lấy tư thế càng dũng mãnh đánh về phía nàng.
“Hoàng Phủ Vệ ——” nàng vừa kinh vừa sợ, thống khổ khóc hô.
Nguyên bản hắn bị cỗ lửa cháy không hiểu này khiến không còn lý trí, thân mình đột nhiên chấn động thật mạnh, tiếng khóc la bi thương của nàng cắt qua sương mù trong đầu hắn, cuồng loạn trong tròng mắt phút chốc hiện lên một chút trong trẻo, động tác chà đạp cũng dừng lại.
“Trân, Trân nhi...” Hắn kinh ngạc nhìn nàng khóc dưới thân mình.
Nàng rưng rưng nhìn hắn, “Vệ...”
Vẻn vẹn thanh tỉnh trong một cái chớp mắt này, Hoàng Phủ Vệ cũng đã hiểu mình trúng ám chiêu của Hứa Như Điệp, hắn đem hết khí lực toàn thân, thở phì phò cách xa thân thể của nàng.
“Mau! Đi mau!” Hắn không thể ức chế run run, cảm giác lửa nóng cùng với đau đớn, từ chỗ sâu ở trong thân thể xông ra.
Hoàng Phủ Trân rất muốn đi, nhưng nhìn khuôn mặt thống khổ vặn vẹo của hắn, trong lòng nàng cũng đau theo, “Ngươi làm sao vậy?” Nàng đột nhiên chợt lóe linh quang! Canh gà của Hứa Như Điệp?
Hắn nắm chặt hai cánh tay của mình, càng không ngừng run run, mồ hôi nóng cuồn cuộn xuống, “Đi...” Thanh âm đã suy yếu cơ hồ không nghe được.
Từ hành động mới vừa rồi của hắn cùng động tác hiện tại, nàng đại khái đoán được hắn hẳn là trúng một loại thuốc kích dục gì đó, nhưng... Không thích hợp! Sao thuốc kích dục có thể khiến cho hắn xuất hiện phản ứng thống khổ như vậy?
“Đi mau!” Cảm giác trong óc dần dần lại bị một mảnh sương mù đỏ đậm chiếm cứ, đồng thời trong đau đớn do thân thể bị đốt cháy cũng càng thêm kịch liệt, hắn giãy dụa gầm nhẹ.
Nhưng làm sao Hoàng Phủ Trân có thể bỏ hắn rời đi? Sao nàng có thể trơ mắt nhìn hắn thống khổ?
Vươn đầu ngón tay run run, nàng nhẹ nhàng mà xoa mặt của hắn...
Hoàng Phủ Vệ kinh ngạc nhìn nàng, “Trân, Trân nhi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn rưng rưng nước mắt của nàng chậm rãi gần sát hắn, chủ động hôn lên môi hắn. “Vệ...” Hắn thà rằng mình thống khổ cũng không nguyện thương tổn nàng, nàng còn muốn do dự cái gì? Một người nam nhân như vậy... Nam nhân nàng yêu trong lòng...
Hốc mắt Hoàng Phủ Vệ nóng lên, cảm nhận được tâm ý của nàng, quay người đem nàng áp về trên giường, khi nàng vươn tay ôm cổ của hắn thì tất cả lý trí của hắn thoáng chốc bị chặt đứt dây, rốt cuộc không thể khống chế dâng lên một hồi lại một hồi hoan ái kịch liệt.
Hai tháng sau, Hoàng Phủ sơn trang ——
“Làm sao vậy?” Hoàng Phủ Trân buồn ngủ dụi dụi mắt hỏi.
“Ngươi tiếp tục ngủ đi.” Hoàng Phủ Vệ dịu dàng trấn an nàng, cầm lấy cái yếm của nàng, cẩn thận mặc vào cho nàng, mặc vào áo ngoài và vớ, hài nhỏ thêu hoa, sau đó sẽ ôm nàng đã mặc thoả đáng vào trong ngực giống như một tiểu oa nhi.
“Thiếu gia?” Lỗ Cường luôn luôn chờ ở ngoài cửa thấy thế kinh ngạc trừng to mắt.
Hắn vẫn là trợ thủ đắc lực của thiếu gia, chuyện của thiếu gia cùng thiếu phu nhân hắn cũng rõ ràng, hôm nay là ngày quy định đến cửa hàng tuần tra, thiếu gia lại ở trong phòng ôm thiếu phu nhân không buông?
“Hôm nay không cưỡi ngựa, đi chuẩn bị kiệu, ta cùng thiếu phu nhân thuận đường vào thành ở vài ngày.” Bọn họ trở lại sơn trang đã hơn một tháng, mang theo nàng vào thành đi một chút, giải sầu cũng tốt.
Lỗ Cường tạm ngừng, “Vâng” chắp tay lui ra chuẩn bị đi.
Một khắc đồng hồ sau [một lúc sau khoảng phút], một cỗ kiệu bốn người khiêng vững vàng xuất phát từ cửa của Hoàng Phủ sơn trang, bình thường Hoàng Phủ Vệ đến trong thành tuần tra cửa hàng, đều là cưỡi ngựa, lần đầu tiên ngồi kiệu, đương nhiên là vì thê tử của hắn.
Thân thể mềm mại trong lòng khiến cho hắn ôm thập phần cảm thấy mỹ mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát ở trong ngực hắn, thoạt nhìn chọc người trìu mến như vậy, hắn nhẹ vỗ về hai má non mềm của nàng, khóe mắt đuôi lông mày đều có tình ý nhè nhẹ.
Từ sau khi hai người có quan hệ da thịt cùng giường mà ngủ, dần dần, nàng ở đáy lòng của hắn càng ghim càng sâu, mỗi khi đụng chạm đến nàng, gặp vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, hắn liền cảm thấy trong lòng tất cả đều là cuồng nhiệt, đồng thời lại yêu thương khó nhịn.
Ôm người đáng yêu trong lòng, hắn hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra hai tháng trước ở Hàng Châu ——
Ngày hôm sau hắn trúng thuốc kích dục tỉnh lại, chỉ thấy trên người Hoàng Phủ Trân lộ ra một mảnh “Chiến tích” lừng lẫy, loang lổ nhiều vết tím hồng, tất cả đều là hắn ở tình cảm mãnh liệt gây hoạ, hắn không đành lòng vệ sinh thân thể cho nàng, đồng thời phẫn nộ trong lòng cũng tới đỉnh.
Sau đó Hứa Như Điệp hấp tấp vọt vào phòng của hắn, nếu không có Hứa An Chi đuổi theo sau giữ hắn lại, chỉ sợ hắn thật sự tự tay bóp chết nữ nhân này!
Nguyên lai tất cả đều trong kế hoạch của nàng, sau khi Hứa Như Điệp bị cự tuyệt, nhục nhã cùng không cam lòng toàn bộ phát lên, biết Hoàng Phủ Vệ cùng Hoàng Phủ Trân vẫn không có cùng giường ngủ chung, liền bảo nha hoàn bên người đi thanh lâu mua xuân dược hại người, tính cùng Hoàng Phủ Vệ có quan hệ vợ chồng trước, sau đó buộc hắn cưới nàng.
Xuân dược kia đã được bỏ vào trong canh gà, nàng biết Hoàng Phủ Vệ đối với nàng nhất định sẽ ôm chặt cảnh giác, cho nên còn cố ý bỏ thuốc vào trong chén của Hoàng Phủ Trân, quả nhiên, Hoàng Phủ Vệ như nàng dự đoán trao đổi canh gà với thê tử.
Vốn tất cả nằm trong kế hoạch của nàng, cũng không nghĩ đến nửa đường lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim!
Lâm Dĩ Phong nhận thấy được tiểu cô không thích hợp, mạnh mẽ giữ lại Hứa Như Điệp, không cho nàng rời khỏi phòng, trong lòng Hứa Như Điệp nôn nóng không thôi, lại sợ bị đại tẩu nhìn ra, cho nên chỉ có thể nhẫn nại cùng nàng ở trong phòng nói chuyện phiếm.
Nguyên tưởng rằng đêm đã khuya đại tẩu sẽ rời đi, không nghĩ tới nàng lại đột nhiên nói muốn ngủ ở trong phòng mình, Hứa Như Điệp tức giận đến thiếu chút nữa liều lĩnh đem chuyện đều rống ra, nhưng nàng không thể, nàng chỉ có thể cố nén cơn tức, để cho đại tẩu ở trong phòng nàng cùng ngủ một đêm.
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, nàng vội vội vàng vàng chạy tới phòng Hoàng Phủ Vệ, hy vọng xa vời tất cả còn kịp, chỉ tiếc tất cả... Đương nhiên đều không kịp. Nàng thiếu chút nữa bị Hoàng Phủ Vệ đang tức giận tươi sống bóp chết, sợ tới mức nàng cũng không dám đối hắn có tâm tư gì nữa, mà hắn lại tức giận đến nói muốn đoạn tuyệt lui tới buôn bán nhiều năm của Hoàng Phủ gia cùng Hứa gia.
Hứa An Chi biết muội muội gây hoạ lớn, vì trấn an lửa giận của Hoàng Phủ Vệ, không có biện pháp, chỉ phải không để ý muội muội khóc sướt mướt, đem nàng đưa vào trong am ni cô thanh tu, tính nửa năm sau lại đón nàng trở về.
Hoàng Phủ Trân ôm tâm tính khoan dung mà độ lượng, cảm thấy lấy thân phận một thiên kim tiểu thư của Hứa Như Điệp, bị đưa vào trong am ni cô đã thực thảm, mà chính nàng dù sao cũng coi như đánh bậy đánh bạ, thúc đẩy quan hệ vợ chồng thật sự cùng Hoàng Phủ Vệ, bởi vậy không truy cứu nhiều hơn nữa, lôi kéo Hoàng Phủ Vệ rời đi Hứa phủ.
Sau khi hai người trở lại Tú Phong cư, Hoàng Phủ Vệ mới thành thật nói cho nàng, kỳ thật Hoàng Phủ lão gia tử sớm không ở Hàng Châu. Kết quả Hoàng Phủ Trân không tìm được người cần tìm, lại được một người vốn không muốn ở trong lòng.
Ở Hàng Châu thêm hai ngày, bọn họ nhận được thư nhà của Hoàng Phủ Diễm gửi đến từ Lạc Dương, cũng thu thập hành lý, cùng nhau trở về Hoàng Phủ sơn trang.
Giờ phút này, cỗ kiệu dao động đi tới thành Lạc Dương, Hoàng Phủ Vệ mang theo thê tử, dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả quản lý ở trong cửa hàng, thoải mái ôm nàng một đường vào cửa, đợi sau khi an bài nàng tiếp tục ngủ, mới xoay người ở các quản lý vây quanh trở lại phòng ngày thường xử lý chuyện buôn bán.
Không biết lại ngủ bao lâu, Hoàng Phủ Trân tỉnh lại, lười biếng đứng dậy duỗi cái lưng mỏi. Gò má của nàng hồng hào, hai mắt ngập nước, đúng là một bộ dạng mới được người vô cùng yêu thương trôi qua. Mệt mỏi sờ sờ chăn phủ gấm, nàng lại ngã trở về giường một chút rồi mới chậm rãi đứng lên.
“Thiếu phu nhân.” Lục nhi đã sớm ở trong phòng chuẩn bị hầu hạ, vừa thấy nàng rời giường, vội vàng tiến lên hỗ trợ kéo cánh tay nàng.
Tóc dài đầy đầu của Hoàng Phủ Trân loạn vểnh lên, mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Lúc nào? Đây là đâu?” Mới vừa rồi tỉnh lại nàng liền phát hiện nơi này không phải Hợp Vân các quen thuộc của nàng, mà là một nơi xa lạ khác.
Lục nhi cười khanh khách đem dụng cụ rửa mặt và đánh răng mà thiếu phu nhân tự chế đưa cho nàng rồi mới nói: “Nơi này là cửa hàng của Hoàng Phủ gia trong thành Lạc Dương, thiếu gia nói mang thiếu phu nhân vào thành chơi vài ngày. Một hồi nữa là buổi trưa, thiếu phu nhân muốn dùng bữa với thiếu gia không?”
Hoàng Phủ Trân kinh ngạc trợn to mắt, sao nàng vừa tỉnh ngủ đã vào thành?
Suy nghĩ, vừa rồi nàng tựa hồ có cảm giác ngủ thẳng một nửa thì thân mình bị người lật tới lật lui, cúi đầu thấy y phục trên người đều được mặc... Má nàng đỏ lên, không cần nghĩ cũng biết là ai giúp nàng mặc vào.
“Ừ”
Nàng rất nhanh đã đánh răng xong, rửa mặt sạch, y phục trên người mặc xong rồi, nhưng một đầu tóc dài còn rất rối. Nàng ngoan ngoãn ngồi vào trước gương đồng, để cho Lục nhi khéo tay búi lại, chỉ một chốc búi xong một kiểu tóc tú lệ cầu kì.
Trong phòng còn có vài nha hoàn khác, đang cầm một cái bàn chải gỗ, giúp nàng vuốt phẳng lại áo dài ngủ bị nhíu.
“Sao không buộc thành hai bím tóc giống lúc trước là được rồi?” Kiểu tóc này cũng không tồi, chỉ là tất cả tóc trên đầu đều búi cùng một chỗ, khiến nàng cảm thấy da đầu có chút buộc chặt.
“Thiếu phu nhân, nay ngài mặc trang phục cầu kì, không thích hợp kiểu tóc lúc trước. Muốn dùng trước một ít điểm tâm không?” Lục nhi có chút tiếc nuối nhìn chằm chằm lỗ tai và cổ trống không của thiếu phu nhân, thiếu phu nhân ngay cả búi tóc cũng chỉ đơn giản dùng sợi tơ buộc chặt mà thôi, có vẻ có chút keo kiệt.
“Không cần, đợi bưng bữa trưa vào phòng, các ngươi đều đi xuống đi.” Hoàng Phủ Vệ từ bên ngoài đi đến, phân phó, trên tay còn bưng một cái gì đó phủ lụa đỏ.
“Vâng” Lục nhi cùng bọn nha hoàn khác trong phòng cúi người lui ra.
Vừa thấy hắn, trong lòng Hoàng Phủ Trân còn có chút xấu hổ, đỏ mặt vẫn thẳng nhìn gương chằm chằm, không dám quay đầu.
Hoàng Phủ Vệ cực yêu tư thái xấu hổ xinh xắn này của nàng, cười đi đến trước gương trang điểm, đặt món đồ trong tay xuống trên bàn, xốc lên tấm lụa đỏ phủ ở trên.
Nàng nhìn nhất cử nhất động của hắn, sau khi hắn mở vải đỏ, nàng liền nhìn thấy rất nhiều vật phẩm trang sức tinh xảo lòe lòe sáng lên ở trước mắt, nhịn không được kinh hô một tiếng.
Chợt đột nhiên, nàng nhớ tới lời đùa mình từng nói khi ở Hàng Châu, trong con ngươi đen láy lén lút nổi lên nước mắt, “Đây là ngươi tặng ta sao?”
Hắn thâm tình nhìn nàng, mỉm cười gật đầu.
“Cám ơn.” Những vật phẩm trang sức này không chỉ có vàng bạc mà thôi, còn có rất nhiều ngọc lưu ly và đá quý đặc biệt nạm lên, mỗi một dạng đều rất đẹp, lại không tục tằng.
Mắt to ở giữa những vật phẩm trang sức rực rỡ muôn màu, đáy mắt sáng ngời, thấy được một cây trâm thật thanh tú, trâm làm bằng bạc ở trên đính một viên đá mắt mèo hồng nhạt, quay chung quanh ở bốn phía là một loại hoa văn đặc thù tạo thành từ bạc, phía dưới buộc dây tua. Có lẽ không phải là đáng giá nhất bên trong, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt nàng nhất.
“Này thật khá nha!” Nàng yêu thích không buông tay đem cây trâm để ở trong lòng bàn tay thưởng thức, soi tới soi lui trước gương, nhưng không biết phải cắm ở chỗ nào.
Hoàng Phủ Vệ từ đầu tới đuôi đều ngậm ý cười mặc nàng chọn lựa, thẳng đến nàng chọn trúng cây trâm bạc kia, ý cười bên môi hắn càng sâu. Khi tay chân nàng rối loạn lung tung cắm cây trâm lên, hắn mới vươn tay tiếp nhận nó, nhẹ nhàng giúp nàng cài ở sau đầu. Sau đó, hắn lại từ trong lòng ngực lấy ra một đôi bông tai đá mắt mèo tương tự với cây trâm đeo lên cho nàng, lại lấy ra một chuỗi vòng cổ kiểu dáng giống vậy, đeo lên cổ của nàng.
Mặt nàng hồng hồng, trong lòng ngọt ngào tựa như ăn đường, xem cũng biết đây là một bộ vật phẩm trang sức hắn cố ý chuẩn bị, muốn tặng cho nàng.
“Cám ơn.” Nàng thẹn thùng nhỏ giọng nói, hạ lông mi xuống ngượng ngùng che lại tình ý trong mắt to.
Bàn tay to thon dài có lực nhẹ nhàng nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên, lập tức một đạo hơi thở ấm áp chụp lên môi của nàng, hắn tỉ mỉ nếm hương vị trong miệng của nàng, thẳng đến cái miệng nhỏ nhắn của nàng sưng đỏ, dính đầy ẩm ướt của hắn, hắn mới vừa lòng rời khỏi.
“Không có gì.” Sáng rọi lưu chuyển trong đôi mắt anh tuấn, mang theo tình ý đối với nàng không nói gì.
Nàng nhịn không được rung động ở đáy lòng, sau khi chủ động tiến lên hôn hắn một cái, mới thẹn thùng thối lui. Thì ra hắn cũng là một nam nhân rối loạn [ko bik sao lại dùng từ rối loạn, nhưng các nghĩa khác còn kỳ hơn =.= theo tớ là nghịch ngợm mới đúng] đây... Nghĩ đến hắn đụng chạm nóng bỏng không kiêng nể gì, ngực nàng run lên, càng e lệ cúi đầu, một tay vô ý thức tìm kiếm ở trong những vật phẩm trang sức xinh đẹp trên bàn.
Khóe mắt hiện lên một chút dư quang, nàng lơ đãng nhìn đến một cặp nhẫn, là nhẫn bạc tạo hình đơn giản, mặt trên chỉ có khắc một vài hoa văn đặc thù. Tâm vừa động, nàng đem chúng nó bỏ trong lòng bàn tay nhìn.
“Ngươi vươn tay ra đi.” Nàng bỗng nhiên nói với hắn. Chiếc nhẫn này không biết có đủ lớn hay không?
Tuy rằng Hoàng Phủ Vệ không hiểu ý tứ của nàng, nhưng vẫn theo lời vươn tay phải.
“Không phải tay này.” Nàng nâng tay trái của hắn lên, đeo chiếc nhẫn khá lớn trong đôi nhẫn vào ngón áp út của hắn, khóe miệng hồng bóng dương cao cao. Sau đó rút tay về, đem một chiếc nhẫn khác mang vào trong ngón áp út tay phải của mình.
Nàng đỏ mặt ngẩng đầu nhìn hắn, “Nhẫn này, ngươi tuyệt đối không thể tháo xuống nha.”
Nàng nghĩ tới, dù sao nàng nguyện ý cũng đến, không muốn cũng đã đến đây, nếu đã đi vào thời đại này, như vậy tùy cảnh ngộ mà ổn định. Hơn nữa, có một lão công anh tuấn rối loạn như vậy hình như cũng không tồi, rất tốt là, Hoàng Phủ gia không thể nạp thiếp, nàng cũng không cần lo lắng sẽ có nữ nhân khác cướp đi chồng của nàng.
Nàng đương nhiên nhớ nhà, nhưng mà nhà xa xa không hẹn ngày trở về, nàng làm sao cũng sờ không đến bờ... Như vậy, không bằng nàng nắm chắc hiện tại.
May mắn trong nhà ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng còn có rất nhiều huynh đệ, có lẽ mẹ sẽ vì nàng mất tích mà bi thương một thời gian, nhưng cuối cùng sẽ tốt thôi...
Thấy trong mắt nàng lóe ra mang theo một chút kiên quyết, chiếc nhẫn bé nhỏ không đáng kể này ở đáy lòng nàng tựa hồ có ý nghĩa rất quan trọng... Trực giác Hoàng Phủ Vệ cho là, cái này cũng có lẽ mấu chốt quan trọng để nàng quyết định có nguyện ý ở lại hay không, bởi vậy không chút nghĩ ngợi gật đầu, “Ngươi cũng vậy.”
Yên lặng nhìn con ngươi thâm thúy của hắn, đáy lòng nàng có vui cũng có buồn, chậm rãi gật đầu, trong mắt đồng thời chảy xuống một chuỗi nước mắt.
Cái gật đầu này, nàng biết nàng từ bỏ cái gì... Nhưng, nhìn nam nhân anh tuấn cao lớn trước mắt này, nhìn hắn thương tiếc nâng tay khẽ vuốt đi nước mắt trên mặt nàng, cho dù vẫn nhịn không được bi thương trong lòng, nhưng nàng biết, hắn sẽ cùng nàng, cùng nhau đối mặt cuộc sống mới sau này...