Sau khi Lệ Ngạn Thư trở về, việc đầu tiên chính là công bố tin tức Tạ Khởi còn sống.
Hiện tại thực hiện ủy quyền, chỉ cần Tạ Khởi trở về, y sẽ lập tức dâng tập đoàn trả hết cho hắn.
Vốn dĩ cũng sớm có tính toán, y sẽ mang theo người của mình ra ngoài tự gây dựng sự nghiệp.
Hạng mục trong tay, hơn nữa còn có mạng lưới quan hệ, thành lập sự nghiệp thuộc về bản thân thật sự không khó.
Nhưng thái độ hiện tại Tạ Khởi, giống như không muốn trở về cùng y.
Cũng không giống còn để ý tới công ty, thậm chí Tạ Khởi đã tỉnh lại lâu như vậy, cũng không trở về tìm con gái, chuyện này thực sự khiến Lệ Ngạn Thư thấy kinh hãi.
Sự chán ghét Tạ Khởi dành cho y đã khắc sâu đến như vậy sao, hận tới nỗi đến con gái cũng muốn từ bỏ?
Ngày thứ hai, Lệ Ngạn Thư nhanh chóng giải quyết ổn thỏa chuyện ở công ty, sau đó mang theo hợp đồng, một lần nữa tới nhà anh Ngô.
Khi y vừa bước vào liền nhìn thấy con gái ngồi ở trong sân, Tạ Khởi đang giúp con bé chải tóc.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, khéo léo buộc cho tiểu cô nương một nụ hoa trên đầu, ánh mắt rũ xuống, dịu dàng lại chuyên chú.
Thật giống như con gái chính là toàn bộ thế giới của Tạ Khởi.
Động tĩnh Lệ Ngạn Thư vào nhà khiến Tạ Khởi nâng mắt lên, khoảnh khắc nhìn thấy y, chút ôn hòa trong ánh mắt biến mất gần như không còn, trở thành lạnh nhạt thờ ơ.
Lệ Ngạn Thư cưỡng ép bản thân không để ý tới sự thay đổi thái độ của Tạ Khởi, chỉ xin anh Ngô đưa con gái và đứa nhỏ của anh qua một bên chơi.
Y có chuyện muốn nói với Tạ Khởi.
Chờ đến khi trong sân chỉ còn hai người bọn họ, Lệ Ngạn Thư mới kéo băng ghế nhỏ bên cạnh hắn ngồi xuống, sau đó lần lượt lấy hết các giấy tờ trong tay ra.
Hôm nay y tới công ty, hiện tại một thân tây trang, trong tay vẫn là hợp đồng thỏa thuận.
Y cùng với cái sân này, thậm chí là với băng ghế cũ nát y đang ngồi, đều không thích hợp.
Lệ Ngạn Thư trịnh trọng cầm giấy tờ trong tay đưa cho Tạ Khởi: “Trước tiên em cứ xem thử đi, nếu có chỗ nào không hài lòng thì đánh dấu xuống bên dưới, anh sẽ bảo luật sư sửa lại.”
Những giấy tờ này đều liên quan đến tập đoàn, biệt thự, và cổ phần thuộc quyền sở hữu.
Kỳ thật dựa trên pháp luật, Lệ Ngạn Thư cũng có thể nhận một ít.
Chỉ là lúc trước y quá tham lam, muốn nhiều hơn nữa, vì thế mà làm ra rất nhiều chuyện sai trái.
Tạ Khởi nhàn nhạt nhìn sơ qua những giấy tờ trên bàn, không chút để ý mà lật lật vài trang: “Anh đưa những thứ này cho tôi làm cái gì?”
Kỳ thật đêm qua Lệ Ngạn Thư không ngủ được, y ở trong lòng đã nghĩ sẵn vô số lời cần nói.
Nhưng hiện tại đối mặt với Tạ Khởi, nhất thời lại không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng chỉ khô khan trả lời: “Trả cho em.”
Những giấy tờ này, là thứ Lệ Ngạn Thư đã trả giá rất nhiều nỗ lực, tinh thần và tâm huyết.
Là thứ y có thể trả lại toàn bộ, y không muốn cướp, cũng không dám cướp nữa.
Lúc trước Tạ Khởi cầm tù y, không phải là vì muốn quyền lực sao?
Hiện tại y đã mang tất cả trả lại cho Tạ Khởi, có lẽ hắn sẽ có chút vui vẻ đúng không?
Tạ Khởi đẩy những bản hợp đồng trên bàn về phía Lệ Ngạn Thư: “Tôi không cần.”
Thứ quan trọng nhất Lệ Ngạn Thư cũng đưa cho Tạ Khởi, nhưng đối phương lại nói không cần.
Thậm chí là khinh thường nhìn lại.
Y nhận lấy giấy tờ, đầu ngón tay rét run: “Đây vốn dĩ chính là đồ thuộc về em, em lại không muốn, vậy em muốn cái gì?!”
“Muốn ở lại cái làng chài nghèo nàn này, muốn sống một cuộc đời nghèo khó lại khốn khổ, đây chính là thứ em muốn sao?!” Lệ Ngạn Thư khó thở.
Đối mặt với y tức muốn hộc máu, ánh mắt Tạ Khởi dần trở nên châm chọc: “Xem ra anh không muốn giả bộ nữa nhỉ.”
Sắc mặt Lệ Ngạn Thư trắng bệch.
Tạ Khởi: “Lần trước anh nói anh yêu tôi, cuối cùng muốn giết tôi.”
“Lần này anh nói muốn trả những thứ này lại cho tôi, anh đây là còn muốn tôi phải trả cái giá lớn đến mức nào nữa đây?”
Lệ Ngạn Thư muốn nói, y không cần hắn trả giá bất cứ cái gì cả.
Nhưng Tạ Khởi không đợi y trả lời, chỉ nói: “Anh hỏi tôi muốn cái gì? Hiện tại tôi sẽ nói cho anh biết.”
Lệ Ngạn Thư muốn rời khỏi cái sân này, nhưng hai chân y không nghe lời, mềm nhũn nhấc không nổi, chỉ có thể chết trân một chỗ, nghe Tạ Khởi đưa ra phán quyết cuối cùng.
“Tôi muốn anh biến mất khỏi cuộc đời của tôi.”