-Cậu đang chơi đánh đố với tớ đấy hả? Gì mà hoẳc cả hai là một hoặc cả hai là song sinh chứ? Nhất kiến một ý đi!_Đưa tay chống cằm, Hiểu Nghi ra vẻ chán nản thông qua việc chườm bộ mặt ngáp dài của mình phụ họa, sự hứng khởi cũng tụt đi hơn phân nửa.
-Thế này!_Cứng người một lát, Avril khốn khổ lôi từ bọc tài liệu dày cộp ra một đống ảnh có khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của người như một bản sao chép của Hiểu nghi, đưa cho bạn mình rồi lấy thước gõ gõ, miệng giảng giải phân tích chẳng khác gì lớp dạy học cho trẻ tình thương_Với những điều tra sơ bộ và thông tin trên các trang web tin cậy tớ thu thập được, Hà Hiểu Nghi sinh năm , năm nay tuổi. Trước khi lấy Hàn Gia Phong, cô ta là người mẫu teen làm việc cho các công ty Nhật đặt chi nhánh tại Việt Nam và có danh hiệu là "thánh nữ" trong làng cosplay thế giới.
-Cũng phải thôi, chị ấy rất đẹp!_Say đắm ngắm tạo hình của người con gái trong ảnh, Hiểu Nghi bỗng cảm thấy choáng ngợp trước vẻ đẹp mờ ảo, lung linh đến mê hoặc của cô gái ấy, cảm thấy có chút gì đó thật khó chịu trong lòng_Chắc cũng có thể vì điều này, anh Gia phong đã cưới chị ấy.
-Này! Đừng làm tớ hiểu nhầm rằng cậu buồn vì mình ko phải là cô ta nhé, mình ko thích đâu_Bật cười, Avril lắc đầu ngán ngẩm_Đó chỉ là những năm đầu khi cô ta bước vào giới giải trí thôi! Năm tuổi, cô nàng bắt đầu có xu hướng sống giống với giới trẻ hiện nay, gây ra khá nhiều scandal với những chàng trai có máu mặt trong giới kinh doanh và scandal có tính toàn cầu nhất chính là của cô ta với Hàn Gia Phong-tức cũng là ông chồng siêng cáu bẩn hiện thời của cậu. Cô ta đã mở một cuộc họp báo và thẳng thừng tuyên bố với công chúng trong năm nay sẽ lấy anh ta cho bằng được...
-Và chị ấy đã thực hiện được. Điển hình là mình đang ngồi ở đây.
-Ừ, bằng một nguyên nhân nào đó mà đến giờ giới báo chí vẫn đang cố đào bới, lục lọi, cô ta đã thực hiện đúng "bản tuyên ngôn" của mình, giành được cái ghế xem như danh giá nhất trong Hàn Gia, ko tồi_Chép miệng thán phục, Avril ko thể tưởng tượng ra nổi một người con gái mỏng manh như thế lại qua mắt được một Hàn Gia Phong vô cảm đa mưu để chiếm được cái ghế thiếu phu nhân trọng vọng. Cậu sợ rằng, vốn dĩ Hàn Gia Phong đã có tình cảm với Hiểu Nghi trước vụ tai nạn nên mới để cô ta bước vào gia phả dòng họ của mình và khi một Hiểu Nghi mới tỉnh dậy, anh ta đã nhận ra được sự khác biệt giữa người đó nên mới đối xử tàn nhẫn với Hiểu Nghi bây giờ, điều này cũng là một suy luận hợp lí. Song nếu thế thật, Hiểu Nghi bây giờ sẽ rất đáng thương.
-Còn gì nữa ko? Đừng nói là hết rồi nhé!_Hiểu Nghi hối thúc, tâm trạng cô dường như chẳng thể tốt thêm được nữa, cơ hồ như bị một cục đá đè nén trong tim vậy.-Ukm, cô ta là trẻ mồ côi, lớn lên ở một trại trẻ nằm trong khu vực của tỉnh Quảng Bình và hình như, trại trẻ đó đang được dòng họ Kuroyuki mà cậu nhắc đến tài trợ
-Ơ, thế chẳng hóa có gì đó mơ ám sao? Mình nghĩ, đảm bảo giữa Hà Hiểu Nghi và dòng họ Kuroyuki phải có một mối quan hệ dây mơ rễ má nào đó_Xoa xoa
chiếc cằm nhọn của mình, Hiểu nghi ra vẻ hình sự thêm thắt mối nghi hoặc dù cô chẳng hề biết có dây mơ nào ko nữa.
-Nói thế thà cậu im lặng ình nhờ còn hơn, lúc đầu, khi xem qua những thông tin lấy được, tớ nghĩ hoặc là cậu và shiori là người nhưng mang cái tên, đặt thêm tình huống giả sử như dòng họ kia nhận nuôi thêm cậu và đặt cho cậu là Shiori Kuroyuki. Sau khi trở về việt nam, cậu lấy lại tên cũ và tham gia vào giới giải trí, như thế cũng rất hợp lí. Song nếu xét về phương diện người là chị em song sinh lại thấy thiết thực hơn.
-Nếu cậu nói người bọn tớ là thì tại sao tớ ko nhớ tên Hà Hiểu Nghi mà lại là Shiori Kuroyuki, giải thích đi?-Theo bản năng của con người thôi, khi mất đi kí nhớ, những thứ thân thuộc nhất với họ thường lộ diện trong đầu họ sớm hơn. Thử nghĩ xem, nếu giả thuyết của tớ là đúng, Shiori Kuroyuki chẳng phải là cái tên cậu sống cùng suốt mười mấy năm còn Hà Hiểu nghi cùng lắm là năm, việc nhớ cái tên đó cũng ko lạ gì.
-Sao nói có lí vậy?_Nheo mắt nhìn cậu bạn bên cạnh mình, Hiểu Nghi nãy giờ chăm chú nghe bạn phân tích mà não banh hết cả lên, chẳng hiểu nổi trong đầu Avril chứa gì mà IQ cao thế nữa-Nhìn cái mặt ngu ngơ khờ khạo của cậu là biết mình nói nãy giờ mà đầu óc cậu chẳng khai sáng được gì rồi, có lẽ chúng ta phải đến trại trẻ đó một chuyến mới được, chắc chắn sẽ có nhiều thông tin hơn đây_Đưa tay vỗ trán, Avril ngẫm ngợi một chút rồi nêu lên phương án giải quyết.
-Vậy mình cũng đi nữa_Hiểu Nghi chỉ được cái đồng thuận với người khác là nhanh, tay chộp lấy bàn tay Avril hòng lấy lòng, hai con mắt đen láy cũng ánh lên sáng quắc như mắt mèo trong đêm tối, dễ đem lại cảm giác khiếp sợ cho những ai lỡ nhìn thấy, ngay cả Avril cũng ko tránh khỏi.
-Cậu nghĩ chồng cậu dễ dàng cho cậu đi lắm sao, muốn đi thì phải bày mưu năn nỉ hắn cho đi học đã mới tiện bề chuồn êm_Ko thể thẳng thừng mà từ chối bạn mình được, Avril đành lôi người có sức ảnh hướng lớn nhất với Hiểu Nghi hiện tại ra làm cái cớ tránh họa và hầu như, cách này dùng trong trường hợp nào cũng có công hiệu vô cùng.
-Ừ nhỉ! Ảnh mà cho tớ đi chắc chắn hôm đó trời nổ sấm chớp đùng đùng luôn á!_Xìu mặt như bánh mi ngâm nuớc, Hiểu Nghi chán nản thở phì phò, thầm than thân trách phận số mình sao đen hơn con quạ trên nóc nhà.
-Đúng vậy! Tôi sẽ ko cho em đi học lại!_Như con dao cắt phang lưỡi của con người đang lén lút trò chuyện trong bóng tối, Hàn thiếu gia mắt long lên sòng sọc bước vội đến gần "đôi gian phu dâm phụ", thẳng tay lôi thốc vợ mình tránh xa khỏi "tình nhân"_Ai cho phép cậu bước chân vào nhà tôi, hả?
-ơ??_Ngờ người chết sựng trước sự xuất hiện như oan hồn của Gia Phong, Avril não nhất thời đông cứng, chỉ biết tròn mắt nhìn hành động vũ phu đang diễn ra trước mặt -Tôi hỏi sao cậu lại bước chân vào nhà tôi?_Nhắc lại câu hỏi của mình lần hai, Gia Phong ko tự chủ nổi bóp chặt cổ tay vợ khiến cô đau đến quặn nhưng ko thể bật tiếng than oán, có lẽ, sau những gì đã trao đổi với Avril, cô đã nhận thức được điều gì đó về bản thân mình cũng như chỗ đứng trong lòng Hàn Gia Phong
-Hàn đại thiếu gia, ngài hơi mạnh tay với vợ mình rồi đấy!_Dè dặt nhìn bộ dạng khốn khổ của cô bạn, lòng thương người của Avril bắt đầu dấy lên, hơn ai hết, cậu hiểu rõ những gì cô gái lần đầu tiên gặp cậu đã ở trong bộ dạng ko chỗ dựa phải gánh chịu và biết rõ trong mắt Hàn Gia Phong cậu ấy chẳng hề chiếm một vị trí nào hết, bằng chứng từ những hành động bao che cho những kẻ nguy hiểm ấy đã quá đủ để vạch tội. Bặt cậu đứng yên một chỗ ư, cậu ko thể, Hiểu Nghi hiện tại mang nỗi lòng giống cậu-một con người nhỏ nhoi lạc lõng trong thế giới mình ko hề hay biết gì về nó, vì lẽ đó, cậu ko thể bỏ mặc được. Nạp thêm ý chí ình, Avril đứng dậy, lấy tay phủi đi đống bụi trên người mặc dù chẳng có lấy hạt nào, miệng cậu nhanh chóng nở nụ cười xã giao quen thuộc song ko giống như mọi khi, cậu để lộ cái giả tạo vốn được giấu bên trong nụ cười ấy, trưng ra cho kẻ đối diện, ngụ ý cho hắn biết rằng, mình cũng chẳng vui vẻ gì khi phải chạm mặt hắn_Rất vui vì được "chiêm ngưỡng" tác phong vô duyên, vũ phu và cực kì tàn bạo hiếm có của ngài.
-Điếc hả? Tôi hỏi ai cho phép cậu tự tiên bước vào cấm địa-Hàn Gia?_Ko cười đáp trả như thường lệ vẫn làm cũng ko giận dữ ra mặt, Hàn thiếu gia như đã chai lì trước thái độ giả tạo của đối phương, tiếp tục hắng giọng tra hỏi. Được lúc ko biết đầu óc nghĩ lung tung gì, Hàn thiếu gia bỗng quay đâu sang vợ, trầm giọng_Hay là em ko chịu nổi, nhớ người tình quá nên mới mời cái tên động vật lắm lông này đến tâm sự?bg-ssp-{height:px}
-Động vật? Lắm lông? Anh đang nói ai thế hả?_Lần đầu tiên nghe được từ ngữ mỉa mai mới và độc của kì phùng địch thủ, Avril đột ngột ở trong trạng thái tạm thời chết não, chẳng nghĩ được gì.
-Ko phải sao? Dòng họ Kingston nhà cậu chẳng phải là con chó canh cửa của nữ hoàng ư? Bộ chó canh cửa ko có lông sao?_Nhếch khoé môi, Hàn thiếu gia ko hề do dự xúc phạm nặng nề đến dòng tộc mang sức ảnh hưởng lớn đối với Châu Âu ko kém gì sức ảnh hưởng của Hàn gia với Châu Á.
-Con chó của nữ hoàng?_Nắm chắt những ngón tay dài mảnh thành đấm, Avril ko thể ngờ con người lịch lãm, ko chấp nhặt tiểu tiết như Hàn Gia Phong cũng ăn nói hèn hạ ko kém gì lũ người tầm thường ngoài kia, toàn thân cậu nóng bừng. Kiềm chế ư? Quá giới hạn mà có thể kiềm chế được thì cậu ko phải là con người mà là thánh nhân rồi._Cứ cho dòng họ tôi là cho canh cửa của nữ hoàng đi, vậy thì chắc dòng họ Hàn Gia của ngài đây cũng là con chuột bòn rút từng đồng của chính phủ Nhật Bản, phải ko nhỉ? Xem ra cũng như nhau thôi. Đừng tưởng các ngươi bề ngoài làm ăn trong sáng, bên trong thì âm thầm nhúng tay vào thế giới ngầm mà bọn CIA, FBI hay WP (World Police) ko đánh hơn thấy nhé, chúng chỉ đang chờ thời cơ để túm gọn cả lũ các ngươi vào tù thôi.
-Chắc đến lúc đó, bọn mafia Ý dưới trướng của dòng họ Kingsion cậu chắc cũng chung ngục với bọn tôi đấy, có khi tôi và cậu cùng chung phòng cũng nên_Thản nhiên đáp trả, Hàn Thiếu gia dường như ko hề bỏ sót một thông tin nào khi điều tra về thân thế cũng như dòng họ của Avril, ngay đến cả việc cơ mật chỉ có nội bộ Kingston mứi biết cũng bị anh nắm bắt rõ ràng, e rằng, ko cần đến đoạn kết thì thắng thua đã rõ.
-Sao anh?_Bàng hoàng trước nhừng gì mình nghe được, Avril cứng họng, chẳng thể phản công được gì nữa cho tới khi nhìn thấy Trần Bạch Chấn Vũ và Lâm Ngọc Thanh tay trong tay tiến đến, cậu như được tiếp thêm một nguồn năng lượng mới dù lí do vì sao thì vẫn còn là một ẩn số_Ừ ha, lúc đó sẽ vui lắm đấy, nhưng giờ tôi ko muốn làm sứt mẻ thêm tình cảm của hai chúng ta, hơn nữa mục đích tôi đến đây hôm nay theo lời mời của thiếu gia Trần Bạch là để làm bạn với ngài chứ ko phải là kẻ thù trên chiến trường, mong ngài hiểu cho.
-Trần Bạch Chấn Vũ đã mời cậu đến?_Phóng tia lửa điện lên người thiếu gia Trần Bạch vẫn chưa hiểu mô tê gì về nội dung của cuộc đối thoại, Han thiếu gia trầm giọng đến độ nặng nề, như hỏi như ko
-Đúng thế! Chấn Vũ, tôi ở đây!_Nhanh miệng khẳng định rồi hét to kêu tên anh bạn tốt bụng đang đông cứng người khi nhận được thứ ko nên nhận từ cậu bạn nối khố Gia Phong phóng đến một cách thân thiết, Avril giả vờ ngây thơ vô tội_Sao cậu lại lôi tôi đến đây mà để tôi một mình ở xó xính đên thui mù mờ này thế hả? Tàn nhẫn thật! Đúng là trọng sắc khinh bạn mà.
-Cậu..._Toan đốp lại tiếng gọi nơi hoang dã hay đúng hơn chui ra từ địa ngục của Avril, Chấn vũ thêm lần nữa nhận được cái liếc mắt hoàn toàn ko có ý thân thiện từ Gia Phong.
-Là cậu kêu tên lông lá này đến?_Câu hỏi nghe có vẻ hài hước nhưng kẻ nào dám cười thì quả là kẻ có gan đi diện kiến dung nhan Diêm vương.
-Trời ạ, tôi đã từ chối nhiều lần rồi mà anh ta cứ cố bắt tôi đến cho bằng được, bảo là để vùi đắp thêm tình cảm với Hàn thiếu gia nên tôi ko đến e ko được_Nhún vai tỏ vẻ bất lực, Avril đưa tay day day thái dương mực khổ não, mặt phảng phất nét thống khổ muốn tỏ lại khó ngỏ lời.
-Gì hả?_Chấn Vũ nửa trừng mắt với Avril, nửa cười trừ với Gia Phong_Ko có chuyện đó đâu, thật ra...
-Tôi đã đến đây rồi, ít nhất cũng nên đón tiếp gì thể hiện chút lịch sử tối thiểu chứ?_Khoanh tay để trước ngực, Avril ngang nhiên cắt lời Chấn Vũ thêm lần nữa, ánh mắt xoi mói tiếp tục chiếu tướng lên đối phương.
-Avril, cậu muốn chết à?_Đứng ngoài cuộc xem của đấu khẩu ko hết clo của chồng và bạn, Hiểu Nghi kinh hồn trước lời đề nghị ngông cuồng của Avril liền dè dặt đặt tính hiệu ngầm. Đối với Avril mà nói, giờ cậu ta ở lại, chẳng khác gì tranh thức ăn với cọp dữ. Chính sức mạnh đang bóp nghẹt mạch máu ở cổ tay cô đã vạch trần sự điên cuồng thẩm thấu trong con người bên cạnh cô, và ý thức cô cũng đã nhận dạng được nguy hiểm đang chực chờ, tựa y một quả boom, chỉ cần một tác động nhỏ lên nó nữa, nó sẽ ko ngần ngại nổ tung tất cả mọi thứ.
-Đừng đứng đó mà vạch áo cho người ta xem lưng_Lạnh lùng cảnh cáo vợ,Gia Phong vẫn ko cảm nhận được đau đớn mình đã gây ra cho cô, vẫn liếc mắt rồi nở nụ cười tà khí với Chấn VŨ_Tất nhiên rồi, cũng nên cho cậu nếm chút thứ, để cậuu còn phân biệt được đâu là món ăn cho người, đâu là món ăn cho động vật chứ nhỉ?
-Xem ra tôi phải ăn thật nhiều mới được_Giữ bình tĩnh tuyệt đối nhất có thể để ko nổi quạ lên gằm mặt kẻ tốt nhất giờ ko nên đụng đến, Avril lơ ngay đối phương, quay sang Chấn Vũ đang lườm mình chặt chém xả hận_Chấn Vũ thiếu gia, cậu cũng ở lại ăn cho vui, chút còn đưa tôi về nữa đó!
-Ko cần mời! Tôi đã lỡ đem trâu đi cày thì phải giữ cẩn thận kẻo nó ngốn hết cỏ chứ!_Chấn Vũ cũng ko chịu để mình ở thế bị động mãi được, hằm hè đáp trả bằng một câu đầy hàm ý.
-Vậy tớ về trước!_Gỡ bàn tay đang dìu mình, Ngọc Thanh bỗng cảm thấy hụt hẫng và thất vọng, chút mong mỏi ở bên cạnh người cô yêu cũng ko còn đủ sức để xóa tan cảm giác lạc lõng đang dâng trào nữa.
-Ko được!_Như tia chớp xẹt lên trong nháy mắt, Avril ko biết nội công thâm hậu đến đâu đã kịp thời nắm chặt lấy cổ tay Ngọc Thanh, khiến cô ta tiến ko được mà lùi ko xong_Đã đến thì ăn chung luôn chứ, dù sao cơ hội được chiêm ngưỡng cảnh quây quần bên nhau của vợ chòng họ đâu phải lúc nào cũng có đâu chứ? Phải quan sát, ghi nhớ, và khắc sâu vào lòng