Nói xong, Tiểu Nhiễm cầm lấy áo khoác bao lấy thân thể trần trụi của mình, rồi mới bắt đầu tìm quần áo giúp Tây Tường Liệt.
Tây Tường Liệt đột nhiên túm lấy cổ tay Tiểu Nhiễm, dùng lực kéo nó đến bên mình.
“Nhiễm Nhi, ngươi vừa mới viết cái gì? Ngươi không có lấy đồ của người khác?”
Tiểu Nhiễm muốn tránh khỏi sự chế trụ của bàn tay hắn, chính là đối phương không hề có ý muốn buông ra.
“Trả lời ta, ngươi không lấy đồ của người khác, đó là có ý tứ gì?” Tây Tường Liệt cảm thấy những từ này thực mấu chốt, hắn nhất định phải hiểu rõ.
Giãy không thoát khỏi sự khống chế của Tây Tường Liệt, Tiểu Nhiễm buông xuôi cổ tay đang bị nắm xuống, không có phản ứng gì.
Nó đã nói thực minh bạch như vậy rồi, sự giải thích của nó cũng chỉ có một câu kia mà thôi, nhưng nếu Vương gia vẫn không thể lý giải, nó còn nói được gì nữa đây?
Tây Tường Liệt lặng yên nhìn Tiểu Nhiễm, cuối cùng cũng không ép hỏi nó nữa, bàn tay đang nắm vào cổ tay nó cũng dần buông lỏng.
Trong phòng lâm vào một mảnh lặng yên, hồi lâu sau, Tây Tường Liệt cầm y phục của mình lên chậm rãi mặc vào. Tiểu Nhiễm vốn muốn giúp hắn mặc y phục, chính là hiện tại lại không thể nhúc nhích.
Tây Tường Liệt mặc quần áo xong, liền hướng Tiểu Nhiễm nói: “Ngươi nếu hiện tại không muốn trở về, ta cũng sẽ không bức ngươi. Thu Đào cũng ở đây, có gì thiếu thốn ta sẽ bảo nàng mang đến cho ngươi.”
Sau đó Tây Tường Liệt vươn tay kéo đầu Tiểu Nhiễm lại, áp vào cái miệng nhỏ của nó hôn thật sâu.
Hôn xong, Tây Tường Liệt liền ly khai.
Tiểu Nhiễm thân thể cứng đờ, nó không thể hiểu nổi cái gì nữa, trong đầu lúc này chỉ có hoang mang và nghi hoặc.
Vương gia rốt cuộc đối với mình có tình cảm như thế nào? Nếu hắn không cần mình, tại sao lại quan tâm mình vậy?
Tiểu Nhiễm giơ tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi vừa bị hôn qua, nơi đó vẫn còn lưu lại hương vị của Vương gia. Nụ hôn kia không hề mang theo , mà làm cho Tiểu Nhiễm có cảm giác rằng, nụ hôn ấy chứa đầy sự quyến luyến yêu thương không nỡ rời xa.
Tiểu Nhiễm trở về giường, bạch điêu không biết từ lúc nào đã từ dưới gầm giường chui ra.
Tiểu Nhiễm ngồi xuống, bạch điêu lập tức nhảy vào trong ngực chủ nhân, Tiểu Nhiễm vuốt ve lông nó, Tiểu Bạch điêu liền thoải mái duỗi người, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng kêu nhỏ.
Cuộc hoan ái mãnh liệt vừa rồi đã khiến cho gian phòng hạ nhân nhỏ hẹp này tràn ngập loại tình sắc mĩ, trong không khí còn phiêu tán một ít hương vị hoan ái.
Tiểu Nhiễm không khỏi có chút ngây người, nhiệt độ cơ thể Vương gia giống như vẫn còn lưu lại ở trên người nó, cảm giác da thịt thân cận vẫn thật rõ ràng, trong lòng đã sớm loạn thành một đoàn.
..
Thu Đào khẩn trương liếc nhìn Vương gia đang ngồi trên ghế, không biết Vương gia mới sáng sớm đã đem nàng gọi tới là vì chuyện gì, nhìn sắc mặt hắn thì có thể thấy việc đó không hề tốt đẹp a.
“Thu Đào!” Người ngồi trên ghế cao kia đã bắt đầu mở miệng: “Ngươi nếu không thành thật, bổn vương nhất định sẽ trừng phạt ngươi thật nặng.”
Thu Đào run run một chút:“Vương gia, bất luận ngươi hỏi nô tì cái gì, nô tì nhất định sẽ đem sự thật ra trả lời, tuyệt không dám có chút giấu diếm.”
“Tốt lắm, bổn vương hỏi ngươi, chuyện cây trâm kia thực ra là sao? Có phải là do Nhiễm Nhi đoạt của Tứ phu nhân không? Hay vẫn có ẩn tình khác?”
Thu Đào sửng sốt ngẩng đầu, nàng cho tới bây giờ cũng không biết cây trâm kia có thể dẫn đến nhiều rắc rối như thế, nàng vẫn nghĩ là do công tử cùng Vương gia bất hoà nên công tử mới phải trở lại làm hạ nhân.
“Vương gia, công tử không có đoạt cái gì của người khác cả, cây trâm mã não kia là do Tứ phu nhân phái người đưa cho công tử .”
Thu Đào nhanh chóng nói ra sự thật.
Đôi mắt Tây Tường Liệt lập tức trở nên sắc bén, Thu Đào thấy thế lại càng sợ hãi run rẩy.
“Vậy vòng ngọc của Nhiễm Nhi tại sao lại ở trong tay Yến Nhi?”
“Bẩm Vương gia, bởi vì công tử không muốn cứ thế nhận đồ của người khác, cho nên mới lấy cái vòng ngọc kia, kêu nô tì đưa cho Tứ phu nhân, thể hiện tâm ý của công tử.”
Tây Tường Liệt nửa ngày không có động tĩnh gì, Thu Đào thấy hắn mặt không chút thay đổi ngồi trầm mặc, giống như còn đang tự hỏi việc gì đó trong đầu.
“Trừ ngươi ra, bình thường Nhiễm Nhi còn sai bảo hạ nhân nào khác làm việc không?” Một hồi lâu sau, Tây Tường liệt lại hỏi.
“Bẩm không có, công tử cơ hồ không hề chỉ thị hạ nhân làm việc, đến cả nô tì công tử cũng rất ít phân phó. Bình thường nếu nô tì không chú ý, công tử sẽ tự làm mấy chuyện mà đáng ra hạ nhân phải làm.” Thu Đào lúc nói ra lời này không tránh khỏi có điểm khó xử, nàng không biết tại sao công tử luôn tự mình làm rất nhiều việc mà không sai bảo hạ nhân các nàng.
“Nhiễm Nhi vẫn luôn như vậy ư?” Tây Tường Liệt trong lòng có điểm chua xót, lại nhớ tới bàn ăn lần trước đã từng thấy trong phòng Nhiễm Nhi, quả thực vô cùng đơn giản.
“Bẩm Vương gia, công tử đích xác vẫn như vậy. Công tử luôn không muốn đem lại phiền toái cho người khác, có chuyện gì cũng tự mình gánh vác. Có đôi khi nô tì muốn vì công tử giải quyết, chính là lại không biết công tử đang suy nghĩ cái gì. Công tử không nói chuyện được, cho nên cái gì cũng đều giấu ở trong lòng.” Thu Đào bắt đầu vì Tiểu Nhiễm mà đau lòng .
Tây Tường Liệt đầu ngửa ra đằng sau, tựa vào lưng ghế suy ngẫm.
“Ngươi đi xuống trước đi.”
“Vâng, Vương gia, nô tì cáo lui.”
Tây Tường Liệt nhắm hai mắt lại, bắt đầu hồi tưởng hết thảy.
Hắn nghĩ tới sự tình ngày hôm đó, hắn cái gì cũng không hỏi đã chạy tới chất vấn Nhiễm Nhi, ngay cả một cơ hội mở miệng giải thích cũng không cho nó. Hơn nữa Nhiễm Nhi không thể nói chuyện, điểm này hắn biết, vậy mà hắn còn không hỏi rõ trắng đen đã quở trách nó một phen. Hắn thế nhưng lại đi chất vấn một người không thể nói được gắt gao như vậy, hơn nữa người kia chính là Nhiễm Nhi mà hắn yêu thương nhất.
Một người đã không thể nói lại cũng không được cho cơ hội biện giải cho bản thân mình, cảm giác bị hiểu lầm như vậy sẽ như thế nào?
Nhớ tới biểu tình tuyệt vọng ngày đó của Nhiễm Nhi, Tây Tường Liệt trong lòng không khỏi đau đớn. Hắn đến tột cùng là đang làm cái gì? Làm tổn thương đến bảo bối quan trọng nhất cuộc đời mình sao?