Con gái tròn mắt, cô bé ở nhà trẻ chơi đến mệt mỏi, tan học trở về, trước tiên là đi ngủ một giấc.
Ngoài ý muốn là, cha lại không ở bên cạnh mình.
Cả cha lớn và cha nhỏ đều không.
Con gái trên đầu vẫn còn bù xù, chậm rì rì từ phòng ngủ ra ngoài hành lang.
Căn nhà này quá lớn, cô bé có chút không thích.
Mỗi lần đều phải đi thật lâu.
Hai cha đang ở thư phòng sao? Con gái đi được một nửa, lại gặp bác quản gia.
Bác quản gia bế cô lên: “Tiểu công chúa, bây giờ không thể đi vào đây được.”
Con gái nắm cổ áo quản gia: “Nhưng mà cha…”
Quản gia dỗ cô bé: “Chút nữa là có thể thấy ngay, bác dẫn cháu đi ăn gì nhé.”
Con gái nhăn mũi, cô bé nghe được một mùi hương rất ngọt ngào, giống mùi của mẹ, nhưng không như bình thường.
Có chút thay đổi, nhưng vẫn dễ ngửi như cũ.
Cô bé ăn hết bánh kem nhỏ, lại xem phim hoạt hình, bác quản gia chơi với cô bé thật lâu.
Chỉ đến khi màn đêm buông xuống, quản gia để giúp việc dỗ cô bé đi vào giấc ngủ.
Ôm thỏ bông thật lớn, con gái nhỏ giọng nói: “Con nhớ cha.”
Cửa phòng bật mở, Tạ Khởi bước vào.
Đôi mắt con gái sáng lên, dang hai tay: “Cha ơi.”
Tạ Khởi ôm cô bé lên: “Sao con còn chưa ngủ?”
Con gái ngoan ngoãn mà nói: “Chờ cha thơm ngủ ngon, còn cả mẹ thơm nữa.”
“A, là cha nhỏ.” Lệ Ngạn Thư không thích cô bé gọi y là mẹ, muốn con gái sửa lại, nhưng cô bé lại hay quên.
Tạ Khởi: “Cha nhỏ của con mệt rồi, để cha bế con đi gặp nhé, muộn một chút con có thể ngủ được chứ?”
Con gái dùng sức gật đầu.
Tạ Khởi bế cô bé đi qua hành lang thật dài, đẩy cửa phòng ra.
Cửa vừa mở, con gái đã nghe được một mùi hương nồng liệt bao lấy mình.
Căn phòng như một cái vỏ trái cây thật lớn, toả ra hương vị thơm ngọt của cha nhỏ, hoà với mùi của cha lớn.
Hương thơm của cha nhỏ từ mùi hoa biến thành mùi quả, nhưng vẫn rất dễ ngửi.
Con gái vừa được thả xuống giường liền chạy tới sát bên người Lệ Ngạn Thư.
Cha nhỏ của cô bé tóc tai tán loạn, cả người mướt mồ hôi, gương mặt cũng phiếm hồng, nhìn thấy cô bé tới, kéo khoé miệng xinh đẹp: “Bảo bối.”
Con gái thơm lông mày Lệ Ngạn Thư, lại thơm thơm gương mặt: “Cha nhỏ, người có gì không thoải mái sao?”
Lệ Ngạn Thư nhướng mày: “Không có, còn rất thoải mái nha, cha chưa bao giờ được thoải mái như vậy.”
Tạ Khởi ở phía sau ho khan một chút: “Anh, đừng nói hươu nói vượn.”
Lệ Ngạn Thư ngồi dậy, y mặc áo ngủ màu đen, trên cổ tay vẫn in vết tay hồng hồng, từ cổ đến xương quai xanh cũng đều là dấu hôn đỏ chót.
Y ôm con gái trong lồng ngực, thân thể cô bé nhỏ nhắn lại mềm như bông: “Bảo bối, cha nhất định phải thật sự trở thành cha nhỏ của con.”
Con gái ngây thơ mà chớp chớp mắt: “Là sao ạ?”
Lệ Ngạn Thư vuốt tóc cô bé: “Ý là nếu về sau con gả chồng, trên lễ đường cha và cha lớn sẽ là người dắt tay con đi đến bên người con yêu.”
“Có điều bây giờ, khả năng con phải làm tiểu hoa đồng* cho hai cha trước rồi.”
(*Tiểu hoa đồng: Là phù dâu nhí trong đám cưới, có thể giúp mang nhẫn cho đôi uyên ương, nâng váy cho cô dâu, tung hoa trong lễ đường)
Lệ Ngạn Thư thơm trán con gái, nhìn Tạ Khởi: “Em nói phải không, Tạ Khởi.”
Tạ Khởi duỗi tay bế con gái lên: “Ừm.”
Nghe được đáp án, Lệ Ngạn Thư ngược lại ngây ngẩn cả người.
Y còn cho rằng Tạ Khởi vẫn sẽ không đáp lại mình, cũng không nghĩ tới cầu hôn sẽ nhanh thành công như vậy.
Tạ Khởi sửa sửa cổ áo con gái: “Đến lúc đó cha phải nhờ con một chút rồi, bảo bối.”
Đưa con gái về phòng, khi hắn trở lại, Lệ Ngạn Thư vẫn còn ngẩn người.
Tạ Khởi ngồi xuống mép giường: “Làm sao vậy?”
Lệ Ngạn Thư: “Em thật sự đồng ý anh rồi.”
Tạ Khởi: “Vì sao em lại không đồng ý?”
Lệ Ngạn Thư hoang mang cực kỳ: “Không phải em vẫn luôn để ý chuyện anh là anh trai ruột của em sao?”
Tạ Khởi có chút buồn cười mà lắc đầu: “Anh à, anh luôn là nhầm trọng điểm.”
Hắn duỗi tay nắm lấy mắt cá chân Lệ Ngạn Thư, kéo người tới đặt dưới thân.
“Anh trai nhà ai, sẽ nguyện ý sinh con cho em trai của mình chứ.”