Lệ Ngạn Thư không dám có ý nghĩ may mắn rằng Tạ Khởi sẽ tới, y đần độn lại nóng rực trải qua một đêm, chính thức bước vào kỳ phát tình.
Mỗi lần Tạ Khởi xuất hiện, đều là bổ sung chất dinh dưỡng và nước cho y.
Nhưng lại không mang thuốc ức chế tới, ngay cả tin tức tố cũng bủn xỉn quá mức.
Lệ Ngạn Thư liều mạng hít lấy lượng tin tức tố Alpha ít đến đáng thương trong không khí, nhưng thân thể y vẫn như cá mắc cạn, căn bản không có cách nào dập tắt cơn phát tình đang trỗi dậy như sóng trào.
Tạ Khởi thay cho y một cái còng tay mềm mại, toàn thân Lệ Ngạn Thư yếu ớt, vẫn không nhúc nhích.
Giống như cảm nhận được có gì đó không đúng, Tạ Khởi tháo khẩu cầu và lấy bịt mắt ra.
Lệ Ngạn Thư đã khóc, mà chuyện này hắn biết.
Tạ Khởi chưa bao giờ rời khỏi căn phòng này nửa bước, mỗi một giây đều có thể nghe được tiếng hô hấp dồn dập của Omega, nhìn lụa che mắt dần dần ướt đẫm.
Anh trai hắn quá chật vật, đến nỗi chỉ có thể cuộn tròn ở trên giường không ngừng khát cầu tin tức tố của hắn.
Tạ Khởi nhẹ nhàng rũ mắt, dùng khăn tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Lệ Ngạn Thư: “Làm sao vậy?”
Hai mắt y dần tìm được tiêu cự, y nhìn về phía kẻ biết rõ còn cố hỏi, rất tò mò Tạ Khởi học đâu ra loại phương pháp tra tấn người khác như vậy. (Từ anh đấy chứ sao nữa:))
Chẳng lẽ là ở trong chùa?
Y còn cho rằng Tạ Khởi tới chùa miếu vẽ tranh, là vì muốn chuộc tội.
Lệ Ngạn Thư nở nụ cười chế giễu: “Nếu em không làm được, ít nhất cũng phải tìm cho tôi một thằng đàn ông.”
Tạ Khởi nghe vậy, sắc mặt bất biến: “Sẽ không có bất cứ ai khác xuất hiện ở đây.”
Lệ Ngạn Thư nhìn một vòng khung cảnh xung quanh, đây là nơi Tạ Khởi từng sống chung với y khi còn nhỏ.
Nơi hiện tại bọn họ ở là căn nhà của Tạ Hữu Thư.
Còn nơi hắn và y lớn lên lại là một căn nhà khác.
Rất hiển nhiên, cầm tù y ở đây, Tạ Khởi đã có chuẩn bị từ trước.
Quản gia, người giúp việc trong nhà… Sao không ai phát hiện ra.
Hay là đã sớm phát hiện nhưng không nói cho y biết.
Thân nhiệt khi phát tình quá cao, Lệ Ngạn Thư thật vất vả mới tập trung được lực chú ý, ý thức lại một lần nữa trở nên mơ hồ.
“Hoặc là mang thuốc ức chế tới, hoặc là cởi trói cho tôi!”
Hai chân Lệ Ngạn Thư run rẩy, ga trải giường dưới người cũng đã ướt đẫm.
Tạ Khởi đút cho y chút nước, vén gọn mái tóc tán loạn sang một bên: “Nếu tôi không trói anh lại, anh nổi giận, đến giết tôi thì làm sao bây giờ?”
Hắn vươn tay ấn ấn bụng nhỏ Lệ Ngạn Thư, cảm nhận được Omega căng thẳng trong tích tắc, vậy mà đã rỉ nước như thế này.
Lệ Ngạn Thư quá nhạy cảm, thậm chí chỉ cần chạm nhẹ vào y một chút, toàn bộ cũng sẽ như mất kiểm soát.
Nghe mùi tin tức tố ngào ngạt của Omega trong không khí, Tạ Khởi vuốt ve vết sẹo do sinh nở để lại.
Ấn ấn bụng nhỏ, hắn như có thể xuyên qua da thịt chạm đến nơi tràn đầy chất lỏng, thật giống một trái đào căng mọng.
Tội nghiệt từ nơi này mà thành, nhưng lại trao cho cuộc đời hắn thiên sứ quan trọng nhất.
Đáng tiếc Omega này, là một ác ma.
Chỉ biết kéo người khác lao xuống địa ngục cùng y.
Tạ Khởi vén tóc Lệ Ngạn Thư lên, ngửi ngửi nơi phát ra tin tức tố, tuyến thể của Omega.
“Không phải anh muốn rót tin tức tố vào tuyến thể của tôi, khiến tôi nghiện sao?”
Lệ Ngạn Thư đột nhiên mở mắt ra: “Em dám!”
Y có thể chấp nhận chuyện quan hệ tình dục với Tạ Khởi trong kỳ phát tình, nhưng cả đời này Lệ Ngạn Thư cũng sẽ không cho phép bản thân bị đánh dấu.
Cho dù đánh dấu có thể xóa sạch cũng không được.
Y đã nhìn thấy không ít Omega, sau khi bị đánh dấu liền hoàn toàn mất đi chính mình.
Chuyện này so với cầm tù còn đáng sợ hơn gấp vạn lần, Lệ Ngạn Thư không bao giờ muốn nếm thử.
Tạ Khởi vươn tay bóp cổ Lệ Ngạn Thư, hơi dùng sức, giống như muốn giết y, lại như động chạm ái muội chỉ có giữa người yêu với nhau.
“Anh đoán xem…”
“Tôi có dám hay không?”