Mọi chuyện đều xảy ra trong tầm mắt nó, nó nhìn về phía cô. Cô như hiểu ý nó, liền gật đầu, nói lớn.
“...”
Mọi người đồng loạt ngây người ra, như không thể tin được, nhưng bọn họ phát hiện ra có điều gì đó lạ, nếu ra giá lớn vậy thì có nghĩa là cặp song sinh này đáng giá, người phụ nữ khác kêu lên.
“...”
Cô tiếp tục tăng giá lên cao.
“...”
Mọi người lại trố mắt ra, nhưng người phụ nữ vẫn không bỏ cuộc.
“...”
“...”
Lần này đến cặp song sinh ngạc nhiên, cô bé không ngờ hai chị em cô vẫn còn hi vọng, và người ngồi trên hàng ghế VIP kia, có lẽ người đó cần cô và em cô chăng?
“.. lần thứ nhất.”
Vẫn không có người trả lời.
“.. lần thứ hai.”
Vẫn im lặng.
“ .. lần thứ...”
“...”
Bà ta tức giận lên tiếng. Đây là số tiền cuối cùng bà ta còn lại, bà ta đã mua hết mỹ phẩm rồi còn đâu.
“.. lần thứ nhất”
“Hắc hắc, không ngờ bà ta lại dám ra số tiền như thế, cho tôi dùng lần này nhiều nhiều chút nha, tui muốn xem vẻ mặt của mọi người như thế nào”
Cô cười gian xảo, ánh mắt mong đợi nhìn về phía nó. Nó phẩy tay như muốn nói ‘muốn làm gì thì làm’.
“Hắc hắc, cảm ơn bà nha."
Nó tiếp tục liếm kẹo và xem trò vui. Hôm nay nó tới đây chỉ có một nhiệm vụ là xóa sổ hội đấu giá ngầm này nhưng không ngờ được gặp hai hạt giống tốt, ngu gì mà không mua chứ.
“.. lần thứ hai.”
Bà ta cười, nhưng trong lòng thầm than vì số tiền bỏ ra quá nhiều, bà chỉ muốn làm vị khách VIP kia bị bẽ mặt thôi. Bà mua nhiều đồ như vậy vốn là để mọi người biết phu nhân Adam bà là người quyền lực nhất.
“.. lần thứ...”
“...”
“Cái quái gì?”
Mọi người ở đây đều bị con số làm ngất, cái gì cơ, số tiền này còn hơn món đồ mắc nhất ngày hôm nay đến lần đấy, nhưng vị khách đó lại dùng số tiền khủng bố này mua tên nô lệ tầm thường, không khỏi quá hào phóng đi.
“.. lần thứ nhất.”
Mọi người không dám hó hé lời nào, ai mà dám tranh với vị khách nhân này chứ.
“.. lần thứ hai.”
“Điên rồ, quá điên rồ! Không ai được phép nổi tiếng hơn ta, không được, không được! Aaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!”
Bà ta bắt đầu nổi khùng, nhưng không một ai ngăn bà ta lại cả, vì họ sợ, họ sợ vị khách VIP kia sẽ ghét họ. Cuối cùng, bọn người tổ chức phải mang bà ta ra ngoài, hội đấu giá lại tiếp tục.
“.. lần thứ ba. Hai nô lệ này thuộc về vị khách VIP trên tầng bốn”
Cặp song sinh được dẫn lên phòng VIP. Trước cửa phòng, một cô gái đang đứng đó đợi. Cô gái ấy có mái tóc màu trắng, mắt đỏ, cộng với khuôn mặt lạnh như đá kia, trông vô cùng đáng sợ. Nhưng đối với chị em này thì đó chính là vị cứu tinh, nhờ có họ mình mới được sống tiếp, nhưng đồng thời cũng không kém phần lo sợ, vì chắc gì họ là người tốt. Bọn áo đen cuối đầu, giao hai tên nô lệ ra rồi bỏ đi. Trên hành lang bây giờ chỉ còn ba người. Chị Aoi nhìn hai người trước mặt một lượt, đánh giá xong rồi nói:
“Đừng lo, chủ nhân là người tốt, sẽ không làm hại ha em. Nhưng ta chỉ nhắc hai em một lần, phải ghi nhớ. Nghe đây, bây giờ hai đứa dưới trướng của chủ nhân, tên ngài là Nguyệt Băng, tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng là một thiên tài, đừng nên coi thường. Các em được ngài nhận nuôi nên các em sẽ bước đi trên con đường làm sát thủ. Ngài sẽ cho các em mọi thứ mà người thường có: tự do, thức ăn đầy đủ, nơi ở thoải mái nhưng với điều kiện là tuyệt đối TRUNG THÀNH, ngài không chấp nhận sự phản bội. Ta sẽ dạy cho các em những điều cơ bản nhất, các em phải nghe theo sự chỉ đạo của ta. Sẵn tiện nói luôn, ta tên là Aoi.”
Cô bé ngước lên nhìn Aoi với vẻ mặt hoài nghi, dĩ nhiên là chưa tin tưởng vì cô gái tên Aoi này có vẻ nguy hiểm.
“Khụ Khụ”
Cậu bé im lặng nãy giờ bỗng nhiên ho sặc sụa, ói ra ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
“Shu, em không sao chứ”
“Em không sao, chị hai”
Cậu bé yếu ớt trả lời. Thấy vậy, Aoi thở dài, sau đó lên tiếng.
“ đứa mau vào đi”
Cô gái nhìn Aoi với vẻ căm thù. Đúng như cô nghĩ, họ không hề quan tâm đến em trai cô.
“Ta vào thôi, chị.”
Cậu bé nhấc chân bước vào, thấy thế, cô bé đỡ lấy một bên tay của em trai mình rồi tiến vào. Nó ngồi bên trong, thấy cánh cửa mở ra, nó nâng mí mắt lên nhìn, đánh giá hai người đi vào, mắt khẽ sáng lên sau đó biến mất. Aoi chầm chậm đi theo sau, vừa nhìn thấy nó và cô, Aoi liền cúi đầu xuống.
“Tiểu thư Thiên Lam, chủ nhân, tôi đã dẫn họ tới.”
Nó đưa tay lên, Aoi liền biến mất. Còn cặp song sinh thì ngước nhìn lên, thấy nó thì mất hồn. Không thể nào, người mua bọn họ là một cô bé tuổi ư, không, có khi còn nhỏ hơn đấy chứ. Thấy người này đang kinh ngạc nhìn nó, cô_Thiên Lam cười, trêu chọc.
“Sao vậy, thất vọng à? Dù bề ngoài như thế nào thì cô ấy vẫn là chủ nhân của nhóc đấy”
Cặp song sinh nghe thấy thế, hoàn hồn lại, nửa quỳ nửa ngồi, hô lên.
“Chủ nhân”
Nó nhìn cả , tầm mắt khẽ dời qua đứa em, thấy sắc mặt trắng hơn giấy của cậu, máy tính trong đầu nó bắt đầu phân tích. Nó nhẹ nhàng bước đến, vừa đi vừa nói, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại băng lãnh.
“Người chị tên Shiro, còn nhóc tên Kuro.”
Sau đó, nó áp tay mình lên trán cậu bé, khuôn mặt cậu phút chốc khẽ đỏ lên. Nó đứng dậy, quay lưng lại, quăng cho Shiro bịch thuốc.
“Mỗi ngày một lần, sau bữa ăn.”
Sau đó giơ tay lên, chị Aoi lại xuất hiện.
“Nhờ chị.”
“Vâng, tôi đã biết.”
Aoi trả lời.
“ Đi thôi, tôi sẽ dẫn các cậu đến biệt thự số .”
Shiro và Kuro đi theo, trước khi ra khỏi cửa, cả cúi đầu trước nó.
“Cảm ơn ngài đã giúp đỡ chị em tôi”
“Cảm ơn”
Nó chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lấy cây kẹo mút ra ăn. Aoi thấy vậy, khẽ cười
“Đi thôi, ngài ấy đã chấp nhận lời cảm ơn rồi đó.”
“Vậy sao?”
“Đúng, nếu muốn biết suy nghĩ của chủ nhân thì cả sẽ phải học nhiều đấy.”
“Vâng, chúng tôi sẽ cố gắng."
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Nhớ lại lúc đó thì thấy chủ nhân ngầu ghê ha.”
Shiro cười nói. Kuro gật đầu phụ họa theo. Nó nhìn cả hai vui vẻ thì thấy trong lòng ấm áp lên, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.Rồi nó đi lên phòng, cất đồ đạc rồi xuống ăn cơm.