Cứu sống em để khiến em sống không bằng chết!
Anh lấy một lí do khiến bản thân anh chấp nhận cô. Nuôi cô, để hành hạ. Với anh, được thấy máu của người khác, nghe những lời cầu xin của người khác là điều anh cảm thấy vui nhất. Nhưng vì sao, với người khác anh tuyệt tình như vậy, còn với cô anh lại không thể. Anh đã khiến bản thân mình thành ra dạng gì rồi, trách bản thân chỉ vì một nữ nhân mà trở nên nhu nhược như vậy.
Còn cô, vì sao phải kiên cường như vậy. Ở bên anh có gì không tốt, mọi thứ chỉ cần cô mở miệng là có, nhưng tại sao, cô lại muốn về cái nơi gọi là gia đình đó. Nơi đó có gì tốt để cô lưu luyến, có gì tốt để cô chờ mong, có gì tốt để cô đặt niềm hy vọng vào đó.
Là do cô quá tốt đi, và đó cũng là điểm yếu của cô. Chỉ nhìn nhận những điều trước mắt, tại sao lại không nhìn ra họ đã khiến cô thành ra như nào. Tại sao trên đời này lại tồn tại một cô gái như vậy? Mặc cho người khi dễ, mặc cho người phỉ bán, mặc cho người đánh đập, mặc cho người chà đạp. Vì sao lại như vậy?! Cô không biết trên thế giới này tồn tại một thứ gọi là lòng tự trọng con người hay sao!?
....
Tiếng gõ cửa vang lên, một thân ảnh bước vào, mặt anh liền dãn ra, không lạnh lẽo như khi đối diện với người khác. Người bước vào đứng thẳng lưng, cúi nhẹ đầu.
"Thiếu gia"bg-ssp-{height:px}
"Ừm... Quản gia, ngồi đi!" Bàn tay anh đan vào nhau, đặt cằm mình lên.
"Vâng, thiếu chủ..."
"Nói đi, việc gì?"
"Mộc tiểu thư đã tỉnh, nhưng có điều..."
...