Sau khi nghe Lệ Ngạn Thư rống xong, Tạ Khởi nhắm mắt lại.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Lệ Ngạn Thư nghĩ thầm, kết thúc rồi.
Tạ Khởi thất vọng rồi, một lần lại một lần, hóa ra vẫn muốn chán ghét y sao?
Sinh ly và tử biệt, là cái nào có thể khiến người ta khó chấp nhận hơn?
Mỗi một lần thay đổi bản thân, đều là dùng đao gọt từng tấc xương thịt xuống, biến thành hình dạng mà đối phương mong muốn.
Nhưng Lệ Ngạn Thư sợ chính là, dù cho y có đau đến chết, Tạ Khởi cũng sẽ không yêu y.
Có lẽ tất cả đều chỉ bởi vì mất đi ảnh hưởng của thuốc, Lệ Ngạn Thư càng cảm nhận rõ ràng được sự thật này.
Cho nên mới cảm thấy suy sụp, cho nên mới chỉ vì một việc nhỏ mà tức giận.
Dáng vẻ xấu xí này, giống hệt với mẹ của y.
Lệ Ngạn Thư đã từng cảm thấy mẹ mình là kẻ điên.
Hiện tại đến chính y cũng biến thành kẻ điên như bà.
Bây giờ y phải làm như thế nào mới có thể giữ được Tạ Khởi ở bên mình đây, uống càng nhiều thuốc có phải không?
Lệ Ngạn Thư cúi đầu lấy một lọ thuốc từ trong túi áo, đổ một vốc ra lòng bàn tay, muốn nhét hết vào trong miệng.
Cánh tay đột nhiên bị ghìm chặt, lực tay của Tạ Khởi rất lớn, lớn đến nỗi khiến y đau đớn.
Tạ Khởi: “Anh muốn làm cái gì?!”
Lệ Ngạn Thư có chút chết lặng nói: “Uống thuốc.”
Tạ Khởi cướp thuốc trong tay y, nhìn kỹ nhãn trên lọ.
Lệ Ngạn Thư muốn cười, nhưng không kéo nổi khoé miệng: “Yên tâm, không phải thuốc ngủ.”
“Chỉ cần uống thuốc thì tốt rồi, em sẽ không giận tôi nữa phải không?” Lệ Ngạn Thư rũ mắt nói.
“Anh.” Tạ Khởi nhẹ giọng gọi y, ngữ khí đã không còn kịch liệt như vừa nãy.
Tạ Khởi đổ thuốc trở về trong lọ, nghĩ nghĩ, cầm tay Lệ Ngạn Thư, kéo người tới trước mặt mình: “Sau khi uống thuốc sẽ rất khó chịu sao?”
Lệ Ngạn Thư kinh ngạc giương mắt, y ngơ ngác mà nhìn Tạ Khởi, nửa ngày mới gật đầu.
Tạ Khởi ném lọ thuốc sang một bên, dang hai tay ôm y: “Là khó chịu như thế nào, thích ngủ, cảm giác trở nên chậm chạp khó suy nghĩ?”
Lệ Ngạn Thư: “Tất cả, hơn nữa rất hay quên.”
Một tập đoàn cần người phải có năng lực quyết sách, sau khi uống thuốc y không còn cái năng lực ấy nữa.
Chuyện này khiến cho Lệ Ngạn Thư rất bất an, cái gì y cũng muốn nắm lấy, cuối cùng trong tay vẫn chỉ trắng không.
Tạ Khởi vỗ vỗ lưng y: “Được, chờ anh có thời gian rảnh, chúng ta lại tới chỗ bác sĩ Trần tái khám nhé.”
Bác sĩ Trần hiện tại là bác sĩ chủ trị của Lệ Ngạn Thư.
“Xem có thể đổi thuốc khác hay không, sẽ không khiến anh khó chịu nữa.” Tạ Khởi nói.
Lệ Ngạn Thư bỗng nhiên có loại cảm giác hệt như hắn đang dỗ dành trẻ con.
Khi Tạ Khởi dỗ ngoan con gái, chính là dùng loại thanh âm này, loại ngữ điệu này.
Cố gắng trấn an y, muốn để y bình tĩnh lại.
Tạ Khởi coi y như một đứa trẻ sao?!
Lệ Ngạn Thư trầm mặc mà nhìn Tạ Khởi, gật gật đầu: “Được.”
Tạ Khởi ừ một tiếng: “Vậy tạm thời không uống thuốc nữa, có điều đêm nay anh khiến em tức giận, em sẽ sang ngủ phòng con gái, ngày mai chúng ta lại ngủ chung nhé.”
Lệ Ngạn Thư mở to hai mắt, người này sao lại như vậy.
Sao có thể dùng ngữ điệu cực kỳ ôn hòa, đưa ra quyết định hoàn toàn trái ngược như thế.
Lệ Ngạn Thư kéo áo Tạ Khởi: “Con gái đã ba tuổi rồi! Không cần người ngủ cùng nữa.”
Tạ Khởi: “Anh đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Lệ Ngạn Thư: “Với anh thì không giống, anh là người bệnh.”
Tạ Khởi: “Không phải anh cảm thấy bản thân không có bệnh sao?”
Lệ Ngạn Thư: “…”
Tạ Khởi: “Hơn nữa không phải anh nói em không thèm để ý đến tai tiếng của anh sao, hiện tại em để ý.”
Lệ Ngạn Thư: “…”
Tạ Khởi: “Không cần nửa đêm lại chạy sang, em sẽ khóa trái cửa phòng.”
“Ngủ ngon, anh trai của em.”