-BIẾN ĐI!!_Anh chồng đột ngột đứng dậy, trừng trừng mắt nhìn vợ rồi ra lệnh, sự giận dữ từ đâu phun trào tràn đầy trong đôi mắt đen làm nó càng đậm nét hơn.
Ơ, tại...?_Hàn thiếu phu nhân khó hiểu nhìn chồng mình đặt nghi vấn dù biết chính mình đã cố tình chọc giận anh nhưng cô vẫn ko thể tưởng tượng được anh lại giận kiểu này, mấy từ "biến đi" như thế ko phải là những từ mà một thương nhân nên dùng, khi xã giao cho dù là đối với người thân, giận kiểu này thì ko sợ mới lạ.
-CÚT!!_Gia Phong hét mạnh vào mặt cô khiến cô rùng mình sợ hãi, đôi mắt quay cuồng đôi lúc lại xuất hiện khi nhìn lướt tấm thân gió thổi cũng bay của vợ.
-Thôi được rồi, em sẽ đi nhưng trừ phi có ai đó bồng em đi mới được!_Cô thở dài đưa hai tay lên làm vẻ khuất phục rồi đưa đối mắt tự tin lẫn thách thức nhìn chồng (Người ta đã phừng phừng như lửa vậy mà bà này lại tát cả can xăng vào người, trời)_Em ko thể đi được đâu.
-..._Ánh mắt giận dỗi vẫn chưa tắt lại còn bùng rực lên nhìn con người lì lợm trước mặt.
-Đừng nhìn em như thế, lúc trước bác John-người đưa lệnh triệu hồi của anh cho em- đã đưa em đến đây chứ em đâu có tự đi. Chân em bị trật hồi sáng đã lành lại đâu..._Cô nhăn mặt phàn nàn, đôi chút lại liếc nhìn anh cầu mong ánh mắt thương hại của con người vô cảm này rồi thở dài, chán chường_Nếu anh ko muốn...
-Bò đi!_Hàn thiếu gia lại ra lệnh nhưng nhẹ hơn nhiều.
-Ơ? Sao..._Cô đưa mắt tròn xoe nhìn chồng, ngạc nhiên vô cùng vì một từ mới sắp sát nhập vào từ điển của cô "bò"
-Này, chuyện đó thì có gì lạ chứ..._Hàn thiếu gia cúi người nhìn vợ, đưa cánh tay lúc nãy vừa siết lầy cổ cô nâng cằm cô lên rồi mỉa mai_Lúc trước cô cũng bò dưới chân tôi để được tôi thương hại cơ mà_Cơ mặt Hàn thiếu gia đã co giãn, từng nét mặt thay đối nhanh đến choáng ngợp, tạo nên một khuôn mặt thương hại đến mỉa mai của anh, dịu dàng nhưng xấu xa ko kém.
bg-ssp-{height:px}
-Đừng..._Dường như ko bị lôi vào u mê trận địa của chồng, cô đưa ngón tay sắp lành bỏng về phía chồng, nhếch mép cười, khuôn mặt cũng giả tạo ko kém ai đó_Đừng có lôi cái quá khứ chết tiệt mà em ko nhớ nổi để chơi em..._Đôi mắt đẫm nước từ từ sắc lên và đen láy, nét thống trị và tàn bạo hoàn hảo của kẻ vốn được sinh ra để đè đầu cưỡi cổ người khác trong giây phút nhỏ nhoi bỗng xuất hiện, diễn nốt vở kịch còn dang dở của thân chủ_... vì khi thiên sứ rơi vào đường cùng thì rất dễ biến thành ác ma...
Nói rồi, cô nàng giơ hai tay lên như đứa con nít đòi bồng bế, cô cười tít mắt mặc cho người chồng vừa bị "sốc nặng" vì sự thay đổi nét mặt nhanh như chong chóng của vợ. Ko chịu thua cô vợ mình, cậu chàng cười khẩy, lạnh lùng vác vợ lên vai như đeo bao tải hành quân ra trận rồi hùng hổ bước ra khỏi phòng. Cô vợ vì quá bất ngờ nên im bặt, ko lên tiếng vì mải phân tích hành động vũ phu này của chồng với bộ não lộn ngược. Sau khi trẫn tỉnh, cô mới cố gắng đẩy người dậy nhìn anh, gọi một tiếng, cái này ko biết câu hay tiếng nữa nhưng lại khiến thế giới chao đảo:
-Ông xã thân yêu ơi, anh yêu, mình à, honey của em, ấy ấy à...(Bê nguyên cả câu gợi ý của Avril, trời)
-Hả?_Ông chồng dừng lại, rùng mình nhìn vợ tỉnh bơ đang cười tít mắt để lộ một lún đồng tiền chưa bao giờ xuẩt hiện trước đây.
-Avril gợi ý thế, anh có nghĩ nó dài quá ko, gọi dài thế chắc mỏi miệng quá trời luôn_Cô tỉnh bơ hỏi chồng, lại nhắc đến cái tên ko nên nhắc đến_...Ưhm, cái câu "Ông xã thân yêu ơi, anh yêu, mình à, honey của em, ấy ấy à" dài quá...haizzz....
-Avril...?_Khuôn mặt khi nãy lại xuất hiện, ko nói gì thêm anh ta hùng hổ tiến vào phòng vợ, quẳng ngay xuống nệm rồi đóng rầm của bỏ đi. Trước khi đi còn quay lại truyền lệnh cấm cửa cho vợ nghe rồi biến đi ngay. Để mặt cô vợ đau điếng lom khom bò dậy, giờ chắc gãy xương sườn rồi.
Sau trận sấm chớp với chồng, cô mệt mỏi cuộn tròn người lại trong chiếc chăn trắng muốt, đưa mắt nhìn về một khoảng không vô định trước mặt, dòng suy nghĩ lại tuôn trào. Cô đã sống lại chính xác là tháng ngày ( tháng trị liệu trong bệnh viện và ngày về nhà tính tới hôm nay), trong quãng thời gian đó cô đã sống mà ko biết chính mình là ai, tháng thì ko nói làm gì nhưng khi quay trở lại đây, cô ko nhưng ko tìm lại gì cho bản thân mà cứ đâm đầu vào những cuộc hội thoại kịch tính giữa cô, bà quản gia, anh và cả ông hiểu trưởng. Sự toan tính, gạ gẫm trong chúng khiến cô cảm thấy hứng thú một cách kì lạ đến nỗi cô muốn chìm đắm vào chúng như muốn tiếp tục một câu chuyện kịch tính sắp đến hồi kết. Vì thế cho tới bây giờ cô mới chẳng biết gì về mình, ko gì cả, về cái quá khứ cô cho là tồi tệ trước đây, về cả những cảm xúc của chính mình. Rốt cuộc, cô tỉnh lại là vì điều gì? Để tiếp tục sống trong sự rơ ráy bẩn thiều mà bản thân cô đã từng gây ra trước đây, hay là để thay đổi một điều gì đó mà cô ko dám gọi tên. Cô là Hà Hiểu Nghi, có thực vậy ko khi cảm xúc cô đối diện với chính cái tên làm nên cô lại bằng một số ko tròn trính, ko có gì ngoài sự ngờ vực. Avril nói, cô là một người mẫu, trẻ trung xinh đẹp và là ngòi pháo cho trào lưu cosplay manga Việt năm trước. Vậy mà cô chẳng có hứng thú chút nào với nó, thật là trái ngước cứ như thể trong quá khứ, cô chỉ sử dụng nó như một vũ khí vậy.
Tràn ngập trong những dòng cảm xúc hỗn độn, cô chìm vào giấc ngủ khi nào ko biết vậy mà chiếc giường bên kia tường vẫn chưa ấp ủ được thân hình quen thuộc của chủ nhân mình.