Ánh nắng vàng dịu khẽ hắt qua ô cửa kính dày, yếu ớt làm thành từng vết loang lổ trên những bức tường trắng còn đượm mùi sơn nhẹ. Đã ngày, cô chủ của nó mất tích, đáng nhẽ sự nhao nhác, ồn ào của những đoàn người mặt áo vest đen với chiếc kính râm đen bóng phải lũ lướt keo vào và đi ra, vậy mà sự yên tĩnh bình thường của căn biệt thự này lại chẳng thể phù hợp chút nào, nó chỉ làm cho bầu ko khí nơi đây trở nên não nề hơn mà thôi. Dù trời có trở gió mạnh thì cũng chỉ là một cơn gió nhẹ đối với cái căn biệt thự vô cảm này huống chi kẻ gây gió lại chỉ là một thiếu phu nhân cỏn con ko biết một chút gì, kể cả cái quá khứ của mình cũng ko.
-Cậu há miệng ra đi!_Một cô gái có mái tóc vàng nâu ngọt ngào lên tiếng_Tớ đút cho cái này
-Gì?_Cậu chủ nhỏ họ Hàn cáu bẩn, mắt vẫn chăm chăm xem thị trường cổ phiếu rồi há miệng to, theo lời của cô gái ngồi bên cạnh.
-Ngoan lắm!_Cô cười nhẹ, tay cầm miếng bánh nhỏ đưa đến miệng Hàn thiếu gia, chút kể lể_Tớ mất cả buổi để làm đó, cậu phải ăn cho hết, tấm lòng son của tớ đều nằm trong này.
-Ngọt?_Cắn một miếng to từ chiếc bánh trên tay cô gái kia, Hàn thiếu gia nhăn mặt hỏi rồi quay lại màn hình laptop, tức tối_Tớ ko thích bánh ngọt, cậu biết mà.
-Ưhm, biết là thế, nhưng..._Cô gái cúi đầu, đôi mắt rũ rượi nhìn về hộp bánh ngọt đầy màu sắc của mình.
-Ngọc Thanh_Hàn thiếu gia gọi nhẹ, thân mật.
bg-ssp-{height:px}
-Ưhm, gì?_Nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào từ chàng trai bên cạnh, cô nở nụ cười rực rỡ nhìn anh, hai con ngươi ánh lên sự mong đợi.
-Vất chúng đi_Hàn thiếu gia lạnh lùng, mắt liếc nhìn sắc lạnh tỏ vẻ ko vừa lòng khiến cô nàng giật mình, tia hy vọng nhỏ nhoi trong mắt cô bỗng tắt ngấm.
-Cả buổi sáng của tớ đó_Bị xị khuôn mặt, Ngọc Thanh lí nhí rồi ngồi dậy, tay cầm hộp bánh run rẩy nhìn Hàn thiếu gia vẫn đang chú tâm vào cái gì đó, ko phải là cô_Gia Phong à, cậu ác thật đấy.
Con người cao gầy chăm chăm nhìn bóng hình đang nhòe đi trong nắng, sự chờ đợi của cô có lẽ đã đạt đến giới hạn cuối cùng, có chút nhói đau, cô quay lưng, trong lòng luôn khắc khoải một tiếng gọi dường như sẽ ko bao giờ xảy đến từ cái người lạnh giá mà cô yêu hết mình. Buồn, cô chậm rãi bước đi, cố gắng cho người đó cơ hội, cơ hội để gọi tên cô, cơ hội để siết mạnh tay cô hay gì gì cũng được, chỉ cần là người ấy, cô sẽ luôn mãn nguyện. Nhưng người ấy có nào phải là con người giống cô, hoàn toàn ko vì người đó là kẻ ko hề định nghĩa được từ "yêu", nên trong anh ko hề có bất cứ thứ cảm xúc gì được gọi là yêu.
Nhìn cái hố rác đen ngòm ko đáy nằm chình ình trong vườn của Hàn Gia, Ngọc Thanh ném mạnh hộp bánh, khuôn mắt giận dữ ko gì che dấu được hiện rõ trên từng cơ mặt, đôi mắt sắc nâu đậm nét trở nên nhạt nhòa đi, cô ôm đâu, ngồi thụp xuống nền đất ẩm ướt, chằm chằm nhìn khoảng không vô định trước mặt, rủa thầm. Cô hận, hận mãi đôi mắt đó, đôi mắt của kẻ đã cướp đi người cô yêu, Hà Hiểu Nghi. Nếu như cô ta ko xuất hiện, thì cô và anh đâu phải như thế này. Cô đâu phải kím nén mọi cảm xúc khi ở bên anh, đâu phải tỏ vẻ yếu đuối trước mặt con người vô cảm như anh để câu xin một sự giúp đỡ. Cái vẻ mặt hèn hạ, sợ hãi đó ko biết từ lúc nào đã in sâu trong tâm can cô, trở thành một cái mặt nạ ko thể nào cởi bỏ. Đối với con người được sinh ra để kiêu hãnh đứng nhìn kẻ khác như cô thì cái mặt đó là một sự sỉ nhục vô đối, tởm tuốc, bẩn thỉu và thấp kém, nhưng nếu phải xa anh thì cô ko làm được, thế thì thà rằng cô mang nó bên mình để ở bên anh còn hơn là để anh chứng kiến sự hèn hạ, để tiện của cô. Cả tôi và cô, Hà Hiểu Nghi, đều là những nghệ sĩ tài năng, tôi phải công nhận nhưng cô thì chỉ có thể đóng vai ác ma mà thôi, tôi mới hợp với vai thiên sứ. Nhưng dòng suy nghĩ thoáng lướt qua, để lại cho chủ nhân nó sự thỏa thích, khiến cô phải mỉm cười, cười với bộ mặt thật của chính mình. Và điều đó ko thể nào lọt khỏi tâm mắt của kẻ đang trộm nhìn, dù chỉ là nụ cười nhếch mép hài lòng thì bộ mặt hiền hậu, đức hạnh cũng đã ánh lên vẻ hiểm nguy khó ngờ trên khuôn mặt đang dõi theo, một cô gái..