thu thảo
Khi Tâm, Kiệt và Tường Vy về đến Thiên Đường thì họ bắt tay vào giải quyết vấn đề.
Nhìn hệ thống phòng thủ bị tấn công chỉ còn lại chút sức chống đỡ khiến Tâm cảm thấy tức đến nỗi mắt đỏ ngầu.
Xâm nhập vào máy tính chủ của đối phương và tạo ra kết nối liên lạc khiến cô khá bất ngờ khi đối phương là một cô gái khá trẻ.
"Xin chào." Cô nở nụ cười nhã nhặn nhưng trong mắt lại không có chút độ ấm nào khi nhìn đối phương.
"Cao thủ đúng là có khác, cô là người bọn họ mời tới à?" Cô gái nhếch mép cười, trong mắt nảy sinh hứng thú nóng bỏng tới mức có thể thiêu cháy người ta.
"Cô nghĩ sao?" Tâm khá kiên nhẫn hỏi ngược lại với bộ dạng chẳng liên quan.
"Ồ, vậy chúng ta so tài được không?" Cô gái kia lại tiếp tục hỏi, hai mắt sáng rực như sao.
"Kẻ nhờ cô phá hỏng hệ thống hình như là có thế lực không nhỏ thì phải? Bọn họ đã ra giá bao nhiêu cho cô?" Băng Tâm đi thẳng vào vấn đề mình muốn biết nhất. Nhìn cô gái này cô đã đoán được phần nào, cao thủ này tuyệt đối không phải người của đối phương.
"Không biết nữa, có một người đàn ông lạ mặt tới nói muốn tôi phá cái hệ thống này, dù thành công hay không cũng cho tôi vài thứ công nghệ cao mình muốn có, tội gì mà tôi không làm!" Cô gái nhún gái trả lời rồi tiếp tục nói: "Này, cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu đấy."
"Tôi không rảnh." Nghe được câu trả lời mình muốn, Tâm lập tức nhún vai, trên môi còn nở nụ cười trêu tức, ngón tay ấn nút enter trên bàn phím.
Người tấn công này là cao thủ, cô chỉ có thể nhanh chóng phản kích và phá hủy dữ liệu trong máy tính chủ xảy đối phương mà không làm gì hơn. Dù sao cô gái này cũng không phải đối thủ của cô.
Nhưng mà có lẽ giờ này đối phương đã tức chết rồi, nghĩ vậy cô lại nhếch môi cười nhẹ.
Nếu có thể mang người này về Thiên Đường thì chắc chắn sẽ có thêm một cánh tay đắc lực. Nhưng còn phải xem người này có đủ năng lực và vượt qua khảo nghiệm của cô không đã.
"Đi mang cô gái kia về đây, ba ngày sau tôi muốn gặp cô ấy." Tâm nói với Dạ ở phía sau, với khả năng của anh thì chắc chắn cô gái kia có trốn ở đâu thì anh cũng tìm được.
"Được." Dạ đáp một tiếng rồi quay đi, chỉ cần cô gái kia còn tồn tại thì anh nhất định sẽ tìm ra.
"Đã tìm được kẻ đứng sau vụ việc lần này chưa?" Băng Tâm vừa đứng dậy duỗi người vừa hỏi Tường Vy vốn đang đứng cúi mặt bên cạnh.
"Hiện tại vẫn đang theo dõi nội dán, bọn họ vẫn chưa có hành động gì." Tường Vy ảo não nói, lần này thật sự làm cô mất hết mặt mũi rồi, ngay cả có nội gián xuất hiện cũng không biết, thật sự là quá ngu xuẩn.
"Theo dõi chặt vào, chị nghĩ chúng ta sẽ gặp lại người quen đấy." Cô nói xong cũng mặc kệ Tường Vy còn đang không hiểu gì trở về phòng nghỉ của mình.
"Người quen sao???" Vy nhíu mày nghĩ mãi mà không ra là ai, cô nhớ không nhầm thì làm gì còn kẻ thù nào của bọn họ còn sống đến giờ này? Chẳng lẽ là có người rảnh rỗi bày ra mấy trò này để tiêu khiển?
Vô số ý nghĩ hiện ra trong đầu nhưng cuối cùng Vy cũng chẳng buồn nghĩ nữa, lắc đầu đi luyện súng.
Còn cô gái kia giờ này sắc mặt đúng là xanh lét. Thật không ngờ máy tính được cải tạo và lưu nhiều dữ liệu quan trọng như vậy lại bị xoá sạch dữ liệu.
"Mẹ nó, biết trước lỗ vốn thế này thì từ đầu đã không nhận vụ này." Đúng là tức chết cô, lần này vừa thua mà lại vừa thiệt thân nữa.
Lăng Kiệt trở về Liệt hỏa thì tình hình cũng không có gì bất ổn, chỉ có vài vụ việc lặt vặt thôi. Hơn nữa, việc đối đầu với Long Môn cũng vẫn gay gắt như trước đây.
"Chuyện này là sao?" Cả người Kiệt tỏa ra hơi thở lạnh lẽo ngồi trên bàn làm việc.
"Thì không nói thế thì sao anh và Lãnh tiểu thư chịu về đây." Bạch Long thề là mình chỉ muốn tốt cho Liệt Hoả và Thiên Đường thôi. Đương nhiên là anh cũng muốn để Tường Vy bớt lo lắng về công việc để có thời gian bồi đắp tình cảm với anh.
"Chú càng ngày càng giỏi rồi." Kiệt đen mặt nhìn biểu cảm dịu dàng trên mặt người anh em vào sinh ra tử cùng mình. Phải nói là cái vẻ mặt này so với Bạch Long bình thường nghiêm túc, cứng ngắc mà nói thì quả thật là khá buồn nôn.
"Khụ khụ. Lão đại, tôi phát hiện gần đây trong hắc đạo có một thế lực mới rất khả nghi." Bạch Long nghe vậy thì có phần xấu hổ ho hai tiếng, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện.
"Sao vậy?" Kiệt hơi nhíu mày.
"Cái này...Thực ra thì cũng không có gì, chỉ là người của băng đảng đó làm chúng ta không thể biết bọn họ làm những gì, tôi đã thử cài người vào đó nhưng không thành công." Bạch Long nhíu mày nói, đây là điều rất đáng ngờ.
Một băng đảng mới xuất hiện không thể nào có khả năng này, trừ khi đằng sau họ có một thế lực ngầm mạnh thầm bảo vệ và chống lưng mà không ai biết. Hơn nữa chỉ có người của thế lực đó mới có thể ra nhập, còn người ngoài tuyệt đối không thể vào để tránh bại lộ việc bọn họ đang ngấm ngầm làm.
"Tiếp tục để ý bọn họ." Kiệt cũng không nói nhiều mà chỉ trả lời một câu rồi yên lặng. Xem ra lại có kẻ bắt đầu rục rịch muốn ngóc đầu lên rồi.
Nhưng mà vị trí đứng đầu trên thế giới vốn đã được định sẵn, nếu bọn họ muốn có được vị trí đó thì anh cho. Chẳng qua là anh nhất định khiến họ nghẹn chết vì muốn ngoạm một miếng hết chiếc bánh hắc đạo này.
"À đúng rồi, chuyện ở Thiên Đường chúng ta có cần giúp một tay không?" Bạch Long chợt nhớ tới chuyện này lên hỏi luôn, dù sao nếu lão đại muốn giúp đỡ thì anh có thể tiếp xúc với Tường Vy nhiều hơn lại có thể lấy lòng chủ mẫu tương lai, đúng là một mũi tên trúng hai đích còn gì!
"Không cần, tôi tin vào năng lực của Băng Tâm." Anh nói bằng giọng chắc chắn, tràn đầy dịu dàng, môi khẽ nhếch lên một chút.
"Vâng." Nhìn lão đại nhà mình biểu hiện như vậy Bạch Long cứng nhắc trả lời nhưng trong lòng lại thầm gào thét: "Mẹ nó, cái biểu hiện kia cũng có thể xuất hiện trên mặt lão đại sao? Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra, giờ có nói mặt trời mọc ở đằng Tây, heo mẹ biết leo cây thì anh cũng tin."
Trong một căn phòng bệnh xa hoa có một người đàn ông đang ngồi trước giường nhìn cô gái đang nằm trên giường duy trì trạng thái hôn mê, khuôn mặt hốc hác phải thở bằng bình dưỡng khí.
"Em đừng ngủ nữa, mau dậy đi. Anh hứa, lần này chỉ cần em tỉnh lại thì em nói gì anh cũng nghe theo." Anh ta nắm tay cô gái thì thầm, nhìn sắc mặt cô tái nhợt làm trái tim anh ta như bị bóp chặt.
Nhưng cô gái vẫn hôn mê như trước, khuôn mặt tái nhợt không có sức sống.
"Em yên tâm, anh nhất định sẽ khiến kẻ làm em thành ra thế này phải sống không bằng chết." Anh ta nhìn cô gái trên giường nhẹ giọng thì thầm, trong mắt có một sự điên cuồng bùng nổ.
Anh ta muốn nhìn thấy cô gái này vui vẻ cười đùa, chạy nhảy nói chuyện như khi xưa chứ không phải chỉ nằm im một chỗ không có sức sống như vậy.
Lúc này, ngoài cửa phòng có một cô gái trẻ tuổi dứng nhìn cảnh tượng trong phòng mà bàn tay nắm chặt. Nhưng ngay sau đó cô ta lại từ từ buông lỏng nắm tay ra, khoé miệng nhếch lên nụ cười, ánh mắt độc ác loé lên.
Chỉ cần kế hoạch của cô ta thành công thì đứa con gái nằm trên giường bệnh kia cũng không cần tiếp tục sống sót nữa. Chỉ cần kế hoạch của cô ta thành công thì quyền lực, địa vị và người đàn ông ngồi trong kia sẽ thuộc về cô ta.
"Anh đừng lo lắng, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại." Cô ta điều chỉnh hơi thở và vẻ mặt, mở cửa bước vào rồi đặt tay lên vai người đàn ông nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy." Người đàn ông cũng không để ta đến cô ta mà chỉ tiếp tục nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trên giường kiên định nói.
Cô gái kia rút tay về, một bàn tay khác nắm chặt vạt váy, có trời mới biết cô ta đã chịu đựng cảnh này bao lâu rồi. Nhưng cô ta phải cố gắng kìm nén xúc động muốn bóp chết đứa con gái nằm trên giường kia để hoàn thành kế hoạch của mình. Cô ta đã diễn vai diễn này đạt như vậy, tuyệt đối không thể để chút tình cảm cá nhân làm hỏng được.
Vì cái gì mà hai người đàn bà đó có được mọi thứ còn cô ta thì không? Cô ta muốn đoạt lấy tất cả từ bọn họ, làm bọn họ chết không nhắm mắt.