"Con sắp được giải thoát rồi, Hàn Gia Phong"
Những câu từ ấy, như mang theo lớp keo túa dính trên mình, ra sức bám víu vào từng phân tử khí lạnh lẽo, vang lên dồn dập, dồn dập, ko dứt trong đầu kẻ được nghe và kẻ vô tình nghe được. Nhưng, nó lại chứa quá nhiều mập mờ để kẻ ngoài lề có thể cắt nghĩa.
Giải thoát? Giải thoát khỏi cái gì mới được? Thiếu gia Hàn Gia lẫy lừng một cõi, tài trí hơn người, mưu lược thuộc bậc cao thủ, luôn luôn hành động theo chủ ý của bản thân mà ko ai dám kháng lệnh. Nếu đã hoàn mĩ, tuyệt hảo như thế, liệu, trên đời này có thể có thứ gì có gan và khả năng lớn đến mức có thể kìm kẹp con người kia, đến nỗi phải cần đến sự giải thoát từ một người khác?
"Là hôn nhân? Hay là chính con người Hà Hiểu Nghi này?" Ko quá lãng tai đến mức ko nghe nổi câu nói có sức khuấy động tâm can người ấy, Shiori vô chủ đảo đôi mắt vương chút bần thần qua lại, thoát li thần trí khỏi thực tại cùng cơn tê dại đã sớm phong tỏa từ đôi chân lên đỉnh đầu mà vặn óc, chất xám, nơron, IQ suy nghĩ. Câu trả lời cô tự biên tự diễn...sao nó quá thuyết phục, thuyết phục đến độ ko thể tìm cách chối bỏ được sự tồn tại hiển nhiên của nó.
Đúng! Cô hoàn toàn đoán đúng! Thứ có thể kìm giữ một Hàn Gia Phong hoàn mĩ, là một Hà Hiểu Nghi ranh ma xảo hoạt cùng cuộc hôn nhân ngoài ý muốn, và cô, là diễn viên đóng thế đảm đương trọng trách duy trì sự tồn tại của cô ta, cho đến khi cô ta xuất hiện.
Cứ cho là thế, nhưng, ai sẽ thay thế duy trì sự tồn tại của cô ở một nơi nào đó. Là Hà Hiểu Nghi thật hay là cái chết chấm dứt một cuộc đời? Dòng suy nghĩ này, khiến Shiori ko khỏi rùng mình lo sợ, tâm trạng cô trở nên căng thẳng chưa từng có.
-Ngẩn người ra đó làm gì? Còn ko mau đứng dậy!_Ko biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Shiori, Gia Phong hạ mắt nhìn thái độ nhợt nhạt cứng ngắc của cô, giọng nói lạnh như băng đông cuối mùa, có chút nhẹnhàng tới mức khiến da đầu ai đó tê dại đi.
Bất giác giật mình một cái, Shiori bất đắc dĩ nhìn đống tự ái, tủi hờn cùng những hoài nghi nhàm chán đứt phựt văng ra khỏi não bộ, miễn cưỡng ngẩng đầu giương đôi mắt đen ướt sũng nước nhìn chồng ngơ ngác.
Anh đứng như vậy, hàn khí ngút ngàn toả ra từ tấm thân hoàn mĩ được che đậy bởi chiếc áo sơ mi đen nam tính và chiếc quần âu bó sát như thế, càng làm cho khí chất đế vương tôn lên ngày càng đậm, ngày càng gay gắt, tựa hồ muốn bức người, khiến người ta phải kinh sợ qụy lụy dưới chân rồi vô vọng rơi vào đê mê vô hình. Vẻ đẹp ấy, thôi thúc cô tò mò tự hỏi, cha anh tầm thường vậy, bất đắc dĩ quá cũng có thể gọi là anh tuấn, sao có thể có đứa con trai đẹp chết người như anh nhỉ? Ko phải, anh từ nhỏ đã giác ngộ được tầm quan trọng của ngoại hình nên đã...
-Này! Em đang cố tình chọc tôi điên, phải ko?_Kiên nhẫn để vợ ngắm suốt mấy phút dài, kiên nhẫn chờ cô ý thức, làm theo lời anh đứng dậy cũng suốt mấy phút dài, thế nhưng, cô làm hết sức anh bực bội. Muốn ngắm, được thôi, anh ko có cấm cô, nhưng làm ơn chảy một chút nước bọt ở khoé miệng để anh biết cô si mê anh đến mức nào đi, đừng có trơ trơ nhìn anh mà nhíu mày, anh cảm thấy ngoại hình mình bị sỉ nhục thê thảm rồi đấy.
-Em xin lỗi!_Nhận ra hành động lỗ mãn của mình gây khó chịu cho ai kia, Shiori bối rối tiếc rẻ thu hồi ánh mắt dò xét, cô lúng túng đảo mắt như tìm kiếm gì đó rồi quết hồ lên ánh nhìn, dán nó xuống bàn chân đang quỳ dường mất hết cảm giác. Im lặng ngồi thiền, một lòng hướng phật.
-Còn ko mau đứng dậy, chúng ta phải đến một chỗ_Mặc dù đỉnh đầu đã âm thầm phát hoả khói tỏa mịt mù, Gia Phong vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao ngạo lãnh đạm thờ ơ vốn có, trịch thượng nhìn cô vợ ngang bướng dám trái lệnh mình phía dưới, thanh âm phát ra mang mác chút bất nhẫn thầm kín.
-Ơ? À vâng!_Hơi sựng người một khắc, Shiori theo lời chồng xoay xở đứng dậy. Khổ một nỗi, chân cô vì phải quỳ ngồi suốt tiếng đồng hồ thực hiện đúng quy chuẩn của người pha trà đạo, nên ko biết từ bao giờ, nó đã mất hết cảm giác, cơ hồ đứng lên ko nổi.
Khó nhọc tự mình loay hoay như con rùa bị người ta lật ngửa nằm vùng vẫy, Shiori nắm chặt đôi tay nhỏ đầy ý chí, đem sức lực năm quy về đan điền, tập trung dồn tâm khảng vào đôi chân yếu ớt, một phát khí thế đứng bật dậy thật nhanh để chân ko có cơ hội nhũn xuống.
Cả người cô chưa được duỗi thẳng, đầu cô vẫn hùn hụt khí thế phả đến tận nhà tắm ông trời vụt lên như thang máy chạy hết công suất thì đột nhiên va mạng phải một vật cản nhọn cứng vô duyên nào đó. Thế là, toàn thân cô từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên đồng loạt chấn động, rung dạt dào lên như bị giật điện, đôi tròng đen cũng chao đảo trôi bên này sang bên kia, khiến hình ảnh nó thu được cũng nhiệt tình lắc lư dữ dỗi.
Khí thế, sức lực tựa biển đông mà Shiori tích góp, chắt nhặt được trong khoảng khắc động đất ấy như quả bóng xì hơi, đẩy cô mạnh bạo đặt bàn toạ an nghỉ xuống nền nhà lạnh.
Sau một hồi nhẩm đếm bảng nhân chia kiểm tra IQ xem có bị suy giảm hay ko, hết lời tự dỗ ngon dỗ ngọt trấn tĩnh bản thân, đầu óc bớt quay cuồng, Shiori mới cảm nhận được cơn đau tứa ra từ đỉnh đầu bị đả thương cùng sự ê ẩm lan tỏa từ bàn tọa dễ mến của mình. Cô bản năng đưa hai tay ôm đầu, mặt nhăn lại, bất mãn xoay đầu sang bên đưa mắt oán thán nhìn ông chồng lạnh bãng ko có lấy chút biểu hiện gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.
-Anh, cái cục nhọn nhọn vô duyên đáng chết dám đả thương đầu em là cái gì thế? Nó đâu rồi?_Ko để ý thấy sắc mặt chồng đang tối sầm lại, Shiori bị cơn đau phong toả ngây thơ đánh mất lí trí, khuôn môi xinh xắn bất bình đòi công bằng cho bản thân_Điên mất, điên mất, cái vật nhọn đáng ghét, đầu em bị u một cục là nhờ công lao lẫy lừng của nó. Nếu sau này, IQ của em suy giảm, thần kinh em trì độn, não bộ em có vấn đề, nhất định em sẽ xé xác, đập nát, phân thây nó...
Shiori càng nói, ngữ khí càng dâng lên như nước lũ vỡ đê, phần sau còn được vẳng lên cùng tiếng nghiến răng ken két đầy bạo lực.
-Đừng kêu la om sòm nữa, đứng dậy nhanh cho tôi_Nắm chặt những ngón tay thành đấm đến run rẩy, Gia Phong hạ giọng thật thấp nhưng uy lực đầy rẫy ra lệnh, mặt mũi anh giờ như chìm hẳn vào màn đêm đen kịt sâu hoắm hiếm hoi của trời chiều.
Ngẩng đầu giương mắt nhìn khuôn mặt u ám trên ột lần nữa, Shiori mới phát giác ra được có ai đó đang rất ko vui bèn ngoan ngoã cụp mắt im bặt, nhỏ giọng tuân mệnh rồi cố gắng chật vật đứng dậy với đôi chân khuyết tật mềm nhũn.
Ầy, nhưng ông trời đâu dễ dàng đểcô toại nguyện, cư nhiên cứng đầu cứng cổ nhất quyết để cô đứng lên rồi ngã xuống y như con rối nhỏ bị người ta bắt giây điều khiển. Nói hoa mĩ là để thử thách lòng kiên nhẫn con người, còn nói trắng ra là cậy thế bắt nạt.
Có lẽ hơi hơi mủi lòng trước hành động cương quyết mà bất lực, cử chỉ đáng thương mà cố chấp, bộ dạng khốn khổ chật vật đến thảm hại và khuôn mặt cáu bẩn tức tối của ai kia, Gia Phong như tay tài phiệt keo kiệt về cả tiền bạc lẫn tình yêu nức tiếng một thời lúc gần đất xa trời mới chịu tỏ ra chút thương người, ra tay hành thiện để được lên thiên đàng, đưa hai bàn tay vừng chãi đã phai tàn cơn giận bế thốc Shiori vào lòng ngực, xoay người mạnh bạo đạp cửa rồi ngồi xuống sàn nhà, cẩn trọng cúi đầu xỏ bốt vào chân cô vợ đang ngồi gỏn lọn trên đùi mình.
Quá bất ngờ trước sự việc bản thân đang trải qua, Shiori ngây ngốc ko kháng cự nhìn cử chỉ nhẹ nhàng, ân cần của chồng, say mê lại đắm chìm trong lực hút của lãng mạn. Cô đưa mắt soi lên mắt, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng rồi đến chiếc cằm nhọn hơi sưng đỏ của anh. Vô chủ đưa tay vuốt ve làn da đỏ hồng nóng bừng kì dị ấy.
-Làm gì thế?_Hạ mắt chiếu tướng những ngón tay thon dài của vợ trên cằm mình, Gia Phong nheo mắt dò xét.
Shiori mơ màng ánh nhìn như có thể làm tan chảy mọi thứ, đăm đăm nhìn chiếc cằm nhọn, chắc, hồng đỏ của chồng, cô hơi khựng lại khi một dòng suy nghĩ vớ vẩn xẹt ngang qua trong đầu mình, ko kiềm chế bật thật tiếng.
-Cái này, rất giống cái thứ đả thương em_Từ ánh nhìn mơ hồ, Shiori đổi trạng thái biểu đạt, dò xét nhìn chồng_Ko phải là nó đấy chứ?
-Ko phải..._Lập tức phủ nhận, Gia Phong mặc xong giày cho vợ liền bế cô đứng dậy, men theo hành lang quanh co mà sải bước.
-Nhưng...rõ ràng..._Mối nghi ngờ của Shiori vẫn chưa dứt, cô cau mày cố tìm ra lời giải đáp.
-Ko là ko, nếu em còn nói nữa, tôi quẳng em xuống hồ ngay đấy!_Gia Phong ko ngần ngại đe dọa vợ mình bảo toàn bí mật.
Thế là, Shiori đành ngậm miệng, ánh mắt vẫn ra sức biểu tình dữ dội.bg-ssp-{height:px}
Được một quãng, cô lại e dè lên tiếng.
-Cho em hỏi anh một chuyện được ko?
Gia Phong ko nói, anh dừng bước, nhìn cô cau mày tỏ rõ thái độ ko hài lòng.
Người đâu mà có nhiều chuyện để nói thế ko biết!
-Em sẽ ko hỏi chuyện ban nãy đâu, được chứ?_Giật bắn người, Shiori khuơ tay loạn xạ giải thích, đôi mắt mở to long lanh tràn ngập sự trông đợi khiến ai đó bề ngoài cương nghị nhưng bên trong đổ đứ đừ.
-Được!_Gia Phong thở dài nhẹ bất lực, chăm chú nhìn vợ.
-Ukm, em muốn hỏi là..._Có chút đắn đo, ngập ngừng, Shiori câu giờ_...là...
-Là gì?_Gia Phong tự nhiên thấy lòng hồi hộp hẳn.
-Là...tại sao cha anh bình thường như vậy mà sinh ra anh hoàn mĩ thế, có phải, anh cũng học đòi con người ta, qua Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ ko? Em ko nghĩ trên đời này có loại đột biến gen đẳng cấp như anh đâu.
Ko nói, ko rằng, chỉ cần hành động, đã quá đủ để tố giác tâm trạng người cũng giống như lúc đói, ko cần nói, chỉ cần nghe tiếng dạ dày mè nheo là biết tỏng.
Nở nụ cười tăm tối nhẹ đến mê người, Gia Phong sải bước, đến gần lan can của hành lang gỗ vòng vèo dựng trên mặt hồ. Trước khi để Shiori phát giác ra được ý định của bản thân, anh đã ko do dự hạ thủ, hai bàn tay to khoẻ rời khỏi người cô, như rắc tro tàn, như rải hoa đi, thả cô đánh "tủm" xuống mặt hồ lạnh đến tê tái xương tủy.
Người ta nói, nước nóng có thể làm minh mẫn đầu óc người, nhưng ko hẳn, nước lạnh ko làm được điều đó. Gia Phong sẽ chứng minh cho thế giới thấy điều đó và đi nhận giải Nô-ben.
Sử sách Hàn Gia tỉ mẩn ghi chép lại rằng, vào ngày mồng mấy đó năm mấy đó, Hàn thiếu gia đại lượng ko biết vì nguyên nhân khó nói nào đã đem Hàn thiếu phu nhân ném phăng xuống hồ, biểu tình trên mặt phần tức giận. Gia nô thân cận gần đó nghe thấy tiếng thét chói tai như heo chọc tiết, như hổ báo cắn xé nhau làm thịt ngâm rượu thì kinh hãi thần trí, màng nhĩ thiếu điều đứt phăng nhưng ko vì thế ngăn nổi tính tò mò mà chạy đến hiện trường căng mắt hóng sự tình. Từ phía xa, qua ống nhòm đời mới nhất thời bấy giơ, họ nhìn thấy Hàn thiếu gia đứng trơ trơ nhìn Hàn thiếu phu nhân "tập bơi", ánh mắt cơ hồ ko chút động tâm. Để bảo toàn tính mạng, để kiếm
tiền nuôi mẹ già con thơ, bọn họ đành thương xót mở mắt làm ngơ, nóng lòng nóng gan chắp tay cầu trời khấn phật cho Hàn thiếu phu nhân tai qua nạn khỏi, mà nếu có bất trắc, cũng mong chủ nhân được yên nghỉ nơi chính suối phù trì phù hộ cho họ. Tiếp đến, họ nhìn thấy Hàn thiếu gia thản nhiên túm lấy chiếc phao cứu hộ từ đâu đó, bách phát bách trúng trùm lên người Hàn thiếu phu nhân rồi kéo, lôi cô trôi theo dòngnước vào bờ như một con cá. Từ đó, danh tiếng tàn khốc, vô tình của Hàn thiếu gia ngày càng bay cao bay xa trong nội bộ Hàn Gia, khiến kẻ trên người dưới thấy chủ như thấy qủy, trong hoàn cảnh nào cũng nơm nớp lo sợ ko thôi, vì họ nghĩ rằng, Hàn thiếu phu nhân là
nước lạnh thì họ chắc chắn là vạc dầu sôi...
-ÁCHXI!_Xoa xoa vùng mũi, Shiori ngồi co ro run rẩy trong tấm chăn bông ấm áp khẽ hít một hơi thật sâu rồi bất mãn mạnh bạo thải cả calo lẩn tỉ tỉ vi khuẩn ra khoảng ko trước mặt, đôi mắt trong ngập nước nhất thời ứa lớp dung dịch lỏng ra khoé mắt, tạo nên viễn cảnh yếu ớt khiến bất cứ ai nhìn thấy ko khỏi xót thương vô hạn và tự cảm thấy bản thân rất có lỗi dù ko làm gì.
Khẽ đưa đôi mắt nâu tinh anh lướt nhìn cô con dâu tội nghiệp trên giường, Hàn lão gia tức giận trừng mắt nhìn kẻ gây án đang bình chân như vại dán mắt vào ipad trước mặt, khoé môi giật giật vài cái. Ông bực bội rựt phăng chiếc ipad chướng mắt, ko tiếc tiền phóng khoáng ném mạnh xuống sàn nhà kết liễu cuộc đời ngắn ngủi của nó.
-Gia Phong, con đang làm ta phát cáu rồi đấy, bộ con xem thường ta đến mức ko thèm mở miệng đáp trả sao?
-Đúng!_Như dội một gáo nước lạnh vào người cha mình, Gia Phong bất cần giương mi ném cho người đối diện một cái nhìn vô cảm_Nếu ko có chuyện gì nữa, mời cha ra ngoài cho, con cần nghỉ ngơi.
-Hàn Gia Phong, mày..._Tức mà ko thể làm gì được, Hàn lão gia đẩy oán hận lên tia nhìn gắt gao của mình, nghiến răng ken két_Cứ cho ta ko là gì trong mắt con, nhưng ta là chủ cái nhà này, xét về mọi góc độ, con dù muốn hay ko vẫn phải tuân theo lệnh của ta.
-Con ko phủ nhận điều đó_Gia Phong tiếp tục dùng tông giọng cũ, ánh mắt nheo lại nhìn vợ cuội tròn như cục bông trên giường mình.
-Nếu thế thì đừng trái lời ta, hãy đối xử với Hiểu Nghi cho tốt, như một con người, ko phải con vật_Cũng đưa mắt nhìn về hướng con trai đang nhìn, Hàn lão gia trầm giọng, lời lẽ có phần ám muội.
Hơi động tâm trí, Gia Phong quay đầu nhìn cha mình, ánh mắt dò xét khẽ nheo lại.
-Dạo này, cha có vẻ rất quan tâm đến cô con dâu này. Nếu con nhớ ko lầm, trước đây, cha ko như vậy.
-Ko phải lúc nào mọi thứ cũng giống nhau, bề ngoài là vậy nhưng bản chất sẽ có đổi khác_Hàn lão gia trầm ngâm như đang lải nhải về một chân lí uyên thâm nào đó. Có chút tò mò muốn nhìn thấy dáng vẻ ngày nào, dáng vẻ của một chính thê.
Và ông bất giác mỉm cười.
Cô con dâu này, là ông vất bỏ cả hình tượng để giành giật lấy.
Liệu có khi nào, con trai ông và Natsuo cũng chính vì nguyên nhân này mà gây gổ ko nhỉ?
Nếu có, sẽ thú vị biết chừng nào.
Gia Phong và Natsuo, khó mà phân thắng bại khi chúng quá giống nhau.