Nhìn từ góc độ pháp lý, quả thật Lệ Ngạn Thư không có cách nào nhận lại con gái của mình.
Thậm chí cũng không thể trở thành cha con bé.
Ngay cả khi đứa nhỏ là do chính y sinh ra.
Hiện tại con gái còn nhỏ, nếu sau này trưởng thành rồi, làm sao có thể chấp nhận được thân thế của bản thân.
Đổi lại là lúc trước, Lệ Ngạn Thư nhất định sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để có thể giành lại đứa trẻ.
Nhưng quá khứ đã từng trải qua nỗi đau đớn khi Tạ Khởi mang theo con bé tuyệt tình biến mất, hiện tại y không có cách nào dám liều lĩnh bất kể hậu quả như trước được.
Vốn dĩ y tưởng rằng bản thân hiểu rõ Tạ Khởi, cảm thấy rằng với tính cách của hắn, hẳn sẽ vì đứa trẻ này mà chấp nhận.
Nào biết Tạ Khởi đã có người giúp đỡ, còn thành công mang con bé đi.
Trong chuyện này, Lệ Ngạn Thư thực sự thấy khó khăn.
Thậm chí y còn có chút hối hận, đáng lẽ khi đó y vẫn nên tiếp tục cùng Tạ Khởi thêu dệt nên thứ gọi là tình yêu.
Nói cho hắn biết bản thân y là xuất phát từ tình yêu sâu đậm mới không màng luân lý cương thường.
Nhưng vào thời điểm đó, tất cả những gì y muốn đều thành công mĩ mãn, là lúc y đắc ý nhất, tất nhiên cũng không muốn tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà mình đã mang suốt mười mấy năm trời.
Thấy vẻ mặt cứng đờ của y, Tạ Khởi xoay người muốn về phòng con gái, lại bị một câu nói của Lệ Ngạn Thư đốn ngã tại chỗ.
“Vì sao con bé vừa thấy tôi, liền ngay lập tức gọi tôi là mẹ?” Lệ Ngạn Thư gắt gao nhìn Tạ Khởi, không muốn bỏ lỡ chút biến hóa nào trên gương mặt của hắn.
Hắn lại không như y tưởng tượng, sinh ra bất cứ dao động nào, chỉ hờ hững đáp: “Vốn dĩ con bé đã đến tuổi thích nhận loạn người khác làm mẹ.”
Ném xuống câu trả lời, Tạ Khởi trở về phòng con gái, không nặng không nhẹ đóng cửa lại.
Cánh cửa kia giống như song sắt nhốt Lệ Ngạn Thư ở bên ngoài.
Sắc mặt y tái nhợt, ngồi ở trên sofa muốn hút một điếu thuốc, nhưng ý thức được cái gì, lại cất vào.
Uể oải chán nản không phải phong cách của y, y am hiểu nhất đó chính là chuyện trong nghịch cảnh phải dùng hết sức vùng dậy mới có thể tìm thấy đường đi.
Uy hiếp cũng được, thủ đoạn cũng thế, y nhất định phải mang Tạ Khởi và đứa bé trở về.
Nếu đã tìm thấy hai người, y sẽ không có khả năng mặc kệ hắn và con gái bỏ đi biến thành người xa lạ với y.
Lệ Ngạn Thư đứng lên, bước nhanh tới phòng con gái, tay vặn chốt cửa.
Ngoài dự đoán, vậy mà cửa không có khóa, chỉ đẩy một cái liền vào được bên trong.
Tạ Khởi ngồi ở đầu giường, vuốt ve mái tóc con gái, nghe thấy động tĩnh cũng nâng mí mắt lên.
Lệ Ngạn Thư nhìn cha con hai người ở bên trong, không có ý đè thấp âm lượng: “Dù sao con bé cũng là con gái của tôi, xét nghiệm DNA có thể chứng minh tôi và con bé có quan hệ huyết thống.”
“Em không theo tôi đi tôi không quan tâm, nhưng con bé là con của tôi, em nhất định phải trả con bé lại cho tôi.”
“Tốt nhất em nên ngoan ngoãn phối hợp với tôi, nếu không có một số chuyện, tôi không ngần ngại cho những kẻ khác biết đâu.”
Y nói xong, sắc mặt Tạ Khởi vốn dĩ đã hòa hoãn lại trở nên nặng nề.
Ban đầu hắn đã cảnh cáo Lệ Ngạn Thư, nói rằng đứa bé không phải là con gái của y, đó là muốn người này sinh ra e dè.
Mặc kệ mặt mũi hai người bọn họ, cũng là vì muốn tương lai con bé sẽ không bị người đời chỉ trích.
Quả nhiên y sẽ không dễ dàng thay đổi, vẫn xấu tính như cũ chẳng có gì thay đổi.
Tất nhiên Lệ Ngạn Thư đoán được hiện giờ Tạ Khởi đang suy nghĩ cái gì, nhưng y không thể nghĩ được trừ cách này ra, còn có thể có biện pháp nào khác.
Ngày đó Tạ Khởi chạy trốn cũng không quên mang theo đứa trẻ, trong những năm qua, con bé chính là uy hiếp lớn nhất của hắn.
Người mềm lòng, luôn là kẻ thua cuộc đầu tiên.
Từ quá khứ, đến hiện tại, thậm chí cả tương lai.
Đều sẽ như vậy.