Hành vi hiện tại của hắn thật giống với thằng ngu!
Tầm mắt vẫn ko ngừng truy đuổi theo môi của nam nhân, bất luận là ăn cơm cũng được, nói chuyện cũng thế, thậm chí là khép miệng…… Bạc thần (đôi môi mỏng) kia có phải hay không đã từng dán qua?!
Có, hay là không ?
Duẫn Huyền Niệm ăn mà ko biết mùi vị gì hết. Hết thảy đầu óc đều xoay quanh vấn đề phiền lòng kia, cũng ko có dũng khí hỏi ra miệng. Đành bất đắc dĩ mà tìm xem trên người tướng công có dấu vết khác lạ gì để lại……..
Hắn ăn cơm là chậm như thế sao ?
“Huyền Niệm, mặt của ngươi dính cơm kìa.”
Hở, Duẫn Huyền Niệm thoáng chốc cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng buông chén xuống. Cúi đầu, giơ tay kiểm tra trên mặt, ko thấy cái gì hết. Là đại gia đang gạt hắn, đùa cợt ah ?
Hắn lười truy cứu, lại lần nữa nâng chén lên, bên trong còn hơn một cái đùi gà, bỗng nghe y lên tiếng:
“Có nha” lại là gạt hắn, muốn hắn chú ý chút. Nếu không chờ hắn ăn xong bữa cơm này, chắc trời tối đen. Lúc đó, bữa tối lại ăn không vô, khó trách trên người ko có nỗi miếng thịt.
“Cơm dính ở đâu?” Duẫn Huyền Niệm hơi tức giận hỏi. Đại gia đừng có nói bậy, công tử tâm tình đang rối rắm, thực dễ phát hỏa nga……….
“Ta lau giúp ngươi.”
Duẫn Huyền Niệm mắt hạnh trợn lên, trành trứ môi y. Nam nhân từ từ tiếp cận, trên thân bắt đầu cảm nhận được sự áp bách mãnh liệt, khiến người khác ko tự nhiên, muốn bỏ chén xuống, nhanh nhanh mà chạy.
Nội tâm hắn dậy sóng mãnh liệt, ko ngừng phập phồng. Ngoài mặt vẫn cố mạnh mẽ chống đỡ nữa người trên ngồi cho thẳng, nhưng bên trong ko ngừng đè xuống cảm giác xấu hổ đang dâng lên não.
Nương tử giống như miếng ván gỗ bật hẳn ra sau. Hắn thật sự sợ y……. Lãnh Thiết Sinh mặt không chút thay đổi, đừng tưởng rằng đại gia không phát hiện ra nương tử ngẩn người hồi lâu, cái đầu hồ đồ kia là đang nghĩ cái gì ?
Duẫn Huyền Niệm tạm thời ngừng luôn thở, bạc thần gần ngay trước mắt, xém chút nữa là chạm vào hắn, dám thiếp (dán) vào thử xem — hắn sẽ làm như thế nào?
Mày liễu nhanh chóng nhăn lại, trong khoảng thời gian ngắn, chính mình cũng không có đáp án. Trong lòng biết rõ ràng bọn họ lúc đó có quan hệ thân mật, đại gia đối hắn chuyện gì cũng có thể làm. Nhưng, cho dù có nhận ra là y đối với hắn hảo, cũng ko có nghĩa là hắn nguyện ý trở lại như trước kia – thời điểm kia chỉ là nhất thời ngu muội. Suy cho cùng có nên thuận theo hành vi cử chỉ của nam nhân hay ko?
Có hay không khả năng hắn lại muốn dụ hoặc nam nhân lần nữa, đại gia có thể hay không muốn làm lơ ko thèm để ý đến thái độ của hắn ?
Hắn có nghĩa vụ giúp y nấu cơm, chăm sóc hài tử, nếu muốn cùng hắn làm chuyện gì nữa………. Thật ko dám suy nghĩ thêm mà. Duẫn Huyền Niệm tâm tư hoảng loạn không biết nên phản ứng như thế nào. Xúc động nhất thời dâng lên rất muốn đẩy đại gia ra. Rõ ràng là mình rất muốn chạy đi tìm gương soi thử xem hạt cơm đang dính chỗ nào ?
Nhưng toàn thân ko thể động đậy, theo bản năng há miệng thở gấp – Hả! Nhanh chóng khép chặt miệng lại, tránh bị hiểu nhầm là mời gọi thì nguy rồi………
Nói dối, hiện tại đâm lao phải theo lao –
Duệ nhãn nhìn qua càng khẳng định đôi mắt đẹp kia đang hoảng sợ. Khuôn mặt phấn nộn tuyệt mỹ làm y cứ muốn trộm hương. Đỡ thiên hạ sắp té lộn nhào xuống đất về vị trí ngồi đàng hoàng. Lãnh Thiết Sinh gần gũi nói: “Mau ăn cơm, rồi chúng ta đi tìm hài tử về.”
Duẫn Huyền Niệm nhất thời thở ra cái nhẹ nhõm, tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Lãnh Thiết Sinh cũng trở lại ngồi đối diện tiếp tục nhìn hắn ăn cơm –
Hai người ai cũng quên truy cứu chuyện hạt cơm « kỳ quái » kia rốt cuộc là ở đâu ?
Lãnh Niệm Sinh và Liên Nhi báo cho Xuân hoa biết hành tung của tụi nó xong liền xuất môn. Lãnh Thiết Sinh cũng biết nhi tử mang nữ nhi đi dạo ngoài chợ. Hai tiểu quỷ này chắc là đến thực tứ của Khuyết Bất Thấu.
Lãnh Thiết Sinh cùng Duẫn Huyền Niệm xuất môn tìm hài tử. Duẫn Huyền Niệm thản nhiên chấp nhận có tướng công tồn tại bên người. Hắn không hề giận dỗi. Hai người vừa đi vừa thảo luận xem nên đưa con đến học ở trường nào. Lãnh Thiết Sinh đề nghị: “Tìm trường gần đây cũng được. Mấy ngôi trường này cũng ko tồi nga, lão phu tử cũng từng dạy trạng nguyên đó. Đưa hài tử đến đó, cách nhà chúng ta cũng gần.”
“Ta ko có ý kiến việc Niệm Sinh cùng Liên Nhi đi học, nhưng mà, trước khi đưa chúng nó tới trường nào đó cũng nên nói trước với ngươi tiếng” Ngụ ý, bất luận tướng công có đáp ứng hay không, hắn đã định như vậy rồi.
Duẫn Huyền Niệm lo lắng đến vấn đề an toàn của tiểu hài tử. Liên Nhi là nữ hài tử, niên đại này được cho đến trường học là hiếm thấy. Có Lãnh Niệm Sinh làm bạn, hắn không lo lắng Liên Nhi sẽ ko thể thích ứng. Nhưng thật rất lo lắng một đôi nhi nữ học ở trường. Trên đường đi có thể hay không gặp phải người xấu, hoặc bị người xấu bắt đi thì khổ.
“Ngươi ko phải là đang mệt mỏi đó chứ?” Hắn mới vừa đi đoạn đường ngắn đã bắt đầu thở dốc, khí tức ko thông, nghe phi thường chói tai.
“Ngươi đừng khi ta là yếu như sên nga”. Duẫn Huyền Niệm trừng y liếc một cái, nam nhân này đã quên mất chuyện mình bị hắn đâm cho bị thương rồi chứ gì……….
Cảm giác ngượng ngùng nhất thời dâng lên, hắn dừng lại, ko đi nữa.
Lãnh Thiết Sinh đi được khoảng rồi mới phát hiện ko có hắn bên người, vội quay đầu lại nhìn, “đã xảy ra chuyện gì?” Cùng lắm, chỉ là tản bộ đoạn ngắn thôi mà, đã mệt rồi sao?
Y ra lại lộ ra ánh mắt như thế kia, là thương tiếc –
Hắn không phải là ngốc tử, càng không ách, “không nên yêu ta…… ” Mặc kệ hai người có phải hay không đang ở giao lộ ngay giữa chợ, hắn cố hết sức lấy dũng khí mà mở miệng nói: “Ta không đáng để ngươi yêu.”
Lãnh Thiết Sinh kinh ngạc chớp mắt một cái. Thoáng chốc, gương mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười thông suốt — vì y sao ?
Mặc kệ người qua đường có hay ko chế giễu, cho rằng đại gia là ngu hay điên cũng được. Y thì thầm nói với hắn “Đùng có nói mấy lời ngu ngốc như vậy, ta yêu ngươi chính là yêu ngươi, lần này hãy hảo hảo nhớ cho kỹ, đừng quên nữa nga.”
Duẫn Huyền Niệm nghe vậy giật mình, đứng chết trân tại chỗ. Ánh mắt thoáng chốc trở nên u buồn. Lòng cũng tự nhiên trở nên phiền muộn. Không thể xem nhẹ những lời xúc động của đại gia, chắc là nói để chọc ghẹo hắn — công tử thì thào tự nói như mắng: “Ngươi mới là nói lời ngu ngốc, hỗn trướng……”
Nương tử lại hung hắn, tình hình kỳ quái này là gì đây ?
Hay gặp phải quỷ rồi nên hồ đồ ?
Bệnh tình thật sự là lúc tốt lúc ko mà – “Ngươi còn không lại đây?” Lãnh Thiết Sinh không kiên nhẫn ra lệnh. Tên cứng đầu này thật ngu ngốc mà đứng giữa đường cho người ta nhìn. Bộ ko biết rằng bộ dáng của mình xinh đẹp như thế nào sao, sẽ làm bao nhiêu người thất hồn.
Đại gia hắn hiện tại thực sa sút mà — rơi vào kết cục là muốn làm gì cũng phải xem sắc mặt của nương tử là vui hay buồn, lúc nào cũng sợ hắn mất hứng. Mẹ nó! Chỉ có thể oán mình ko có cách nào thay hắn chịu đau, nếu có thể trao đổi — đại gia nguyện ý cả đời bị đau đầu, để đổi cho nương tử thân thể khỏe mạnh.
Duẫn Huyền Niệm không thèm nghe lời, chịu ko nổi, đại gia kêu gọi quỷ quái gì đó. Đừng khi hắn là tiểu hài tử ba tuổi, hắn ko phải bị mệt mỏi gì đâu nga. Chính là tâm phiền…….
Lãnh Thiết Sinh thấy hắn do dự không tiến lại, lại phát tác đau đầu sao, y liền nói : ” Chúng ta mau đi tìm hài tử, dẫn bọn nó về nhà.”
Nghe hắn lên tiếng trả lời: “ hảo.” Lãnh Thiết Sinh ko khỏi bất đắc dĩ nghĩ: Nương tử đối hắn hồ đồ, đối với hài tử lại ko có làm bậy. Rốt cuộc đại gia trong cảm nhận của hắn là như thế nào ?
Không khỏi thầm thở dài. Đã nói là chính mình ko tính toán nhiều mà, có hắn bình an bên người là tốt rồi.
Ánh mắt lợi hại của đại gia chưa bao giờ dời khỏi người hắn. Hàm ẩn trong đó chính là đối hắn mê luyến và yêu thích…… Cõi lòng đầy nhu tình như vô hình tinh tế dẫn dắt — Duẫn Huyền Niệm chậm chạp tiến đến gần y, ảo não trách cứ mình chân không chịu khống chế, thủ cũng không chịu khống chế, liền ngay cả nói chuyện cũng không chịu khống chế: “cánh tay bị ta làm thương tổn như thế nào rồi?”
Cúi đầu chăm chú nhìn nương tử đi đến bên cạnh, mặt đã có khí sắc xinh đẹp hơn –
Hắn hai má hồng nhuận, nhẹ tay kéo lên ống tay áo của y, cặp mắt kia là muốn nhìn chỗ nào ?
Hình như ko có thành ý quan tâm cho lắm àh. Khóe môi của đại gia giương lên đường cong hoàn mỹ, trở tay lại nắm chặt, dây dưa chế trụ tay hắn. Bàn tay kia vẫn là có chút lạnh lẽo nhưng ko có giẫy ra.
“Ta không sao.” Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, chính mình còn ko để ý tới, ko ngờ nương tử lại quan tâm –
Lãnh Thiết Sinh không muốn suy nghĩ quá nhiều xem nương tử có hay ko là thích hắn một chút. Y chỉ cần biết mình hảo hảo đối xử với hắn, nương tử lại không hề bài xích y, như vậy toàn gia khi đó chẳng phải bình bình phàm phàm mà sống hay sao.
Duẫn Huyền Niệm nhắm mắt nhắm mũi mà theo sau đuôi, tâm tư toàn đặt trên người đại gia –
Haiz! Mình để ý đến hắn nhiều như vậy làm chi ko biết ?
Đại gia vừa thấy là biết da dày thịt thô, chịu một chút thương làm gì chết được chứ. Vừa rồi, xém chút nữa là ko khống chế được chính mình mà cởi áo y ra để xem vết thương. Nếu y ko nhanh tay, thu trứ ống tay áo, hắn đã làm ra chuyện ngu xuẩn rồi na……..
Hai người cùng đi tìm hài tử. Đối với tương lai, Lãnh Thiết Sinh tràn ngập ảo tưởng tốt đẹp, còn Duẫn Huyền Niệm lại là lấp đầy lo âu phiền não. Mãi đến khi đến thực tứ của Khuyết Bất Thấu, thấy hài tử miệng đầy thức ăn, thân thiết kêu cha, gọi nương. Một nhà tứ khẩu đoàn tụ cùng nhau, mới đem dự định đi học nói cho hài tử biết.
Toàn gia trở lại Địch viện, Duẫn Huyền Niệm bắt đầu động thủ hỗ trợ quản lý gia sự. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều là Xuân Hoa một mình làm lấy, kia ko phải là quá sức đi. Dù sao mình cũng là nam nhân, cũng không phải là loại trà lai thân thủ, phạn lai trương khẩu đích thiên kim (~ cơm bưng nước rót). Hắn ko có thói quen để người khác hầu hạ.
Duẫn Huyền Niệm ở trù phòng nhóm lửa nấu cơm, còn nấu thêm nước nóng để hài tử tắm. Liên Nhi cũng là nhu thuận nữ nhi, nàng cũng hỗ trợ Xuân Hoa rửa rau, làm đồ ăn, phụ vài việc đơn giản.
“Kỳ quái, sao không thấy Niệm Sinh?” hài tử này luôn quấn quít hắn mà, sao hôm nay lại khác thường ?
“Nương, Niệm Sinh ca ca cùng cha ở sài phòng chẻ củi ạh. Cha thật là lợi hại, chỉ trong chốc lát đã chẻ được đống luôn nha” Liên Nhi lộ ra vẻ mặt cùng bộ dáng sùng bái.
“Ân. Việc nhà cũng ko phải là ít. Mấy công việc nặng nề đó, thân là nữ nhân cũng ko cần biết nhiều.”
Duẫn Huyền Niệm nghe Liên Nhi còn nói: “Là cha sợ nương lấy búa làm mình bị thương.”
“Ăn nói bậy bạ!” Duẫn Huyền Niệm bất mãn lên tiếng.
Hừ! Đại gia tự mình làm hết công việc nặng nhọc, đem hắn trở thành có tay như không, vậy thì có khác gì công tử ca nhi đâu chứ ?
“Ah, nương cũng giỏi lắm mà, nhưng ko dùng được rồi” Nàng cũng không phải là chưa thấy qua nương chẻ củi. Lúc đó, có nhiều người đến nhà Kiều phu nhân quấy rầy, nương mất hứng, thế là đến sài phòng để phát tiết tức giận, chẻ lần ước chừng cũng đủ dùng trong tuần.
Bất quá đêm đó, nương lại ngủ như chết……
Xuân Hoa thấy ấm nước đã sôi muốn trào ra, vội vàng đem đến bồn tắm. Nàng ko dám để phu nhân làm quá nhiều việc. Gia đã dặn dò – thân thể của phu nhân ko tốt.
Xách mấy ấm nước nóng cũng ko phải việc cực khổ gì. Cái khó khăn chính là ko có biện pháp để khuyên giải tính tình cố chấp của phu nhân.
Kia thật là âm dương quái khí tính tình. Ngay cả gia cũng trị không được, nói chi đến nha hoàn như nàng chứ.
“Liên Nhi, ngươi lấy quần áo, đi tắm trước đi” Duẫn Huyền Niệm cũng cầm ấm nước nóng định đi đến phòng tắm. Hắn ko thích người ta coi hắn là vô dụng, Haizz !
Vừa đến cửa trù phòng, Duẫn Huyền Niệm bị một pho tượng đại gia chặn lại, dễ dàng tiếp nhận ấm nước nóng trong tay hắn, y lên tiếng : “Ngươi đi nấu cơm được không? Ta đói bụng.”
Lãnh Thiết Sinh cố tình dời đi lực chú ý của hắn, ko cho hắn cầm vật nặng.
Duẫn Huyền Niệm như thế nào lại không biết ý đồ của hắn. Một cơn tức giận trổi dậy trong bụng, không thể ko giận dữ trừng trứ sau lưng y mà mắng : “Rốt cuộc, ngươi ở đây để làm cái gì ? Cùng ở chung dưới mái nhà, không cần xem ta là bệnh nhân ah” Hắn có thấy ở trù phòng có vài gói thuốc, bên trong đều có những dược liệu cao cấp. Tuy hắn như vậy nhưng cũng biết về giá cả chút, những thứ kia ko phải là rẻ.
Lãnh Thiết Sinh không thèm đáp lại hắn. Khi trở lại cầm theo ấm nước trống ko, đi qua trước mắt nương tử. Nhân vẫn còn đang bất động, là đang đợi y trả lời –
Đại gia thật mệnh khổ mà, phải nhìn sắc mặt nương tử mà sống. Y cũng rõ ràng nói : ” Đến bây giờ ngươi còn ko biết là ta muốn làm cái gì hả ? Bất quá nếu ngươi muốn, khi cơ thể khỏe mạnh có thể làm vài chuyện tạp thất tạp bát (~ chuyện vặt vãnh, linh tinh) nga.”
“Đừng khi ta là bệnh nhân.” Duẫn Huyền Niệm kiên trì muốn y hiểu được là mình ko có yếu ớt, bất quá chỉ có chút bệnh đau đầu cũ mà thôi.
Nương tử thật hồ đồ, Lãnh Thiết Sinh cũng muốn hắn biết thật rõ ràng — đại gia cũng vô cũng mong muốn hắn kiện khang vô ngại (khỏe mạnh ko bệnh tật). Y nói: “Ngươi đừng giận ta, bất quá ta và ngươi cùng hợp tác làm việc, ta chủ ngoại, ngươi chủ nội, quá công bằng rồi nga.”
Duẫn Huyền Niệm không cho là đúng phản bác: “Ta cũng là nam nhân chứ bộ!” Hắn ko thích y xem hắn như cái bình hoa đi động.
Lãnh Thiết Sinh không thèm quan tâm hắn là nam hay nữ. Y vẫn kiên trì ý kiến – “Ngươi đừng quên ta là tướng công nga, nên làm việc nặng là đương nhiên. Nếu ko phục, vậy thì đem toàn bộ khí lực tiêu hết trên người ta đi, tối nay ta muốn ngươi.”
“Ah!” Duẫn Huyền Niệm há to miệng, nhưng không hề phát ra tiếng động. (Hữu cũng há miệng nữa nga, hết biết anh Sinh luôn)
Mặt của Lãnh Thiết Sinh biểu tình gì cũng ko có chỉ là nhìn nương tử chớp mắt một cái dựa ngay vào tường, hoa dung thất sắc…… Hừ! Hai chân muốn đi lại ko có lực. Đại gia thấy bệnh của hắn rõ ràng cũng ko phải nhẹ. Bệnh kia cùng bản lĩnh chọc nhân tức chết cũng nặng lắm rồi đây. Cần phải hảo hảo điều trị, ko biết chiêu này có hay ko hữu hiệu ?
Nam nhân kia mấy lời như vậy cũng nói ra được, không hề biết xấu hổ mà……. Duẫn Huyền Niệm nhất thời ko biết nên phản ứng như thế nào. Thân thể theo bản năng mà bị dọa cho ngây ngốc.
Bỗng nhiên, đầu óc từ từ tỉnh lại, miệng lầm bầm tự hỏi – “dao đâu, Xuân Hoa để dao ở chỗ nào?” Hắn nên đi tìm dao, trước chặt y ra, sau đó trụn nước sôi……
Hiện tại –
Hai chân cuối cùng có thể động đậy. Duẫn Huyền Niệm ngay trước mặt đại gia nhằm trù phòng mà lạc hoang nhi đào[] ( ~ hoảng loạn mà chạy), nấu cơm ah.
「 Cách, cách, cách, cách –」 Duẫn Huyền Niệm tức giận nghẹn ngào chỉ biết đem toàn bộ đồ ăn và thịt băm nát nhừ. Trộn tất cả lên, thêm gia vị, bao thành sủi cảo thập cẩm – “khách!” Cầm chắc thái đao cứ ko ngừng mà bầm. Dao liên tiếp chạm vào thớt, phát ra hào quang vạn trượng. Khiến mọi người phải chú ý.
Xuân Hoa trốn ở góc, lo sợ đến phát run –
“Phu phu phu…… Nhân, người muốn làm …… món gì vậy ạh ?”
Duẫn Huyền Niệm liếc xéo Xuân Hoa cái, mắt đẹp long lanh — ngoan lệ (độc ác, tàn bạo). Đầu ko ngừng nghĩ — nếu có thể, Ta nhất định sẽ băm thịt ngươi làm bánh bao ! Thịt thượng đẳng nga, rắn chắc đàn hồi, ăn vào thật ngon nha…….
Cuối cùng hắn cũng phải đối mặt với sự thật. Ko thể chém được cái tên đại gia kia. Càng ko có tài cán mà diễn màn mưu sát thân phu, rất buồn bực – Tay chân như nhũn ra, tâm cũng mềm — Tự nhiên lại mở ra một khe hở, làm cho đại gia quang minh chính đại, thừa dịp mà chui vào, hắn nhất định là uống lộn thuốc rồi……
Ánh mắt dời về phía ấm thuốc đang sắc. Hừ ! Ko biết là có bỏ thêm cái gì ko, nên hắn mới mê muội mà thay đổi suy nghĩ ?
Bên trong có tâm ý của đại gia, nóng đến độ mê sản, mới có thể nói ra cái yêu cầu đó – Phải làm sao bây giờ ?
“Xuân Hoa, cán bột, làm da sủi cảo” Giờ trước mắt chỉ có thể làm đại gia thỏa mãn khẩu vị. Đỡ cho y nhìn hắn như muốn nuốt sống.
Xuân Hoa trộn thịt, Duẫn Huyền Niệm lòng chứa đầy buồn bã, ra khỏi trù phòng. Muốn tắm cho chết đuối luôn để quên chuyện kia đi !
Như vậy có hay ko được tính là dĩ tử tạ tội (lấy cái chết mà đền tội) ?
Phu nhân vừa ly khai, Xuân Hoa lập tức hảo hảo đem thái đao thu lại – Trời đất ơi………Phu nhân thật đáng sợ, quả là bệnh tình nguy kịch…….
Hầu hạ toàn gia lớn nhỏ ăn xong sủi cảo. Hài tử liên tục khen ngợi “Trù nghệ của nương thật hảo, thịt băm rất đều, ăn rất ngon.”
“Vậy nên ăn nhiều một chút, sau đó an phận mà lên giường ngủ” Là ý tại ngôn ngoại, muốn nói cho đại gia nghe.
Lãnh Thiết Sinh không hề mở miệng,『mỹ vị』 trước mặt, mà không ăn được, vẫn là đói gần chết rồi……….
Nương tử mặt mày xơ xác tiêu điều, là hờn dỗi cái gì chứ ?
Cảm thấy ko khí ko ổn, Xuân Hoa liền nhanh chân mang hài tử rời đi. Tránh cho gia gia cùng phu nhân lại sóng to gió lớn cuộn trào mãnh liệt. Tối nay có vẽ bất an dữ dội nga, ko biết ai sẽ bị trừng phạt đây ?
[] Nguyên văn: 落荒而逃 (Lạc hoang chi đào) Trốn vào rừng sâu. Ý nói hoảng sợ cái gì đó mà chạy hoảng loạn.
————————–
Phần này có nhắc đến món là Sủi cảo. Món này ở đường Huê Viên, tỉnh Cần Thơ (quê Hữu đó) bán ngon lắm nha ^.^ Vỏ bánh mỏng nhưng dai, ko nát, cái nhân ăn bùi bùi, trong đó còn có con tôm lột vỏ nhỏ bằng ngón tay út, chưa kể nước dùng còn có xương tủy, gan heo, cá viên, da heo chiên, thêm con mực nướng, nhắc đến lại thèm, hix. Sẳn tiện nói luôn, nhiều người thường nói bánh bao, hoành thánh, há cảo, xíu mại khác nhau là cái nhân nhưng ko phải đâu, nó khác nhau cái vỏ kia, từ dày đến mỏng theo thứ tự mà Hữu mới nêu nha. Show cho các bạn vài cái hình sủi cảo coi nè
Đây là sủi cảo khô, ăn ko, hoặc với nước chấm.
Duẫn Huyền Niệm thừa dịp đại gia ra khỏi phòng, hắn cũng nhanh chân – chạy đến thư phòng.
Cầm đèn bước vào cửa, nhìn quanh bốn phía, thư phòng bố trí phi thường lịch sự tao nhã, trên bàn bày văn phòng tứ bảo đầy đủ mọi thứ. Sau khi để đèn xuống, hắn đã bị một bức họa thu hút, thong thả đi đến, trên mặt tường treo bức thiên luân thân tử đồ ( ~ bức họa gia đình xum họp) –
Liếc mắt cái là nhận ra ngay, chính hắn đã vẽ. Nhưng, bức tranh này so với hiện tại có chút khác biệt. Không khỏi suy nghĩ: Trước kia, lúc vẽ bức họa này, hắn đã mang tâm trạng như thế nào ?
Hắn ko phải là tràn ngập hạnh phúc đó chứ……….
Duẫn Huyền Niệm thần sắc ảm đạm cúi thấp đầu xuống, bức thư họa trên tường như đang châm chọc — hạnh phúc ngay tại trước mắt, giơ tay là có thể chạm đến, nhưng hắn có tư cách bắt lấy nó ko ?
Mở ra lòng bàn tay, sau đó lại gắt gao nắm chặt, là muốn nắm lấy thời điểm đó. Tất cả đều là chuyện đương nhiên. Cảm giác không ko hề sai biệt, vậy hắn còn trốn tránh cái gì?
Thật sự không muốn thừa nhận vì trong lòng còn ẩn chứa vài phần áy náy, là tiếp tục khổ thân…… Nếu có dũng khí cùng nam nhân thẳng thắng thừa nhận sự thật là hắn đã ko còn thuần khiết nữa, có hay không sẽ bị hưu (thôi bỏ)?
Nhất thời, hô hấp cứng lại, cảm thấy rùng mình, hai hài tử kia sẽ ko có nương, mà hắn cũng sẽ mất đi chỗ dựa biến thành người lang thang vất vưỡn……
Duẫn Huyền Niệm không biết nên làm sao, hoảng loạn thất thần trong chốc lát, cũng ko phát hiện là có người đang thong thả bước đến đằng sau hắn –
Lãnh Thiết Sinh cũng ko lên tiếng. Trong lòng biết rõ thiên hạ đang ở đây để trốn y — rốt cuộc là vì cái gì?
Rõ ràng là cho y gần gũi, cho y nắm tay. Đã như vậy rồi sao hắn còn né tránh ?
Đoán không ra……
Nhẹ nhàng nâng tay gỡ ra ngân trâm mà hắn đang gài tóc, tiện tay đặt lên bàn,「 lách cách 」 một tiếng vang lên, thiên hạ trước mắt bừng tỉnh –
Mong nhớ ngày đêm, cuối cùng tuyệt sắc dung nhan cũng đã trở về. Thấy được đôi mắt xinh đẹp kia đang lộ ra sự hoảng hốt — Là sợ đại gia sao?!
Mẹ nó! Lãnh Thiết Sinh rủa thầm một tiếng, mi tâm nhất ninh, lòng buồn bã rối rắm, mở miệng cầu hắn — “đừng sợ ta……”
“Ngươi……” lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đã bị môi của nam nhân phong giam (phủ kín, ngậm chặt lấy) sở hữu. Duẫn Huyền Niệm chớp mắt một cái đã rơi vào dòng chảy nhu tình, cả người cứng ngắt như pho tượng gỗ –
Đàn khẩu bị đại gia xâm chiếm, Duẫn Huyền Niệm nhắm mắt lại, khẽ cắn đầu lưỡi của y cái, là thái độ cự tuyệt.
Lưỡi bị cắn đau, Lãnh Thiết Sinh lập tức rời đi. Lãnh diện cách xa gương mặt tuyệt thế kia chút. Thấy nương tử cả người mềm nhũng té ngay xuống đất, sau đó lui ra xa vài bước. Đôi môi như cánh hoa không nói lời nào, lảo đảo đứng lên nhanh chân chạy ra cửa –
Sao không hề nói gì để tổn thương y……. Lãnh Thiết Sinh bế tắc đứng chết trân tại chỗ, thần sắc ảm đạm, cũng ko đuổi theo, tầm mắt dừng lại ở bức tranh trên tường –
Thật mỉa mai! Thiên luân thân tử đồ là hắn trước kia rời đi đã lưu lại. Y cho rằng bức họa này hàm chứa tâm tư hy vọng xa vời. Nhưng hiện tại, căng bản đã chứng minh chỉ có mình mình là ảo tưởng, nhất sương tình nguyện……
Hắn ngoài mặt nhận y, nội tâm lại không thương y – mâu thuẫn này làm y càng hy vọng bao nhiêu lại rơi vào thất vọng bấy nhiêu……
Lãnh Thiết Sinh cầm lấy ngân trâm đang để trên bàn, lạnh lẽo ko có hơi ấm. Vết thương trong lòng y trước kia đã chưa khép miệng, nay lại càng đau………
Không biết nên làm như thế nào. Không thể thản nhiên thừa nhận lại càng sợ hãi đối mặt. Hắn cũng đã chạy được lúc lâu, hoảng loạn tránh bừa cây cối trong sân, là ko dám trở về.
Đã ko thể phân rõ được phương hướng, lại ko quen hết nhà cửa xung quanh, tầm mắt chỉ có thể thấy được mảng đen tối mơ hồ phía trước. Thật ko muốn đêm nay ở ngoài này mà nuôi muỗi. Duẫn Huyền Niệm ngầm bực mình, không thôi rủa thầm: Hỗn trướng, đáng chết, đáng giận! Là tên vương bát[] nào đã xâm phạm qua ta……….
Vùi đầu vào giữa hai đầu gối, tóc xõa ra bù xù. Bộ dáng này, căng bản chính là sợ sệch. Không biết đại gia có hay ko tới bắt hắn trở về?
Vạn nhất, y bắt buộc hoặc sử dụng khổ hình muốn hắn nói rõ…… Hát! Duẫn Huyền Niệm cảm thấy cả kinh. Cho dù có bị đánh chết cũng không thể nào đối hắn mà khai ra việc mình phạm tội được. Hắn muốn ở cạnh hài tử, về phần tướng công…… Cũng sẽ tiếp tục ở tại chỗ này, tốt xấu gì y cũng đã giúp hắn chẻ củi, xách dùm mấy ấm nước nóng…….
Đại gia đối hắn rất tốt và cũng rất quan tâm, hắn biết……
Duẫn Huyền Niệm ôm hai chân ngồi xỗm xuống đất, cơ hồ không có tri giác. Không thấy đại gia đi ra ngoài tìm hắn, tự nhiên cảm thấy có chút buồn bã……
Y luôn như âm hồn bất tán, sao lúc này lại ngoại lệ?
Lại ko khỏi nghĩ: Như vậy cũng tốt, hắn có thể hít thở chút……..
Bỗng nhiên, giữa bụi cây truyền đến tiếng rên rĩ nhỏ vụn, giống như đang chịu thống khổ cực độ. Duẫn Huyền Niệm không xác định được mình có hay không nghe lầm, cuối cùng ko kiềm được hiếu kỳ nên hướng về phía đó. Nhưng lại sợ đại gia bắt về phòng, hắn nhoài người về phía trước[], tứ chi cứng ngắc theo hướng có âm thanh mà yên lặng tiến đến.
“A…… Ân…… Mau, dùng sức một chút…… ”
“Úc….”
Duẫn Huyền Niệm cẩn thận nghe, cảm thấy có gì đó ko đúng lắm. Đó là tiếng rên rỉ ái muội của nữ nhân cùng nam nhân …… Đột nhiên hoảng sợ khi biết mình nghe được cái gì – hát! Duẫn Huyền Niệm bỗng nhiên ngưng lại, không dám đến gần nữa.
Đầu óc lập tức động não suy nghĩ, loại trừ những người liên quan. Bọn họ một nhà tứ khẩu cùng tiếu quả phụ mẫu tử tổng cộng sáu người mà thôi…… Có người lớn, ba hài tử……. Nhưng, hắn đang ở trong này, nam nữ thân thiết trong bụi cây ngoài kia ko phải là……… Hả! Duẫn Huyền Niệm đầu óc nhất thời nghĩ đến cảnh cô nam quả nữ, muốn tìm bất mãn, nhất phách tức hợp ( ~ vụn trộm với nhau)……… Nhất thời hô hấp cứng lại, Tim gan như đang nhét đầy đầy đầy đầy thuốc nổ (Là tác giả viết vậy nha ^.^), nhanh chóng bạo phát –
Bất giác đứng dậy, trong bóng tối, hắn tóc tai bù xù, bộ mặt lại lạnh lùng. Kia một thân áo trắng phiêu nhiên (bồng bềnh) như nhắc nhở người khác là còn có mình đang tồn tại.
“Áh – ” giọng nữ kia sau khi rên rĩ hồi mới phát hiện ra, hét lên thật chói tai –
Nàng nhanh tay ôm lấy thân của nam nhân mà loạn trảo. Nam nhân nhìn thấy nàng cũng đã dc tiên dc tử nhanh đạt tới cao trào. dc vng tại hạ phúc càng dùng sức tống vào thân nữ nhân “úc – ” phát ra tiếng gầm nhẹ, hắn đã mau đạt tới cảnh giới cực lạc –
Bộ dáng của nữ nhân thật là dụ hoặc nam nhân, y chịu ko nỗi sự khiêu khích của nàng, hai người ngay bên ngoài đứng tại chỗ mà làm…… Đủ kích thích……
Nàng thấy bóng áo trắng liền hét lên “quỷ quỷ quỷ”, bên trên bắp đùi vẫn còn đang bị nam nhân hung hăng va chạm, phát ra tiếng kêu tiêu hồn.
“Ân a…… A…… Có…… Quỷ a……”
Vô sỉ! Duẫn Huyền Niệm rốt cuộc nghe được từ đầu đến cuối một đôi nam nữ làm ra việc khiến người khác khinh thường, khinh bỉ quay mặt qua chỗ khác, cắn răng, nổi giận đùng đùng rời đi.
Duẫn Huyền Niệm hy vọng cảnh mình vừa mới chứng kiến là giả. Đại gia vẫn như cũ là đang ở thư phòng, nếu ko vẫn là ở tại phòng ngủ. Hắn liền đến nơi đó mà tìm đều ko thấy tung tích của y đâu cả. Ko phải là còn đang để ở trên người tiếu quả phụ chứ ?
“Xấu xa!” Duẫn Huyền Niệm chửi lớn. Trở lại bên ngoài thư phòng, dứt khoát ngồi đợi ngoài cửa — Đại gia cũng nên cho hắn một lời giải thích đi.
Hắn cự tuyệt y cầu hoan, y liền đi xằng bậy, thực quá mức. Ăn thịt sống, ko thèm chùi miệng. Y nghĩ hắn là nam nhân nên sẽ ko để ý sao ?!
Nhưng, hắn lưu tâm sắp chết rồi đây…….
Duẫn Huyền Niệm đề tay áo mãnh liệt chà liên tiếp lên miệng, chỗ bị nam nhân hôn qua. Cho dù có bị rách hết da cũng ko chịu ngừng lại hành động.
“Ngươi đang làm gì đó?”
Ách, Duẫn Huyền Niệm ngẩng mặt lên, thấy đại gia đang trưng cái mặt thối ra, là vội vã chạy đến cho hắn xem ? Sắc mặt càng trầm xuống, trong cơ thể tiềm tàn một đống thuốc nổ, không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi vừa mới đi chỗ nào đó ?” Dù là lừa hắn cũng được, hắn thực tâm ko muốn nghe chính miệng y thừa nhận — Đại gia vừa mới đi mua vui, tìm khoát hoạt đi.
“Ta lại muốn hỏi ngươi mới đi đâu?” sao cả người lại trở nên bẩn thỉu như vậy, bộ mới ở trên mặt đất lăn qua lăn lại vòng hả.
“Ngươi còn dám hỏi ta, ngươi ngươi ngươi……” phút chốc nghẹn lời, đầu gục xuống, không thể nào nói ra được là hắn đã thấy chuyện tốt gì. Tại sao đương sự lại giả vờ như thế, trong lòng biết rõ ràng quá mà.
“Ta đi tắm nước lạnh” dội lên thân thể đang kêu gào dc vng. Nếu không, y sợ rằng mình kiềm chế được mà cưỡng bức hắn.
“Tránh ra!” Duẫn Huyền Niệm gầm lên: “ Ngươi đừng có nghĩ là sau khi dội nước lạnh tắm xong là coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, ta cảnh cáo ngươi, từ nay về sau, ngươi cách ta xa một chút!”
Lãnh Thiết Sinh ngàn vạn lần ko thể lường trước được — nương tử chỉ vì một cái hôn mà phản ứng kịch liệt như thế. Giận dữ sục sôi, đánh đuổi thổ phỉ còn chưa hung đữ như vậy ah.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Duẫn Huyền Niệm liền hối hận — hắn có tư cách gì mà mắng y, oán y, sinh khí…… Chính mình cũng có cao thượng sạch sẽ chỗ nào đâu.
Duẫn Huyền Niệm chán ghét chính mình, chán ghét tình cảnh này. Toàn thân vọt ngay vào thư phòng.「 Rầm!」 đóng mạnh cửa lại, cùng đại gia bảo trì khoảng cách, bọn họ ai cũng không nợ ai –
Lãnh Thiết Sinh thử đẩy cửa ra, Duẫn Huyền Niệm liều chết chặn lại ván cửa, không cho y bước vào.
“Ngươi xéo đi” hắn ở trong phòng vang vọng hét ra.
Lãnh Thiết Sinh máu nóng cũng dồn lên tới não, nhưng lý trí lại không ngừng khắc chế chính mình, ko nên quá xúc động mà một cước đá văng cửa phòng, sợ làm hắn bị thương.
“Huyền Niệm, mau mở cửa ra đi, ngươi ở trong nổi nóng cái gì đó?” Lãnh Thiết Sinh nhẫn nại hỏi.
“Biến đi –” Duẫn Huyền Niệm ước gì đại gia mau xéo! Tại sao hắn lại nổi nóng?
Bọn họ cuối cùng cũng ko ai nợ ai – Rốt cuộc hắn còn nổi nóng cái gì?
Nhìn thẳng vào ngay vấn đề này, cuối cùng cũng phát hiện — mình đã mạc danh kỳ diệu thích đại gia ……
Duẫn Huyền Niệm toàn thân dựa vào ván cửa rồi mềm nhũng trượt xuống, mặt vùi vào song chưởng, không ngừng thầm oán chính mình không có tiền đồ, lại đi ghen…… Ngực nghẹn lại, mắt cay xè, phát đau đầu……
Lãnh Thiết Sinh ngồi ở cửa, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài – tâm của nương tử, khó dò còn hơn đáy biển. Kia thường hay xấu tính mà phát hỏa mãnh liệt, không biết có hay không lại phát đau đầu?
Mặc kệ hắn có nghe hay không y vẫn nói: “Uống thuốc cái đã, đều đã lạnh hết rồi, ngươi mau uống đi”
Duẫn Huyền Niệm ko buồn mở miệng, làm như không nghe. Đại gia tâm ý — không muốn cảm kích!
Không có chút xíu hồi ứng nào hết. Lãnh Thiết Sinh cũng không định rời đi, yên lặng ngồi ở ngoài cửa, chờ đợi –
Mãi cho đến khi trời sáng, kẻ trong phòng, người ngoài cửa, cả trái tim đều nhanh đông cứng lại……..
Một đêm thức trắng, đầu choáng mắt hoa, đau tưởng chết……
Nên làm thế nào đây, vì cái gì mà tên ôn thần ngoài lại làm mình thảm như vậy. Đại gia luôn đối hắn hảo, rốt cuộc là có ý đồ gì?
Tám phần là rất nhàm chán, khi hắn là đứa ngốc nên liên tiếp đùa bỡn, hắn trước kia như thế nào lại cầu nam nhân này đến thú hắn?
Hừ! Một cơn buồn phiền xông thẳng lên tận trời, tóc không chừng cũng theo đó mà dựng thẳng đứng lên – mãnh liệt thở! Duẫn Huyền Niệm co duỗi toàn thân, tứ chi đã sớm cứng ngắc, vừa tê lại vừa đau, càng hỏa đại –
Không cam lòng yếu thế, hắn miễn cưỡng đứng lên. Bước đi vài bước, lòng bàn chân như có kim châm, hai đùi không nghe sai khiến, cả người lung lay như muốn ngã tiến tới mép bàn. Cuối cùng cũng ngồi được lên ghế dựa, chờ cảm giác tê và đau dần dần biến mất. Tay chân cũng đã trở lại tự nhiên, hắn bắt đầu tìm kiếm vật dụng của mình, không muốn sử dụng đồ đạt của đại gia.
Đem văn phòng tứ bảo nhất nhất bày ra, mài chút mực nước, đề bút trên giấy dùng lực mạnh mẽ viết xuống tờ hưu thư. Hạ quyết tâm cùng tướng công đoạn tuyệt duyên tình, cuối cùng cũng thu bút, câu chữ hoàn mỹ kết thúc.
Từ nay về sau, hắn cùng y không còn bất cứ quan hệ nào hết.
Lúc này, Duẫn Huyền Niệm đã quên mất việc là cũng nên để ý xem hài tử có hay ko vì vậy mà thương tổn. Hắn cứ lòng muốn cùng đại gia cắt đứt tình nghĩa phu thê. Tự bản thân đã bị hủy ko còn thuần khiết, đại gia lại bất trung — hắn và nam nhân này còn có thể tiếp tục sao?!
Đi đến trước bức tranh, đề bút tại thiên luân thân tử đồ vẽ lên một cái gạch chéo lớn. Thật ko ngờ hạnh phúc lại có thể dễ dàng bị bôi đen như vậy, haiz! Đại gia thật là biết diễn kịch lừa lấy tâm của hắn –
Tiêu tiền rất giỏi sao. Hừ! Công tử bị hắn hư tình giả ý đùa giỡn làm cho hồ đồ rồi. Người vẫn còn đây, nhưng tâm đã đánh mất………. Vừa buồn vừa ấm ức……
Quẳng luôn bút lông, hai tay nâng lên tâm ý của đại gia,「 Bốp –」 nháy mắt chén thuốc vỡ tan, mãnh vỡ văng tứ tung. Duẫn Huyền Niệm đứng ngay tại chỗ, trong đầu ko cách gì quên được những hình ảnh mà đêm qua mình đã tự kiểm chứng –
Trong lòng phiền muộn khó chịu, tâm vỡ vụn……
Nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng vang, Lãnh Thiết Sinh biến sắc, lo lắng thiên hạ trong phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lập tức nhấc chân đá cước,「rầm!」 cửa phòng bị đạp đổ –
Tiếp theo, y phải giật mình khiếp sợ. Nương tử nhìn y trừng trừng như muốn giết người, ánh mắt hàm chứa cảm xúc phẫn nộ. Sau đó, hắn không hề liếc y đến một cái. Dường như ko nhận ra hai người đã tiến sát vào nhau, Lãnh Thiết Sinh giơ tay nắm chặt lấy cánh tay hắn, hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn gì?”. Đầy dưới đất là đống hỗn độn, còn bị ướt một mảng, hắn giọt thuốc cũng ko có uống vào miệng.
Duẫn Huyền Niệm giương tay gạt ra, buồn bã kiềm chế, dường như có một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, liệt hỏa hừng hực thiêu đốt. Còn ko thấy sao mà lại đến trêu chọc, là muốn tìm cái chết –
「Rầm!」 hắn cũng phá hỏng luôn cánh cửa còn lại, đừng tưởng hắn phẫn nộ là ko biết bạo phát lực, cũng không sợ cùng đại gia lấy cứng đối cứng.
Duẫn Huyền Niệm ngẩng đầu mà rời khỏi, đầu óc an bài chờ khi có thời gian rảnh rỗi, sẽ đem hai cánh cửa kia đóng lại như lúc ban đầu.
Không chịu nói, không chịu cho y quan tâm, còn dám rời bỏ đại gia. Lúc mới gặp lại cũng đức hạnh, thậm chí chỉ có hơn chớ không kém…… Liền vì một cái hôn?
Một cái hôn…… Mẹ nó! Có khi nào là đại gia cắn người ko? Hắn thận trọng nhớ lại: Là chính mình bị hắn cắn mà……
Chưa kịp nghĩ tiếp liền thấy, tranh vẽ trên tường sao lại biến dạng?
Lãnh Thiết Sinh nhắm lại mắt, xác định không có nhìn lầm, mộng tưởng bị lánh nhất bán[] phá hủy. Ngay giờ phút này, giận dữ bắt đầu tích lũy, từng giọt từng giọt khuếch trương tận ngực, tức tức tức giận ko ngừng dâng trào –
Đột nhiên, bút tích ở trên bàn thu hút tầm mắt y, bình tĩnh nhìn lại vừa thấy — hưu thư?!
Nhất thời, Lãnh Thiết Sinh sắc mặt hiện ra một màu đen, tay nắm chặt, vò nát tờ hưu thư vừa mới viết, thật phỏng tay. Hắn giận dữ điên cuồn hét lên: “Quá giỏi rồi! ngươi dám vì cái hôn mà đem ta cấp hưu. Con mẹ nó mà! Đây là đạo lý cái quỷ gì?!”
Trong lòng Lãnh Thiết Sinh dường như có ngọn núi lửa khác, cuối cùng cũng đã bùng nổ –
[]王八 (Vương bát) là lời mắng của người vợ ngoại tình. Câu này em Niệm muốn chửi tên nào lúc trước đã xâm phạm em, khiến em ấy (tưởng là mình) phạm tội ngoại tình. =))
[] Tác giả viết là: 趴着身子 (bát trứ thân tử) còn có nghĩa là nằm úp người xuống đất hay là (vừa) nằm (vừa) bò về phía nào đó……Nhưng Hữu thấy như vậy thật mất mặt em Niệm. Nên dùng nghĩa trên ^.^
[]另一半 Lánh nhất bán: một nửa kia(của mình) Là cụm từ dùng để chỉ người yêu của mình, nghĩa của nó gần giống như “cái xương sườn của anh” hay “em yêu….”