thu thảo
Băng Tâm đang ngồi nhìn Lạc Lạc chế tạo phần mềm phòng thủ theo yêu cầu của mình, trong lòng thầm thấy mắt nhìn người của mình không tệ.
Nhìn Lạc Lạc với khuôn mặt non nớt đang tập trung làm việc khiến cô thực sự muốn lôi khuôn mặt mập mạp kia ra chà đạp cho thỏa thích. Nghĩ đến việc được xoa nắn khuôn mặt mũm mĩm kia đến khi đôi mắt Lạc Lạc ngập nước khiến cô nhớ đến bộ dạng ủy khuất của tiểu Lạc Lạc lúc nhỏ.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, cô ấy không còn hồn nhiên, vô tư như trước mà khép mình hơn, dường như tất cả đam mê đều dốc hết vào công việc. Dù bề ngoài luôn tươi cười vui vẻ nhưng sâu trong mắt cô ấy vẫn còn một tia ưu thương không dễ phát giác.
Lại nghĩ tới Bùi Quân bây giờ hối hận tìm mọi cách để biết tung tích Lạc Lạc nhưng cô ấy lại tìm mọi cách để trốn tránh anh, có lẽ bây giờ ngay cả một cái liếc mắt cô ấy cũng đã không muốn dành cho anh nữa rồi.
Haizz, có trách thì cũng đành trách anh trai cô thôi. Giờ mới hối hận đi tìm người ta thì chịu khổ dài dài đi, cô đã nói rồi mà còn không chịu nghe, có khổ cũng đáng đời.
Trong lúc cô suy nghĩ viển vông thì chiếc khuyên tai hơi rung lên, cô đưa tay gạt nhẹ, lập tức có tiếng nói truyền đến.
"Chị hai, bọn em tìm được rồi." Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ được đè thấp, tiếng nói gấp gáp mang theo chút vui mừng.
"Tình hình thế nào?" Trong giọng nói của Tâm cũng không hề che dấu niềm vui từ đáy lòng.
"Cô ấy hôn mê sâu, không rõ vì nguyên nhân gì, nhưng chắc là Tường Vy sẽ điều trị được." Người ở phía bên kia khẽ trả lời.
"Đưa cô ấy về, cho người chúng ta đã huấn luyện thay thế vào." Băng Tâm tiếp tục ra lệnh.
"Có cần đặc biệt chú tâm điều gì không chị?" Người kia tiếp tục lên tiếng, hành động lần này rất quan trọng, chỉ cần có một sai sót nhỏ thôi là bao công sức của họ đều đổ xuống sông xuống biển hết.
"Đặc biệt chú ý an toàn cho cô ấy, hãy trực tiếp đưa cô ấy đến "Thiên Thần" chứ đừng đưa cô ấy đến "Thiên Đường" để tránh bị phát hiện." Băng Tâm nói, trong giọng nói có chút vui vẻ khó có thể đè nén. Cô đã nợ chị gái cô ấy thì chắc chắn sẽ giữ đúng lời hứa bảo vệ an toàn cho cô ấy, lần này tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm khiến cô ấy gặp nguy hiểm lần nữa.
"Em biết rồi." Người kia trả lời rồi cắt đứt liên lạc luôn.
"Chuyện gì vậy?" Lạc Lạc vừa làm xong khảo nghiệm thấy vậy không khỏi tò mò hỏi.
"Chuyện này....Là bí mật, không thể nói ra được." Tâm nói được hai từ rồi kéo dài giọng, chờ khi thấy Lạc Lạc dùng dáng vẻ chăm chú chờ câu trả lời thì cô lại nói một câu rất đáng đánh đòn.
"Cậu đi chết đi." Quả nhiên Lạc Lạc bị chọc tức tới điên lên, tiện tay ném luôn cái máy tính bảng mình vừa làm xong bản thiết kế phần mềm kia đáp thẳng về phía cô.
"Phần mềm làm không tồi, miễn cưỡng cho cậu thông qua." Tâm tiện tay mở bản thiết kế phần mềm ra liếc nhìn một lượt từ đầu đến cuối, quả nhiên là khá tốt.
Đối với việc Lạc Lạc tạo ra được bản thiết kế phần mềm phòng thủ tốt như vậy khiến cô khá bất ngờ về năng lực làm việc của cô ấy.
"Mẹ kiếp, mình làm tốt vậy mà cậu dám bảo miễn cưỡng cho qua thôi ư? Đúng là không có mắt nhìn." Lạc Lạc lập tức bị câu nói của Băng Tâm chọc tức đến suýt ói máu.
Với khả năng của bản thân Lạc rất tự tin, bao nhiêu năm nay năng lực của cô cũng được chứng minh khi rất nhiều hệ thống phòng thủ mạnh bị cô phá hỏng, không phải hệ thống phòng thủ của Thiên Đường cũng bị cô công kích tới thê thảm đấy thôi!
Nghe lời nói vừa rồi của Tâm tuy cô thực sự rất tức giận nhưng cũng có chút chột dạ vì mình mất công cả mấy ngày trời mà mới làm hệ thống phòng thủ của Thiên Đường lung lay một chút.
Và Lạc Lạc đã bị con cáo già nào đó thành công đưa vào chòng mà không hề hay biết.
"Còn không phải sao cô Đinh, nhiều sơ hở như vậy nếu gặp phải mình thì không tới hai phút đã bị vô hiệu hoá rồi." Băng Tâm liếc mắt tỏ vẻ khinh thường Lạc Lạc. Vẫn ngây thơ dễ lừa như vậy, đúng là ngốc mà.
"Cậu đừng có nói linh tinh, làm sao có thể như thế được chứ? là cậu tự đề cao bản thân mình thôi." Lạc Lạc quyết không chịu thua trợn tròn mắt nhìn Tâm.
"Lại đây." Tâm vẫn bình thản ngồi yên đưa tay lên ngoắc ngoắc người đối điện. Lạc Lạc buồn bực đi sang đứng bên cạnh cô.
"Thấy chỗ này không?" Tâm tiện tay mở phần đầu tiên của thiết kế hệ thống ra chỉ vào dữ liệu ở khu trung tâm. "Nhìn khu dữ liệu này rất chắc chắn nhưng thực ra lại là nơi dễ công kích nhất trong vòng đầu công phá này."
Lạc Lạc nhìn điểm Tâm chỉ quả thật không nói lên lời, dữ liệu ở khu giữa dùng mật mã A nên cô không lo lắng lắm nhưng giờ thấy Tâm chỉ ra khiến cô có chút đau đầu.
Mật mã A là loại mật mã tích hợp số, chữ cái, cộng thêm virut phá hỏng dữ liệu tạo thành. Mật mã gồm hàng nghìn ký tự đan xen nhau tạo thành một lưới dữ liệu. Là chuyên gia máy tính hàng đầu cũng phải mất ít nhất một ngày may ra mới phá được loại mật mã này.....
"Loại mật mã A này thực ra rất dễ công phá, mình chỉ cần làm hỏng một ký tự liên kết giữa mật mã là xong." Tâm kết luận một câu khiến Lạc Lạc suýt chút nữa té xỉu.
"Còn tầng thứ hai này..." Tâm vừa nói được một nửa đã bị Lạc cắt ngang. "Được mình biết cậu phá được hệ thống của mình dễ rồi, không cần tiếp tục đả kích mình nữa được không?"
"Biết vậy thì tốt, thôi mình đi đây." Băng Tâm đứng dậy tiện tay quăng luôn cái máy tính bảng cho Lạc Lạc rồi ra ngoài.
"Cậu nghĩ trên đời này ai cũng biến thái như cậu à?" Nhìn bóng lưng Băng Tâm biến mất Lạc Lạc nhăn nhó thì thầm.
"Mật mã A đấy, vậy mà đặt vào mắt con quái vật như cậu lại thành rác rưởi rồi." Lạc Lạc bĩu môi nói, cô không hề hay biết đây chính là mật mà do ai kia làm ra trong lúc rảnh rỗi nên việc phá hỏng nó cũng chẳng có gì khó khăn cả.
••••••••••••••
Lăng Kiệt vừa xử lý xong vụ việc về vài kẻ không biết sống chết muốn bán hàng trắng trong địa bàn của mình xong thì đã thấy Bạch Long vội vã đi vào.
"Có chuyện gì vậy?" Lăng Kiệt hơi nhíu mày, Bạch Long là người trầm ổn, chắc chắn sẽ Không gấp gáp như vậy vì một chuyện nhỏ, xem ra có chuyện gì không hay rồi.
"Hiện tại bang nhỏ mà lần trước chúng ta nói chuyện bắt đầu có hành động. Nhưng không hiểu sao người của chúng ta đã bị mất dấu mười người trong số đó." Bạch Long nói một hơi đến đây rồi dừng lại hơi nhíu mày nói tiếp: "Hình như bọn họ đang chuẩn bị ám sát người nào đó, em chỉ sợ chúng nhắm vào chúng ta hoặc Thiên Đường thôi."
"Cậu đang chất vấn năng lực phòng vệ của tôi à?" Kiệt nhíu mi, không ngờ cũng có ngày Bạch Long suy nghĩ vô lý như vậy.
"Nhưng mười người này thân thủ cực kỳ mạnh mẽ, có lẽ là đấu cũng ngang cơ với tôi. Hơn nữa, tôi phát hiện thân phận của ba kẻ trong số đó đều là cao thủ thuộc hang top trong giới sát thủ chuyên nghiệp." Bạch Long tiếp tục, tuy năng lực của lão đại tốt nhưng nếu trong tình cảnh bình thường gặp phải tập kích của mười người bọn họ cùng lúc cũng phải chật vật. Còn chưa tính đến bọn người điên kia có dùng trò bẩn thỉu gì không nữa.
"Sao cậu lại đoán chúng nhằm vào chúng ta?" Anh nhíu này nhìn Bạch Long vốn bình tĩnh nay lại có chút cảnh giác không bình thường như vậy.
"Vì trước đó người của chúng ta đã theo dõi chặt chẽ và chụp được ảnh của một cô gái từng tiếp xúc với những kẻ kia. Và điều tra ra thì mới biết cô ta là một thuộc hạ từng phản bội Lãnh Băng Tâm." Bạch Long hơi nhíu này khi nói kết quả điều tra, anh biết với phong cách làm việc của Lãnh Băng Tâm thì chắc chắn sẽ không để kẻ phản bội mình còn sống đến giờ này, có lẽ là có lý do nào đó.
"Đã báo kết quả chi Băng Tâm chưa?" Kiệt chợt cảm thấy khá lo cho Tâm, anh biết dù trước mọi người cô mạnh mẽ bao nhiêu thì rốt cục cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, chắc chắn cũng có lúc cô mềm lòng trước kẻ địch.
"Đã báo rồi nhưng Lãnh Băng Tâm đã rời khỏi đó rồi và hiện tại không ai liên lạc được với cô ấy." Bạch Long cảm thấy khá khó hiểu khi mà lão đại nhà mình có thể gọi tên con gái nhà người ta thân mật như vậy mà không thay đổi sắc mặt nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời.
"Huy động tất cả người tìm bằng được cô ấy cho tôi." Lăng Kiệt ra lệnh, trong giọng nói có chút khác thường.
Anh đã để Băng Tâm bước vào trái tim mình thì chắc chắn sẽ bảo vệ cô chu đáo, cho dù chỉ còn một hơi thở anh cũng tình nguyện bảo vệ cô để cô được an toàn. Người phụ nữ của Lăng Kiệt dù có chết cũng phải chết sau anh.
"Vâng thưa lão đại." Bạch Long nhận lệnh quay đầu đi ra ngoài.
Còn chưa đợi Bạch Long ra ngoài anh đã vội vàng đứng dậy vơ lấy chìa khoá xe vốn để trên bàn bước nhanh ra ngoài.
Mà Bạch Long lúc này cũng bị biểu hiện khác thường của lão đại nhà mình làm cho giật nảy mình.
Trong lòng Long không khỏi cảm thán: "Đúng là sức mạnh của tình yêu thật to lớn, nó có thể khiến người luôn chán ghét đàn bà lại đi lo lắng, hành động khác thường, thậm chí còn biết thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không thay đổi kia vì một người đàn bà. Đúng thật là khó chấp nhận."
"Vẫn là lạnh lùng tốt hơn." Nghĩ tới cái cảnh sau này trên khuôn mặt lạnh lùng kia có những biểu cảm dịu dàng, còn chút tươi cười khiến Bạch Long cảm thấy ớn lạnh. Anh rùng mình một cái rồi lắc đầu lẩm bẩm nói.