Sáng sớm ngày hôm sau, Tâm có được giấc ngủ yên bình nhất từ trước tới nay làm cho bản thân có cảm giác lười biếng không muốn mở mắt ra nhưng rồi cuối cùng cũng phải miễn cưỡng tỉnh dậy, cô biết mình còn rất nhiều việc phải làm.
Mở mắt ra thấy trước mặt là một khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say, có lẽ vì chìm trong giấc ngủ là vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày cũng biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng còn có chút yên bình không đề phòng thứ gì. Cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, Băng Tâm lắc nhẹ đầu thu hồi lại thứ tình cảm không rõ tên đột nhiên hiện lên trong lòng.
Cô biết mình không nên suy nghĩ quá xa vời, đối với người khác mà nói thì tình cảm có thể là thứ để duy trì mạng sống, là động lực để tìm đến tương lai. Nhưng bản thân cô thì lại khác, tình cảm chính là thứ quá xỉ, cô vẫn luôn lo sợ một khi để cho nó nảy nở trong lòng sẽ làm cho bản thân rơi vào cái vực sâu tuyệt vọng như mẹ mình phải chịu đựng trước đây và tình cảnh của chị gái hiện tại. Phải luôn tự nhắc nhở bản thân trong dòng đời rộng lớn và sống vì lừa gạt này vốn dĩ chỉ là một hạt cát nhỏ, chỉ cần bước sai một bước là có thể khiến bản thân vĩnh viễn không thể tồn tại.
Nở một nụ cười nhạt, ánh mắt u buồn lo sợ kia một lần nữa biến mất như nó chỉ là ảo giác. bắt đầu từ bây giờ cô sẽ trở lại là nữ vương cao ngạo bất cần khiến tất cả mọi người phải cúi đầu dưới chân mình. Lặng lẽ đứng lên rời khỏi lồng ngực ấm áp vốn không phải là của mình cô rời đi như chưa từng đến đây. Phần tình cảm của người đàn ông lạnh lùng này với mình cô biết nhưng bản thân lại không hề muốn thử, hãy coi như đây là tình cảm của đối tượng hợp tác với nhau đi. Mở cửa ra liếc nhìn bóng người trên giường một lần nữa thở dài quay đi, cô mong anh hiểu được ý của mình.
Cửa phòng vừa đóng lại cũng là lúc người đàn ông đang nhắm mắt ngủ say từ từ mở mắt ra, cho đến bây giờ tuy rằng anh biết rõ tình cảm mình dành cho cô nhưng không thể hiểu rõ trong trái tim người phụ nữ này có gì. Hôm qua, chứng kiến sự cô đơn tuyệt vọng của cô khiến lòng anh đau nhói không biết phải làm sao. Còn sáng sớm khi thức dậy cảm nhận được tâm tình của cô thay đổi khiến anh rất muốn mở mắt nhưng cuối cùng lại giả bộ ngủ say. Anh biết cô đã sớm biết mình đã tỉnh nhưng cũng không nói gì có nghĩa là muốn mình quên đi tất cả bao gồm cả tình cảm dành cho cô. Nhưng anh biết mình không làm được, trái tim anh đã bị người con gái tên Lãnh Băng Tâm mang đi rồi, cho dù muốn thu hồi lại cũng không được. Nếu cô đã muốn như vậy thì anh quyết định sẽ luôn dõi theo phía sau bảo vệ cô, chỉ cần người con gái ấy quay đầu lại là sẽ thấy được anh đó cũng coi như biểu hiện của việc trái tim anh đời này chỉ thuộc về mình cô.
Lái xe chậm chạp ngắm cảnh trên đường, Tâm biết sự biến mất của bản thân sẽ khiến mọi người lo lắng nhưng cô cũng không vội vã. Vừa rồi hình như cô nhớ ra rằng Bạch Viên Viên còn có một người anh trai tên Bạch Huân đang là một trong các thuộc hạ đắc lực của Long Trường ở Long Môn thì phải. Lần trước khi tìm hiểu chút tài liệu vềLong Môn tiện tay có điều tra một chút về đám người nắm giữ quyền lực của nơi này để tiện xử lý một chút.
Trong giới hắc bạch đều biết thuộc hạ được Môn chủ Long Môn tin tưởng nhất chỉ có hai người, một là Long Cương em trai hắn, hai chính là Bạch Huân. Nhưng không ai biết Bạch Huân cũng là kẻ buôn bán người và rửa tiền có tiếng, nếu như cô truyền chút tin tức này ra ngoài cộng gây chút áp lực cho mấy kẻ để chúng đối phó Bạch Huân vào lúc này thì sẽ rất thú vị đây. Nếu không phía có hắn ngấm ngầm dự vào thế lực Long Môn để trợ giúp Bạch thị thì làm sao Bạch Bằng có thể chống đỡ đến giờ phút này cơ chứ.
Từ phía sau một chiếc xe màu đen nhanh chóng lao tới đuổi kịp xe của cô chủ xe muốn đi ngang bằng để nói chuyện nhưng rất tiếc lúc này Tâm lại nhếch môi cười nhạt đóng cửa xe lại, nhấn ga lao như bay trên đường phố. Chủ chiếc xe bất đắc dĩ đuổi theo, anh biết cô là đang cảnh cáo anh một chút nên vẫn luôn để anh mang theo cái biển số chói mắt kia mà vi phạm luật giao thông để đuổi theo cô. Bùi Quân thở dài lái xe theo cô cuối cùng cô cũng chịu chạy về Thiên Đường.
Lần này cô biến mất khiến anh Thiên Thiên và bọn Tường Vy gần như là phát điên lục tung thành phố lên để tìm cô nhưng cuối cùng cũng không có kết quả. Cuối cùng anh phải cùng mọi người trở về Thiên Đường này xâm nhập hệ thống camera giám sát giao thông để tìm cô, may mà cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện.
''Anh chị tự lo mà đối phó người này, khi nào cần thì nhờ em ra tay. Nhớ là phải để hắn ta sống nha.'' Vừa vào đến một căn phòng nhỏ Tâm cũng lười để ý việc mọi người lo lắng, tiện tay quăng một cái USB lên bàn rồi lười biếng nằm dài trên sô pha.
Đầu tiên Thiên Thiên và Bùi Quân cũng khó hiểu nhìn nhau rồi lấy máy tính ra xem, nhưng khi xem xong thì ai cũng cảm thấy khiếp sợ. Thật không ngờ Băng Tâm lại có thể moi ra nhiều bí mật nội bộ của Long Môn và Bạch Huân như vậy. Nếu như có được những thông tin này thì việc đối phó với người của Bạch gia mà thì chỉ có thể xem như đang chơi mèo vờn chuột với họ mà thôi.