Nhìn người trong ảnh có chút quen thuộc nhưng cô vẫn không nhớ rõ là ai. Đến khi nhìn lại cô gái kia đã đi khuất dạng...
"Mẹ...!"
Cô giấu tấm ảnh, mỉm cười ngồi xuống nhìn Hiên Nghị. Con trai cô cũng thật cao lớn nha, khiến người mẹ như cô cảm thấy mình già đi rất nhiều.
"Chơi xong chưa? Có muốn vào nhà không?" Cô lau nhẹ mồ hôi trên má cậu, cưng chiều.
"Vẫn chưa a, nơi này rộng lớn như thế không chơi trốn tìm thì uổng công hôm nay rồi"
Nhìn con trai cười đáng yêu như thế, cô cũng không đành lòng phá hủy cuộc vui hôm nay.
"Được!" Cô cười híp mi mắt, quay lưng về phía cậu."Hôm nay mẹ sẽ tìm con, nhóc, trốn cho kĩ vào!"
"Được!" Hiên Nghị vừa quay lưng, ánh mắt hiện lên chút sáng mang theo tia lãnh khốc. Bước đi hướng về phía cô người hầu vừa khuất dạng.
..........
Anh đứng trên phòng làm việc nhìn qua cửa kính, nhìn thấy cô cùng Hiên Nghị trò chuyện rồi chơi đùa. Ánh mắt anh trở nên ấm áp lạ thường. Đối với anh, chức cao không quan trọng, tiền tài không quan trọng. Thứ anh muốn chỉ là một gia đình nhỏ, có cô vợ dịu dàng, đứa con ngoan ngoãn, cùng hạnh phúc trải qua từng ngày.
Nhưng có lẽ, hạnh phúc ấy sẽ chẳng bao giờ thực hiện được. Bởi, kể từ kia anh chọn bước đi trên con đường hắc đạo này, mọi thứ không còn đơn giản nữa. Người bên cạnh anh phải luôn cẩn trọng từng giây từng phút. Họ phải chấp nhận được việc, trong một giây nào đó liền phải rời xa thế giới này....
Bản tính lãnh huyết của anh rốt cuộc cũng phải thay đổi vì một người. Một cô gái tầm thường, một cô gái dễ dàng bị thế gian hắc hủi, một cô gái kiên cường mà mạnh mẽ. Cô không quá nổi trội cũng không quá đặc biệt, nhưng cô hơn những cô gái khác là cô sở hữu trái tim của một kẻ không máu không nước mắt.
Anh ước gì Hiên Nghị là con ruột của anh mà không phải ai khác. Có phải vì anh gây ra quá nhiều tội lỗi nên bị ông trời trừng phạt hay không. Cô ở ngay cạnh anh, nhưng trái tim cô rốt cuộc có ở cạnh anh hay không? Hay hướng về phía người đàn ông mà cô chung sống gần năm.
Lại nói, về cuộc sống trước đây của cô, anh không muốn tìm hiểu, nói đúng hơn là anh không dám tìm hiểu. Vì, anh sợ, một khi biết được sự thật rồi, anh không thể tự lừa mình dối người. Như vậy đi, cuộc sống tốt đẹp như vậy, bình yên như vậy cứ tiếp tục tiếp diễn đi, anh không muốn người con gái kia vì mình mà phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.bg-ssp-{height:px}
"Xin lỗi ngài, tôi vào được không?"
"Hoắc Phỉ? Được, vào đi. "
Hoắc Phỉ cúi người rồi đi đến đặt một tập hồ sơ lên bàn.
"Bác sĩ La đã kiểm tra cho ngài, ông ấy nói, não của ngài bị tổn thương, phần kí ức năm tuổi trở về trước e là không thể lấy lại. Còn có, mong ngài đừng cố gắng nhớ lại, sẽ không hay nếu tổ chức mất đi người lãnh đạo. "
"Ukm"
"Vậy tôi xin phép ra ngoài trước"
"Cậu..."- Anh hơi dừng lại-"... không hận tôi.... đã giết ba cậu chứ? "
Hoắc Phỉ hơi ngẩn đầu, trong mắt lóe lên tia ngạc nhiên, cuối cùng lại nở một nụ cười nhẹ.
" Không hận! Bởi vì đó là do ba tôi sai, đã không thể ngăn cản EIS bắt tiểu thư đi."
"Tôi có thể làm gì... "
"Cảm ơn, ý tốt của ngài nhưng mà người đã chết cũng không thể sống lại. Mọi thứ đã quá muộn, đều đã không còn cần thiết nữa rồi"
.....