"Anh..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì từ đằng xa lại vang lên tiếng bước chân, cô thầm rủa trong lòng vì sao hôm nay lại xui xẻo đến như vậy.
Nhưng...
Người đó...
Là... Lãnh Tử Phi Tình.
Cô hơi nhíu mày. Được rồi! Anh ta có người mang về rồi. Cô cũng nên về thôi.
Chạy được một quãng đường xa cũng không thấy có người đuổi theo cô liền thở phào. Sau đó nhanh chóng ngồi vào một chiếc xe trở về tổ chức...
.......
Vương Hãn cầm tập hồ sơ đi vào phòng liền nhìn thấy Tử Thụ nằm gục xuống bàn, dáng vẻ rất mệt mỏi.
"Em..." Anh tiến lại muốn bế nam nhân kia lên liền bị đẩy ra.
"Anh... biến...đi cho tôi..." Thân thể cậu nhếch nhác, đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt trắng bệch. Cậu cảm thấy sức khỏe có chút không ổn, cơ thể cứ như bị trúc hết sức lực. Ngay cả giơ cánh tay lên cũng có chút khó khăn. Huống hồ, Vương Hãn còn ở đây, cậu không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ của cậu ngay lúc này.
"Em bệnh rồi" Anh vẫn cố chấp muốn bế nam nhân không biết điều kia. Đã sốt như vậy rồi còn không muốn đi nghỉ ngơi, cố chấp như vậy làm gì.
"Anh tránh ra!!!" Cậu dồn hết sức lực đẩy người nam nhân cao lớn này nhưng lại khiến bản thân cậu đập vào cái tủ cạnh bên.
Vương Hãn ánh mắt lo lắng nhìn về phía Tử Thụ. Muốn đỡ lấy cậu nhưng ánh mắt kia như có quang, trừng lớn.
"Được được, không làm khó em, đi nghỉ ngơi đi, để anh gọi bác sĩ." Vương Hãn giơ hai tay lên để chứng minh mình không đụng vào. Nhưng đôi mắt vẫn nhìn đến dáng vẻ đáng thương ấy, tâm tình có chút chán ghét bản thân. Đều vì anh mà ra cả.
Hai mắt Tử Thụ đỏ ngầu, đầu lúc nãy vừa va chạm mạnh có chút đau ê ẩm. Cậu đặt tay lên bàn làm điểm tựa chậm rãi bước đi, đôi môi không còn một chút máu, nhìn đến đau lòng.
Đi được dăm bước thì chân cậu như mất đi sức lực, trước mắt bỗng dưng mờ dần rồi tối hẳn. Cậu nghe thấy tiếng ồn ào, hình như có người bế cậu, hình như có người vừa hét lên, hình như....
.....
Ngồi bên giường, Vương Hãn cứ như vậy ngồi ngốc đã giờ đồng hồ. Tử Thụ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Những thủ lĩnh cấp dưới cũng không dám làm phiền chỉ sợ Vương Hãn giết họ làm chỗ trút giận.
" Hãn thiếu, chúng tôi đã rút khẩu súng trong ống tay của Hiên Nghị ra rồi ạ. Có vẻ như sự việc lần này khác với điều mà chúng ta dự đoán. Tiểu thiếu gia có thể..." Nói được một nửa người kia cũng cảm thấy không khí nơi đây có phần quỷ dị nên cũng không nói nữa.bg-ssp-{height:px}
Nhìn theo tâm trạng của Vương Hãn lúc này có thể những gì anh ta nói lúc nãy chỉ là muỗi kêu, không biết đã bay đi đâu.
"Cút!"
Một từ ngắn gọn, bao trọn ý nghĩa bay vào tai của người kia khiến anh ta rùng mình một cái, cúi chào rồi đi ra ngoài.
.....
Phi Tình ngồi trong phòng làm việc, dáng vẻ ũ rũ, cô đơn. Liên tiếp hai sự việc xảy ra khiến anh không cách nào giải quyết. Anh bây giờ có phải vô dụng quá không. Trước đây anh hô phong hoán vũ như thế nào lại khiến người khác ngưỡng mộ như vậy, địa vị luôn vững chắc như vậy.
Hiên Nghị đột nhiên ngất xỉu, lại bị một nhóm người khác đưa đi. Tinh Thần không khóc nháo, không nói năng, cũng không ăn uống càng khiến anh lo lắng. Hoắc Phỉ thì bị thương khá nặng, phải mất cả tháng điều trị. Anh phải làm như thế nào để khiến người khác không nghi ngờ đây.
"Tinh Thần, ăn một chút đi!" Anh mang theo một chén cháo đặt lên bàn gỗ. Nhìn cô cuộn tròn ôm lấy thân mình mà tâm đau cực độ.
"Anh là ai?"
Bỗng dưng cô lên tiếng cùng câu hỏi khiến anh sửng sốt.
"Đừng như vậy, Hiên Nghị sẽ không sao đâu"
Bỗng cô ngồi bật dậy nắm lấy cổ áo anh. Đôi mắt cô sưng húp vì khóc.
"Tôi hỏi anh là ai? Anh không phải Phi Tình vậy thì anh là ai? Tại sao lại như vậy? Tại sao? Tại sao? Việc gì cứ nhắm vào tôi này, cầu xin anh tha cho con trai tôi. Cầu xin anh. Cầu xin anh...oa oa oa..."
Anh ôm lấy cô, ôm thật chặt. Hình ảnh này, anh có chút quen thuộc nhưng anh không muốn mình hành động như lúc đó. Anh muốn ôm cô, ôm cô thật chặt. Để rồi sẽ không hối tiếc.
Cô cứ như vậy òa khóc như một đứa trẻ. Khóc thật lớn, đôi tay đánh vào vai anh mỗi lúc một nhẹ đi.
Anh cứ như vậy ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ lên mái tóc mềm của cô. Anh im lặng, mặc cho cô khóc đến bao nhiêu.
.....
"Hãn thiếu, Hiên Nghị không ổn rồi."
......