Cho dù không thích, cũng không phải yêu, nhưng có lẽ thân thể vẫn sẽ thích mà nhỉ.
Y nắm tay áo Tạ Khởi, nhìn về phía đối phương.
Tạ Khởi chỉ là tự hỏi một chút: “Kỳ phát tình của anh cũng không đến nhanh như vậy.”
Lệ Ngạn Thư: “…”
Khuôn mặt y một lần nữa tối sầm lại, bởi vì hắn đang giả ngu.
Tạ Khởi cảm nhận được tay áo bị buông ra, Lệ Ngạn Thư ngã xuống giường, tay ôm gối: “Cút đi.”
Lần này y thật sự mệt mỏi rồi, Tạ Khởi muốn đi đâu thì đi.
Toàn thân đều lười nhác, y không muốn giả bộ, cũng không muốn miễn cưỡng bản thân đi giả vờ khoan dung rộng lượng.
Phần nệm bên cạnh lún xuống, có bàn tay theo khe hở của vạt áo ngủ tiến vào thăm dò.
Lệ Ngạn Thư bị nắm lấy, lưng y co rúm lại, run lên một chút.
Tạ Khởi ghé vào bên tai y, nói: “Loại thuốc này không phải sẽ hạ thấp độ mẫn cảm và hứng thú sao? Anh cũng không muốn làm, tại sao lại nói như vậy.”
Chỗ đó của Lệ Ngạn Thư quả thật mềm như bông, đúng như lời Tạ Khởi, không có chút phản ứng nào.
“Em ép tôi uống những thứ thuốc đó, chính là muốn biến tôi thành tên ngốc.”
Lệ Ngạn Thư ngẩng đầu lên, hít hà tin tức tố trong không khí, cảm giác toàn thân lại mềm hơn một chút.
Tạ Khởi: “Anh có bệnh, nên uống thuốc.”
Lệ Ngạn Thư cười lạnh một tiếng: “Em nói cái gì cũng đúng hết.”
Tạ Khởi: “Nếu anh cảm thấy bản thân không có bệnh, vì sao vẫn uống thuốc?”
Lệ Ngạn Thư phát hiện Tạ Khởi hiện tại rất thích chuyện biết rõ vẫn cố hỏi, giống như buộc y phải nói ra lời khiến y mất mặt, còn hắn trải nghiệm cảm giác như đạt được chiến thắng.
Tạ Khởi từ khi nào lại trở nên ác liệt như vậy?
Rõ ràng trước kia không phải kiểu tính tình đó.
Y nắm cổ áo hắn, kéo người lên trên giường: “Bởi vì đó là em cho, bởi vì tôi muốn em vui vẻ, bởi vì…” Muốn em ở lại với tôi.
Nếu tôi ngoan ngoãn uống thuốc, em sẽ ở lại mà phải không.
Giống như lúc trước.
Trong quá trình tin tức tố phát ra rất mãnh liệt, tuy rằng Lệ Ngạn Thư vẫn không có phản ứng gì quá rõ ràng, nhưng thân thể ngược lại đạt được vui sướng qua một phương thức khác.
Y giống như bị nghiện mà vùi đầu vào cần cổ Tạ Khởi, còn dùng sức cắn mấy cái.
Sau khi kết thúc, Lệ Ngạn Thư mềm nhũn nằm trên giường, trong đùi ngoài đùi đã ướt dầm dề, đều là đồ của Tạ Khởi.
Hắn dùng biện pháp an toàn, từ đầu đến cuối cũng nhẹ nhàng chậm rãi.
Giống như Lệ Ngạn Thư là một thứ rất mỏng manh, đương nhiên trên tuyến thể y cũng không có bất kỳ dấu vết nào.
Tạ Khởi vươn tay bế y lên, đi vào phòng tắm.
Trong khi tẩy rửa, Lệ Ngạn Thư ý định dụ dỗ hắn lâm trận lần nữa, nhưng đều bị đối phương kiên định cự tuyệt.
Lệ Ngạn Thư nhíu mày: “Vì sao không làm.”
Tạ Khởi trầm mặt: “Anh lại muốn có thai?”
Lệ Ngạn Thư không nói chuyện.
Tạ Khởi: “Vốn dĩ cha mẹ có cùng quan hệ huyết thống rất dễ xảy ra sinh non, lần trước anh sảy thai cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, con gái là vô cùng may mắn mới không có bất cứ vấn đề gì.”
Lệ Ngạn Thư hậm hực: “Tôi còn chưa nói gì cả.”
Tạ Khởi: “Tốt nhất anh đừng nghĩ đến chuyện sinh thêm đứa nữa.”
Lệ Ngạn Thư cuộn tròn trong bồn tắm, hai tay ôm gối: “Tôi biết rồi, không cần em phải nói đi nói lại.”
Tạ Khởi đánh sữa tắm ra bọt khí: “Vậy anh nói xem anh biết rồi là biết cái gì?”
Lệ Ngạn Thư: “Em không muốn tôi sinh con cho em, bởi vì chúng ta là anh em ruột, em cũng không có thích tôi.”
Tạ Khởi: “…”
Lệ Ngạn Thư: “Yên tâm, tôi cũng không thích mang thai.”
Tạ Khởi: “…”
Lệ Ngạn Thư: “Hiện tại chúng ta là bạn giường phải không?”
Y nhíu nhíu mày, không phải rất thích cách gọi này, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng hỏi: “Là loại một chọi một nhỉ?” (1×1:))
Tạ Khởi: “…”