Lệ Ngạn Thư không có ý định giết Tạ Khởi, hộp sọ của con người rất cứng, vả lại vật trang trí y chọn cũng không quá sắc nhọn.
Sẽ chảy máu, sẽ đau, sẽ té xỉu.
Như vậy hắn mới sợ hãi, càng sợ hãi, càng nghe lời.
Tuy rằng dùng bạo lực là không tốt, nhưng nó dễ dàng lại có hiệu quả.
Tạ Khởi bởi vậy mà mất trí nhớ là chuyện y không ngờ được, nhưng đây quả thực là đãi ngộ trời cao ban tặng.
Lần trước y nắm được Tạ gia, lần này lại hoàn toàn khống chế được Tạ Khởi.
Theo đúng như kế hoạch của y, hắn cũng thành công khiến y mang thai trong kỳ phát tình.
Không ngờ tới mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy, có điều Tạ Khởi vẫn như cũ không chịu yên cho dù đã mất đi trí nhớ.
Luôn muốn chạy trốn khỏi y, trước sau như một.
Sau khi biết y mang thai, ánh mắt sụp đổ của Tạ Khởi cực kỳ thú vị.
Đúng như y suy nghĩ, hắn rất có đạo đức, cho dù có mất trí nhớ hay không, Tạ Khởi vẫn duy trì bản tính, lựa chọn ở lại.
Trong bụng Lệ Ngạn Thư chính là con tin, trói buộc hắn ở bên y.
Không biết đứa nhỏ trong bụng có phải vì thấy ấm ức hay không mà rất phụ lòng cha ruột, vừa hình thành đã cực kỳ lăn lộn.
Trong ba tháng đầu, Lệ Ngạn Thư không thể ăn ngon miệng được ngày nào.
May mắn là tình trạng hỗn loạn trong công ty đã được giải quyết gọn gàng, ổn định không ít.
Nếu không, Lệ Ngạn Thư thật sự không dám mang thai vào thời điểm như thế này.
Chỉ có thể nói tất cả đều vô cùng thuận lợi, nếu đứa nhóc trong bụng này có thể ngoan ngoãn hơn một chút thì quả thực càng tốt nữa.
Lệ Ngạn Thư khó chịu chống bồn rửa tay, y vừa nôn xong, nâng mắt lên liền phát hiện Tạ Khởi đứng ở phía sau.
Ba tháng này, hắn vẫn luôn duy trì trạng thái không nóng không lạnh đối với Lệ Ngạn Thư.
Có điều mỗi đêm đều sẽ nằm trên giường cùng y, dùng tin tức tố của mình trấn an y.
Thật là một người cha tốt, Lệ Ngạn Thư thông qua tấm gương cười cười với Tạ Khởi.
Sắc mặt y có chút tiều tụy: “Lại đây, ôm anh.”
Vẫn là ngữ khí ra lệnh, Lệ Ngạn Thư thân là Omega, hận nhất cách nói Omega phải ỷ lại vào Alpha mới có thể tồn tại.
Chỉ là vì trong thời gian mang thai, các hormone gây nên sự thay đổi trong cơ thể y, khiến y trở nên yếu mềm.
Tin tức tố của Tạ Khởi tựa như anh túc* khiến người nghiện, y mang thai tháng thứ ba, đi đến nơi khác công tác, không có hắn làm bạn, đứa nhỏ ở trong bụng lại làm loạn, ngủ cũng ngủ không được.
(*Hoa anh túc: thuốc phiện)
Vốn dĩ kế hoạch đi công tác là một tuần, y bị quấy nhiễu đến nỗi chỉ đợi hết ba ngày đã trở lại.
Vừa trở về liền ngay lập tức bắt Tạ Khởi dỗ mình ngủ.
Thời điểm tỉnh lại đã là buổi tối, Tạ Khởi dựa ở đầu giường, trong tay cầm một cuốn sách.
Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn ngủ, là hai mắt lãnh đạm của Tạ Khởi.
Dường như hắn đã không còn yêu y, khi mất trí nhớ cũng tràn ngập cảnh giác.
Đối với y không bằng đối với giúp việc trong nhà.
Giúp việc có thể nhận được gương mặt tươi cười, lời nói và sự quan tâm của hắn.
Mà thân là Omega, y còn đang mang trong mình cốt nhục của Tạ Khởi, lại không thể có được những thứ ấy.
Cảm giác buồn uất trong lồng ngực đã biến mất từ lâu lại truyền đến, Tạ Khởi phát hiện y tỉnh, ngay lập tức thu hồi đôi tay đang ôm lấy y.
Đến tin tức tố cũng keo kiệt thu về, Lệ Ngạn Thư ngồi dậy, cả người rất đau nhức, từ trong xương cốt trở ra đều là cảm giác khó chịu.
“Em trốn cái gì?” Lệ Ngạn Thư lạnh lùng nói.
Tạ Khởi không hé răng.
Lệ Ngạn Thư còn muốn nói chuyện, chợt cảm thấy bụng dưới nóng lên, giống như có máu tươi chảy ra.
Vốn tưởng rằng bản thân không hề để tâm tới đứa nhỏ này, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Lệ Ngạn Thư vẫn cảm thấy khủng hoảng cực độ.
Giống như y cho rằng y không hề để tâm tới Tạ Khởi, nhưng trong giây phút hắn nói y ghê tởm, y liền mất đi lý trí.