Ách Thê

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trích Tinh lâu

Duẫn Huyền Niệm và Lãnh Niệm Sinh cuối cùng cũng đã đến trước mặt mọi người. Bọn văn nhân mặc khách đang ngồi im lặng, bỗng nhiên nghe Lãnh Niệm Sinh mở miệng gọi tiếng nương – chứng thực tin đồn ko phải là giả.

Thiết Sinh công tử đã trở thành nương tử tù binh của Lãnh gia…….

Mọi người đều cho đây là chuyện kinh hỷ.

Giờ đây trong kinh thành này, các công tử, thiếu gia có diện mạo tuấn tú đều có thể yên tâm mà ló mặt ra đường lớn được rồi.

Thế là, Duẫn Huyền Niệm ngoại từ trên người có tài xưa nay hiếm gặp ra còn có quan hệ với Lãnh gia, nên ko người nào dám trêu chọc hắn cả.

Trừ phi, là không còn muốn sống nữa.

Ở tiệc rượu, mỗi người đều tìm được hồng nhan tri kỷ bên người. Duẫn Huyền Niệm cuối cùng cũng hiểu được Trích Tinh lâu này vốn là nơi phong nguyệt ah –

Bất quá, ở đây lại có đại mỹ nhân. Nhan sắc của các hoa cô nương sao có thể sánh được với tuyệt thế dung mạo kia.

Nhưng bản thân lại không hề hay biết, chỉ lo múa bút đề tự. Trước mặt mọi người lộ ra tài nghệ thượng thừa. Chữ viết giữa các hàng ko hề khó nhìn – Nét bút tiêu bạt cương đoạn (~cứng rắn mãnh liệt), nhưng khí (tinh thần) thô (mộc mạc) mà tự hiểm (~ hiểm trở)………

“Ah, Thiết Sinh công tử, ngài đang buồn bực phải ko…..” Con mắt lợi hại của Dương lão bản đảo qua, cảm thấy tâm tình của đại mỹ nhân nhất thời không tốt, “Hay là khánh công yến (~tiệc mừng công) này ko làm vừa lòng ngài sao?” Lần này, lão làm riêng tiệc ở Trích Tinh lâu, dụng ý muốn đem Thiết Sinh công tử tránh đi sự dây dưa của Lãnh gia, kết quả là uổng phí tâm tư.

Như vậy, Thiết Sinh công tử có phải hay ko là ngại việc cùng bọn họ giao du?

Cũng tại bên người có tiểu quỷ đầu, ko có cô nương tiếp khách châm rượu.

“Điều ko phải……..” Duẫn Huyền Niệm buông bút, ko quan tâm xem nét chữ tại thiệp mời sẽ rơi vào tay người nào. Dù sao cũng đã từ bỏ rồi.

“Dương lão bản, nương của ta lại bị bệnh đau đầu, thỉnh ngài đừng trách nga. Lãnh Niệm Sinh tùy tiện tìm đại lý do cho có lệ. Có trời mới biết – Là nương vì cái gì mà buồn bực.

Tâm phiền! Nơi này làm người ta cảm thấy muốn bệnh, tóm lại — hắn bực mình nhất chính là đám nam nữ đang ngồi lộn xộn kia, còn có mấy chén rượu khốn khiếp. Bọn họ có cần trước mắt mọi người ôm ôm ấp ấp, liếc mắt đưa tình như vậy ko. Tất cả đều ko hề có khí chất nhã nhặn, tri thức gì hết.

Hắn ko thích nơi này, chưa lập tức ly khai là cho Dương lão bản mặt mũi. Duẫn Huyền Niệm không khỏi liên tưởng đến đại gia. Haizz! Đều do y……..

Duẫn Huyền Niệm không kiên nhẫn nói: “Niệm Sinh, ta ra ngoài kia. Đợi thêm chút nữa chúng ta liền về nhà.”

“Ơ.”

Lãnh Niệm Sinh hai tay chống cằm. Nhìn đám văn nhân mặc khách đang vui đùa cùng các cô nương trong lầu mà cảm thấy cực kỳ nhàm chán. Nhưng Dương lão bản chỉ lo mãi nhìn chăm chăm vào bảng chữ ở trên bàn giống như là nhìn bảo khố tàng thư ko bằng. Nó đoán –

Chắc đang đợi nương trở lại. Lão nhất định sẽ mở miệng xin nương vẽ tranh cho coi…….

Vừa rồi, nương có uống chút rượu, không biết có dễ thương lượng hay ko?

Duẫn Huyền Niệm bực bội trong lòng không thôi. Gương mặt tuyệt mỹ đã sớm biến sắc. vạn lần ko lường trước mình lại rơi vào tình cảnh rối rắm này. Chán ghét bọn khách nhân mượn rượu giả điên kè kè theo hắn mà dây dưa. Gã hói đầu, ưỡn bụng kia chính là Ngô lão gia, thật thiếu giáo huấn (~ vô giáo dc), dám nắm tay áo cản trở tự do của hắn –

Duẫn Huyền Niệm gầm lên: “Buông tay!” thân thể khó chịu, ngũ tạng lộn xộn, đã nhanh chóng bị hơi rượu xộc vào mũi, thật muốn nôn ra.

Trích Tinh lâu này từ khi nào lại có tiểu mỹ nhân đem đến khẩu vị hoàn toàn mới lạ?

Túy lão gia (~ ông già say) nồng nặc mùi rượu, mắt híp lại giống khe hở hẹp, tà tà cười nói: “A, tiểu mỹ nhân phát hỏa có khác, rất phong tình ah. Đại gia trên người có rất nhiều tiền, chúng ta hãy khoái nhạc đi……….”

Tiêu tiền ngoạn nam nhân là thú độc đáo đã có từ lâu. Tiểu mỹ nhân đem đi bán, cặp chân kia phải ngoan ngoãn vì đại gia mà mở ra, còn làm dáng thanh thuần, sạch sẽ cái gì chứ. Khư!

Hát! Một tiếng “xấu xa!” liền bật ra khỏi miệng. Duẫn Huyền Niệm bỗng chốc trở tay nắm ngược lại, đem sắc lão đầu mập ú áp chế, dùng lực đạo,「Rắc!」định vặn gãy luôn tay của gã. Ngô lão gia béo ú quỵ ngay xuống, ko chịu nổi đau, đưa mặt ra sau lưng nhìn hắn liên tục cầu xin: “Ah…… Tiểu mỹ nhân…… Nhẹ tay…….nhẹ tay……..”

“Ngươi là ai!” Dám chạm vào hắn. Sao ko chịu đi hỏi thăm chút đi, bản công tử tính tình rất tệ đó, ngay cả tướng công còn dám giết.

Lửa giận bốc lên tận trời. Duẫn Huyền Niệm buông tay, đồng thời nhấc chân đá ra – Sắc lão đầu nút nít đầy thịt lăn ngay xuống cầu thang, há miệng kêu lên như heo bị chọc tiết: “Ah……ah…….”

Tiếp tục lăn – trong nháy mắt đã biến mất, Duẫn Huyền Niệm kia cũng ko còn lý trí để quan tâm xem túy lão gia kia có chết hay ko?

Dám chọc giận hắn, là tự tìm cái chết –

“Hừ!”

Duẫn Huyền Niệm phát tiết xong rồi, lập tức cúi đầu phủi tay, chưa bao giờ chú ý gần nơi cầu thang, có vị cô nương đang ngồi. Đôi mắt từng trãi đều đã chứng kiến toàn bộ sự việc –

Phụng Tiên giật mình ngây ngốc ngay tại chỗ. Sự tình đột ngột phát sinh, khiến trong khoảng thời gian ngắn, nàng ko thể có phản ứng gì cả.

“Ah! Nương –”

Ai đang kêu nàng là nương? Phụng Tiên bỗng nhiên hoàn hồn, chỉ thấy một tiểu thiếu niên đang ở đầu cầu thang kêu lên sợ hãi:

“Mẹ của con ơi, nương vừa mới quay đầu đi, đảo mắt ko thấy có chút, sao lại phát sinh chuyện đánh người như thế này?” nghĩ không ra nguyên cớ, thiếu gia liền nhanh chân chạy tới để thu thập tàn cục.

Đây là địa bàn của người khác nga. Lãnh Niệm Sinh hai chân「thùng thùng thùng thùng」 lao xuống cầu thang, chỉ thấy người đang nằm đống.

Lãnh Niệm Sinh lập tức kéo phì lão đầu lên, miệng vẫn kêu “Ái ái” như quỷ.

“Má ơi, phì lão nhân nặng quá ah, kẻ lắm tiền nhiều của tám phần chỉ lo ăn, uống, chơi đùa mà ko chịu vận động đây mà…….” Nó cứ lẩm bẩm, đồng thời tai cũng nghe được người trẻ tuổi bị lão đầu đè xuống cũng đang nhẹ nhàng than thở.

“Có người so với ta còn ko nên thân hơn, đi đường cũng ko xong, phải lăn xuống đây……” Hác Cổ Nghị phía sau đầu bị đập xuống sàng, mơ mơ màng màng mà phát đau. Bất quá, gã còn nói được như vậy cũng ko có gì đáng lo –

Thùng dầu của hắn có hay ko bị phá hư?

Hác Cổ Nghị nháy nháy mắt mấy cái, trong đó hiện lên tia kinh hoảng. Mắt tìm kiếm hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Liền thấy thùng dầu cũng ko lăn xa lắm, gần đây thôi mà. Vội vàng chạy lại dựng đứng nó lên, thật cẩn kiểm tra xem lớp vỏ gỗ bên ngoài có hư hại gì ko: “Hay quá, ko bị làm sao cả……”

Cậu vỗ vỗ ngực, thật may mắn chút dầu còn lại trong thùng ko bị lãng phí. Nếu ko chắc cậu phải ra chuồng gà mà ở tạm chứ ko dám về nhà đâu……..

“Cổ Nghị, ngươi ko sao chứ, trên người có chỗ nào bị đau hay ko?” Phụng Tiên chạy xuống lầu, khom người chăm chú nhìn cậu. Rất sợ cậu bị thương nhưng ko dám nói. Nàng biết tính tình của cậu, căn bản là không thèm để ý trên người có bị té ra sao có bị rách da hay ko.

Ách, Hác Cổ Nghị ngẩng đầu lên, là vẻ mặt ngu ngơ. Mỹ nhân tỷ tỷ khẩn trương cái gì ah?

“Ta ko có đè người khác xuống đâu……..” cậu có chút hoảng sợ nói. Quay mặt lại, vươn tay dài ra cầm lấy đòn gánh, lấy dây thừng cột chặt thùng dầu ở đòn gánh rồi mới yên tâm

Hác Cổ Nghị đứng dậy, chân bị tập tễnh, cả người lung lay một chút, cảm giác hơi “đau……” cậu mím môi hô nhỏ.

Lãnh Niệm Sinh ngẩng đầu lên thấy đến nương đang đi qua, lập tức hét to: “Nương –”

Duẫn Huyền Niệm đang lơ mơ ko biết mình đã làm sai chuyện gì. Bỗng nghe con kêu to, liền dừng lại, theo tiếng nói vội bước xuống thang lầu để xem cho rõ.

“Nương, có người bị phì lão đầu đụng vào.”

Duẫn Huyền Niệm giật mình hiểu ngay mọi chuyện, từ từ đi xuống thang lầu hỏi: “Là vị tiểu ca này bị đụng vào?” mắt đẹp không thèm liếc xem phì lão đầu là sống hay chết. Trước mặt chỉ biết có người thanh niên này, hắn liền nhận ra: “Nguyên lai là tiểu ca bán dầu.”

Người này cũng như tỷ tỷ xinh đẹp ở nơi này kiếm tiền sao?

Hác Cổ Nghị liền nghĩ như thế: Chắc là vậy.

Các cô nương cùng công tử nơi này đều xinh đẹp như thiên tiên hạ phàm, “ha ha……” Cậu cười ngây ngô. Cái miệng thanh tú mở ra nụ cười thật hồn nhiên, so với ánh nắng chói chang của ngày hè còn rực rỡ hơn.

Vô tình làm ấm lòng người, xua đi sương mù giá lạnh của tuyệt mỹ dung nhan. Duẫn Huyền Niệm nói chuyện rất nhẹ giọng, quan tâm hỏi thăm: “Ngươi có bị thương chỗ nào hay ko?”

“Cổ Nghị chắc ngươi bị trật chân rồi.” Phụng Tiên thấy một mình cậu đi còn không xong, mà vẫn cố gắng gánh thùng dầu khâp khiểng bước ra, cảm thấy lắng kêu lên.

Duẫn Huyền Niệm không khỏi ray rứt, áy náy nói: “Đều do ta ko tốt” dứt lời mắt liền liếc thấy sắc lão đầu đang ngồi cách đó cũng ko xa lắm, hắn “Hừ” cái, sau đó mới cúi đầu dặn dò hài tử: “Niêm Sinh, ngươi đi tìm người phụ trách ở đây, hỏi thử xem có thuốc trị thương hay ko.”

Hắn trước kia có cùng Ngụy đại tẩu học qua một chút xoa bóp. Nếu tiểu du ca (~ cậu bán dầu nhỏ) này bị xoay khớp nhẹ, hắn chỉ cần xoa bóp chút, dặn dò cậu nghỉ ngơi là ko có chuyện gì nữa.

“Ơ, con lập tức đi liền.”

Hác Cổ Nghị muốn cản lại nhưng đã không kịp, chỉ thấy tiểu thiếu niên nhanh như chớp chạy đi đâu mất tăm. Cậu ngơ ngác nói: “Ko cần lấy thuốc đâu mà, chân của ta vẫn có thể đi được, căn bản là ko có việc gì đâu.” Cậu không giống với lão gia gia, đi đâu cũng cần phải chống gậy.

Duẫn Huyền Niệm ngạc nhiên, tiểu du ca vừa mới nói gì vậy?

Hắn luôn ngốc ngếch ko biết tự chăm sóc chính mình. Phụng Tiên đau lòng dụ ngọt: “Cổ Nghị, ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi. Trước hãy đến phòng ta nghỉ tạm, ta sẽ đem kẹo cho ngươi ăn.”

Nghe thấy có kẹo ăn, mắt của Hác Cổ Nghị liền sáng rỡ, như là sắp có được trân bảo, liền liên tục gật đầu mà nói: “hảo”

Mỹ nhân tỷ tỷ đối với hắn cậu tốt, mỗi lần cậu tới đây đều cho kẹo ăn. Nàng dường như biết được cậu ko dám tiêu xài bậy bạ. Toàn bộ tiền kiếm được đều để cho gia gia mua thuốc.

Duẫn Huyền Niệm vô cùng ngạc nhiên đứng phía sau của bọn họ. Mắt đẹp toàn bộ tập trung trên người tiểu du ca, trong lòng bắt đầu suy nghĩ –

Tiểu du ca cùng hắn trước kia có phải hay ko rất giống nhau. Điều là ngốc tử?

Chớp mắt một cái, Duẫn Huyền Niệm dường như bị sét đánh trúng. Hắn trước kia là quá ngu đến nam hay nữ cũng ko phân biệt được. Nên mới làm ra chuyện xuẩn ngốc là cầu nam nhân đến thú hắn. Nhưng tiểu du ca này không chừng so với hắn ngày trước còn ko nên thân hơn nữa nga……..

Lãnh Niệm Sinh gặp tú bà, liền lập tức hỏi: “ma ma, người có dược (thuốc) hay ko?” nó quýnh lên hết trơn, ko nói được cái gì ra hồn cả.

Tú bà không ngừng cười nói: “Đương nhiên là có. Ta là người của ở chỗ nào, Lãnh thiếu gia bộ không biết sao?” Còn giả ngu nữa ah.

Nguyên lai, cũng có nghe chút tin đồn nhảm bên ngoài, nào là nói –

Lãnh gia điên rồi, tùy tiện bắt tân tú trong giới hội họa — Thiết Sinh công tử làm nương tử của mình. Kết quả là thiếu gia phải đến nơi này để ngoạn nhạc (~vui vẻ).

Nói trắng ra, chính là đi phiêu kĩ. “Cần dùng dược sao, lập tức cho ngươi, miễn cho làm cho cô nương người ta đợi lâu….. ha ha”……

Tú bà đem ra bao dược, Lãnh Niệm Sinh biết ngay đống thuốc này có tác dụng gì. Nó lập tức sợ hãi kêu lên: “Ma ma, ta muốn thuốc trị vết thương, là dùng để xoa bóp ah.”

Tú bà nghe vậy liền ngạc nhiên, chắc lưỡi………thật nhìn ko ra Thiết Sinh công tử gầy yếu vậy lại có thể cùng cô nương ngoạn đủ loại kích thích nha.

Cái này gọi là: Nhân không thể nhìn tướng, biển không thể đong đếm. “Ta đương nhiên cũng có thuốc trị thương”. Bình thường đều cho các tiểu quan nhi ở tầng trên dùng. Vì chủ tử của mụ — Hoa gia, khi chơi đùa với nam nhân đều ko hề thương hương tiếc ngọc. (Tới nữa rồi, hy vọng ko có chuyện gì…..haizzzz số anh Sinh quả là quá khổ.)

Thật là……

Mụ thấy Thiết Sinh công tử bộ dạng xinh đẹp như thiên tiên, mà chủ tử của mụ ngày thường cũng tuấn mỹ tà khí. Hình như những nam nhân xinh đẹp đều có chung điểm ah – Là hư hỏng!

“Cầm lấy” mụ lúc nào cũng mang theo người.

“Đa tạ.” Lãnh Niệm Sinh cầm lấy dược, lại là nhanh như chớp chạy đi.

Tú bà nhìn theo tiểu quỷ đầu kia, không khỏi cười mỉa mai –

Mụ biết phiền lâu của Lãnh gia vốn cấm sử dụng các loại mị dược này nọ. Nhưng, đâu có ai ngờ con của y lại đến tìm mụ mà lấy mị dược.

“Ha ha……”, cũng khó trách Dương lão bản lần này ngoại lệ đem khánh công yến đến đãi ở Trích Tinh lâu. Vậy mới có thể tận hứng ngoạn được chứ.”

Duẫn Huyền Niệm và Lãnh Niệm Sinh hiện tại đang ở trong phòng của Phụng Tiên cô nương.

Lãnh Niệm Sinh trước kia thỉnh thoảng cũng có theo cha và nhóm thúc thúc ra ngoài. Gặp qua không ít người quen mặt, nó biết Phụng Tiên cô nương là hoa khôi của Trích Tinh lâu. Khách nhân dù chỉ muốn gặp lần, cũng phải xếp hàng chờ đến cuối tháng, chứ đừng mơ đến chuyện nàng ta tự mình tiếp đãi kẻ khác.

Nàng ta là một ca kỹ phi thường xinh đẹp, thiên kiều bá mị, phong tư yểu điệu. Hơn nữa cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, không hổ là nhất thế giai nhân. Bất quá, cũng ko xinh đẹp bằng nương của nó, trên người càng ko có khí chất của người tri thức. Đương nhiên cùng tính tình quá xấu của nương nó là khác hẳn nhau.

Vì chuyện nhỏ ngoài ý muốn, làm cho người căn bản là ko thể dính tới nhau kết duyên. Trước xưng tên họ, sau nói khách sáo vài câu, cũng coi như là bước đầu nhận biết.

Phụng Tiên cô nương không khỏi cảm thấy kinh ngạc, Lãnh Niệm Sinh gọi Thiết Sinh công tử là nương…..

Nhìn hắn ngồi ở mép giường, cẩn thận xoa bóp mắt cá chân cho Hác Cổ Nghị. Cậu cũng ko kêu đau. Gương mặt thanh tú vẫn tươi cười là do bản tính thuần phác được trời phú cho. Cũng may nhờ có kẹo mới dời đi lực chú ý, thật là quá tốt.

“Nếu Phụng Tiên cô nương không ngại đồn đãi, có thể hay ko cho tiểu ca này nghĩ lại đây chút nữa” Duẫn Huyền Niệm hỏi.

“Chuyện này ko thành vấn đề. Thiếp và Hác Cổ Nghị ko phải chỉ mới biết nhau ngày ngày . Dù công tử ko đề cập đến, thiếp cũng sẽ buộc cậu ta lưu lại.” Nàng biết những lời này rất dễ làm người ta hiểu lầm, nhưng nếu như là Hác Cổ Nghị, nàng cũng không tị hiềm. Bởi vì tính cậu vốn rất đơn thuần…………

Ngay cả tình cảm cậu còn ko biết là gì, thì nói gì đến chuyện nam nữ luyến ái chứ…….

“Ân. Như vậy, chúng ta cũng nên cáo từ.” Duẫn Huyền Niệm nhìn tiểu du ca đang nằm trên giường, hắn vẫn còn cảm thấy áy náy. Vừa rồi xoa bóp mắc cá chân nhất định rất đau, nhưng ko hề nghe hắn than thở tiếng. Để ý thấy đôi mắt xinh đẹp của cậu đang miễn cưỡng kép lại, người hình như đã buồn ngủ lắm.

Duẫn Huyền Niệm quan tâm hỏi: “Quá mệt mỏi sao…….”

“Ân……cần có nước, …….mới mở ra được.” Hác Cổ Nghị trả lời lại câu hỏi.

Duẫn Huyền Niệm không hiểu cậu đang nói gì –

Ngoại lệ, hắn ko cảm thấy chán ghét vị tiểu du ca này.

Thậm chí còn muốn cùng cậu thân cận…… Lúc bóp chân cho cậu cũng ko cảm thấy ghê tởm, chán ghét……..

Nhưng, trên người của Phụng Tiên cô nương lại phát ra mùi son phấn nồng đậm làm hắn muốn tránh xa………..

Cũng không phải hắn trời sinh liền thích nam nhân, mà là tiểu du ca có bản chất đơn thuần, dường như ko biết nhân gian hiểm ác, vẫn còn lưu lại tính tình hồn nhiên của trẻ con……..

Cậu ít nhất cũng phải , tuổi rồi. Duẫn Huyền Niệm nhìn lại hài tử nhà mình, suy nghĩ: Lãnh Niệm Sinh niên kỉ nhỏ hơn, nhưng tâm trí so với tiểu ca này lại quá già dặn.

“Phụng Tiên cô nương có biết nhà của tiểu ca này ở đâu ko?” Hắn phải tự mình đăng môn giải thích mới ko cảm thấy bất an………Cũng quyết định sau này sẽ luôn mua dầu của cậu.

Phụng Tiên liền chỉ đường, còn nói thêm: “Chúng tôi trước kia ở sát vách nhau, là thanh mai trúc mã.” Không hiểu sao nàng lại hy vọng Thiết Sinh công tử đừng đem quan hệ đơn thuần của nàng và Hác Cổ Nghị liên tưởng thành quan hệ nam nữ tư tình………

“Nương, cậu ta có sao ko vậy?” Lãnh Niệm Sinh cũng không hy vọng nương làm người vô tội bị thương. Còn phì lão đầu say rượu kia, thật đáng đời.

“Tiểu ca cũng không có việc gì, ngươi đừng quá lo lắng.” Duẫn Huyền Niệm thông cảm an ủi, con mình lúc nào cũng như ông cụ non, nhưng tâm địa cũng rất thiện lương. “bây giờ chúng ta cũng nên trở lại nói với Dương lão bản tiếng rồi hãy rời khỏi đây.”

“Thiết Sinh công tử ko lưu lại chút nữa sao?”

“Không, ta ghét nơi này.” Hắn thà về nhà ứng phó với tướng công còn hơn. Ko biết y có ở nhà hay ko?

Hai mẫu tử lần thứ trở lại sương phòng. Trong tiệc rượu thiếu đi ít người. Duẫn Huyền Niệm khỏi cần hỏi biết, đám người nhã nhặn kia đã đi tìm hoa cô nương hoan lạc.

Lúc này, hắn lại nghĩ đến yêu cầu của đại gia………. Ngay đêm nay……

Duẫn Huyền Niệm mày liễu nhăn lại, ngầm bực mình “haiz!” Đầu hắn lại nghĩ đến chuyện xấu hổ nữa rồi!

Cảm thấy hai má nóng lên, thật may mắn – hồi nãy hắn có uống chút rượu, nên giờ khuôn mặt dù đỏ đỏ cũng ko khiến cho người khác biết là hắn đang suy nghĩ bậy bạ.

Dương lão bản hết đợi lại chờ. Không dễ dàng gì mới thấy người trở lại, lập tức hỏi: “Thiết Sinh công tử, mấy chữ ngài vừa viết có thể hay ko bán cho ta?”

Duẫn Huyền Niệm lập tức cự tuyệt: “Thôi đi! Mấy chữ đó viết ko ra gì hết, sao lại bán được?”

“Không không không, Thiết Sinh công tử ngài nói sai rồi. Sao ngài có thể coi khinh mình như vậy. Trên đời này rốt cuộc tìm đâu ra nét bút đặc sắc như ngài vậy chứ…….”

“Vậy cho lão, ta ko cần tiền” Duẫn Huyền Niệm thẳng thắn biếu tặng.

Hắn nghĩ rằng — nghệ thuật, trong con mắt người biết thưởng thức là bảo vật, còn với những kẻ bình thường thì cũng chẳng ra gì, cùng lắm thì cũng để châm củi, nhóm lửa nấu bữa cơm mà thôi…….

Giờ phút này, đột nhiên nhớ tới cha, nương, tiểu ca bán dầu…….

Bọn họ đều phải khổ sở kiếm sống. So ra, hắn kiếm ngân lượng quá dễ dàng, cuộc sống không lo thiếu thốn. Số tiền lúc nãy đưa cho cha mẹ. Hy vọng bọn họ sẽ sống hảo, dù có nhận hắn là con hay ko……..

Tâm tình buồn bực, Duẫn Huyền Niệm lại uống rượu, thêm vài chén nữa, như để hòa tan đi nỗi niềm xấu hổ đang chôn sâu trong lòng.

Lãnh Niệm Sinh thấy nương lại uống rượu, ko phải nói sẽ về sao?

Thiếu gia ở đây thật nhàm chán mà. Thà rằng hồi trạch chép thiên tự văn, nương cũng nên về phục tứ (phục vụ, hầu hạ) cha luôn đi.

Lãnh Niệm Sinh thúc giục nói: “Nương, chúng ta trở về được không?” Nó giơ tay đoạt lấy ly rượu.

“Uống vài ly thôi, ko ảnh hưởng gì đâu mà.” Duẫn Huyền Niệm giành lại ly rượu, thầm nghĩ: Nhất túy giải thiên sầu.

Lãnh Niệm Sinh thầm kêu khổ, sợ nương uống say, thiếu gia làm sao có thế mang người về được đây?

Lo lắng nương ở nơi này, vạn nhất say đến ko biết trời trăng sẽ ko được an toàn nữa.

Nó càng nghĩ thì càng rầu – Nó ko cam lòng.

Ko hiểu sao cha lại thương nương nữa nga, lao tâm khổ tứ, đau khổ chờ đợi. Kết quả đổi lại được câu của nương: “Ta thật ghét cha ngươi lắm nga!”

Đầu óc của nương quả là có vấn đề mà. Kia mới thật sự cần cải thiện. Đột nhiên, mắt bỗng lóe sáng. Thiếu gia có pháp bảo – lúc nãy tú bà đã đưa nhầm dược, ha ha……..

Lãnh Niệm Sinh mỉm cười thật ngọt ngào, dụ dỗ nói: “Nương, con rót cho người thêm ly nữa nga. Nhất định phải uống hết đó. Sau đó chúng ta lập tức về nhà, nếu không Liên Nhi không thấy chúng ta trở về, nó nhất định sẽ rất lo lắng ah.” Cha của nó lại càng ko yên tâm.

Nhắc đến hài tử, Duẫn Huyền Niệm liền nhớ ngay là Liên Nhi thích ăn kẹo, “Được rồi, chúng ta về thôi.” Lúc này, chợ vẫn còn rất nhiều gánh hàng rong. Hắn muốn mua kẹo cho nữ nhi.

Duẫn Huyền Niệm cầm lấy ly rượu mà Lãnh Niệm Sinh đưa đến. Đôi mắt xinh đẹp ko thể phát hiện ra trong đó đã bỏ thêm thứ tốt gì – Là kiệt tác của con mình ah.

Uống hết vào miệng, hương rượu nồng đậm, Duẫn Huyền Niệm không hề thấy có gì dị thường.

Lãnh Niệm Sinh không cần biết nương có đồng ý hay ko, vội vàng kéo người dậy. Nó cũng không thèm quan tâm xem nương có hay không sinh khí vì nó chạm vào. Tóm lại mang nương về nhà là chuyện quan trọng nhất.

Đầu óc mơ mơ màng màng, không thắng được tửu lực, Duẫn Huyền Niệm mặc cho con dẫn dắt, vẫn còn cảm thấy đau khổ — Có hài tử bên người thật tốt nga.

“Dương lão bản, ta cùng nương về trước, cám ơn ngài hôm nay đã chiêu đãi.”

“Thiết Sinh công tử cùng Lãnh thiếu gia đi thong thả ah.”

Dương lão bản tâm tình khoái trá, tận tình đưa người ra tận cửa, nghĩ rằng: Có lãnh thiếu gia ở bên cạnh Thiết Sinh công tử, hẳn là rất an toàn rồi, chắc ko có vấn đề gì đâu. Liền nói vọng ra:

“Ta không tiễn nữa ah.”

“Ân.”

Ngay lúc này, hơi rượu trong cơ thể của Duẫn Huyền Niệm bắt đầu bốc lên, toàn thân mềm nhũng, nhân cũng trở nên ngoan ngoãn nhượng nhi tử nắm mũi dắt đi.

Hắn lại sợ mình sẽ quên, nên trước khi về còn dặn dò: “Niệm Sinh, chút nữa thấy mấy chỗ bán hồ lô ngào đường bên đường thì nhớ mua về cho Liên Nhi đó nga.”

“Ơ, con biết rồi” thiếu gia cần phải nhanh chóng giao nương cho cha –

Bởi cha cũng cần phải ăn đường……

Cùng lúc đó, Lãnh Thiết Sinh cũng đã xử lý xong công việc, nên trực tiếp đến tìm nương tử về nhà.

Đại gia đi vào Trích Tinh lâu, thật khó tránh được ánh mắt tò mò của người khác. Đây chính là nam nhân điên trong truyền thuyết, cả người phát ra hàn khí, gương mặt lạnh lùng ko hề có chút cảm xúc nào. Tú bà thấy y liền cung kính chạy ra tiếp đón. Y nói: “Ta đến tìm người.”

“Tìm Lãnh thiếu gia phải ko, cả đám người bọn họ đang ở sương phòng.” Đến Lãnh gia cũng tùy tiện tới bắt『nương tử』về. Hắn ta chắc vẫn còn đang cùng cô nương trong lâu khoái hoạt đây mà.

Một tiếng “cha!” rõ to nhảy ngay vào họng tú bà.

Lãnh Niệm Sinh vừa dắt nương đến cầu thang, liền mở miệng kêu thật tha thiết – Cha đến thật đúng lúc nga.

Lãnh Thiết Sinh không thèm quan tâm đến tú bà đã sớm trở nên ngây ngốc. Y từ tốn bước lên thang lầu. Duệ nhãn trong khoảnh khắc trở nên nhu hòa, bạc thần cong lên nụ cười nhạt.

Nương tử sắc mặt hồng nhuận, đôi môi như cánh hoa chứa đựng nụ cười ngọt ngào. Không gian phản phất hư ảo, hắn như yên hoa tiên tử (~ tiên tử trong khói sương) đang thong thả từ thang lầu bước xuống, dừng lại trước mặt y.

Ánh mắt của hai người giao nhau triền miên, tạm thời quên mất đây là chỗ nào –

Duẫn Huyền Niệm nghiêng mình hướng khuôn ngực rộng lớn kia mà dựa vào. Lãnh Thiết Sinh giơ tay ôm lấy thắt lưng của nương tử. Không khỏi khó chịu, hắn sao lại có thể chủ động dán vào thân mình như vậy.

Hai tay đặt ở trước ngực hắn. Khuôn mặt tuyệt sắc ngẩng lên, đàn khẩu hé mở đối y mà nói:

“Thiết Sinh…… Hình như ta say rồi. Mang ta về nhà có được ko?”

Nương tử nói chuyện như đang làm nũng. Lãnh Thiết Sinh chăm chú nhìn hắn. Hiển nhiên là nói: “Hảo”.

PASS: BichLacphu

“Gia gia, phu nhân, tiểu thiếu gia, mọi người đều đã về rồi ạh. Tiểu thư nói đói bụng đã lâu mà vẫn khăng khăng chờ mọi người về dùng cơm mới chịu.”

Liên Nhi cảm thấy ngượng ngùng cúi đầu, nàng ăn cũng nhiều lắm mà, nhưng ko thấy người thêm được chút thịt nào hết. (sao giống phu thê mình quá hén Mạc, hix hix)

“Ngươi thực giống ngạ quỷ đầu thai mà.” Lãnh Niệm Sinh xem thường ra mặt, nhảy đến trước mặt nàng trừng mắt cái, “Nương dặn ta mua cái này cho ngươi nè.”

Mấy xâu hồ lô đưa qua đưa lại ngay trước mặt làm đôi mắt trong veo như nước của Liên Nhi cũng theo đó mà đảo qua đảo lại. Cầm lấy từ tay Lãnh Niệm Sinh, nó liền cười ngọt ngào nói: “Muội biết nương đối với muội là tốt nhất, luôn mua kẹo cho muội ăn nha.”

“Ừh, đúng đó.”

Lãnh Niệm Sinh hai mắt cong lên như vầng trăng khuyết, khóe môi lộ ra nụ cười gian xảo, mở miệng nói chuyện muốn Liên Nhi nghe cho rõ: “Sau khi ngươi ăn cơm rồi mới được ăn quà vặt nga!” Lãnh Niệm Sinh nắm tay nó kéo đi, trong lòng thầm tính toán – Đêm nay tuyệt đối ko thể đi quấy rầy cha và nương, phải để bọn họ gạo nấu thành cơm mới được ah.

Duẫn Huyền Niệm nhìn theo bóng dáng của hài tử đang rời đi, nói: “Niệm Sinh thật biết cách chiếu cố thân nhân.” Hắn cảm thấy rất vui mừng.

“Ân,” Lãnh Thiết Sinh cười nói: “Ta cũng thích chăm sóc ngươi lắm mà, đầu có chóng mặt ko?”

Dọc đường, hắn trước sau gì cũng ko buông tay y ra, để mặc y dẫn dắt. Dù cho mắt có nhìn ko rõ, cũng ko sợ té ngã. Tay Duẫn Huyền Niệm dần dần rời khỏi lòng bàn tay ấm áp kia. Người cảm thấy càng lúc càng oi bức. Dù gì cũng uống có mấy ly rượu thôi mà, sao cứ cảm thấy mơ màng ko hết hoài vầy nè. (Hữu đang cười gian nga, he he)

Toàn thân đổ mồ hôi, dinh dính thật khó chịu. “Ta muốn đi tắm.”

Lãnh Thiết Sinh cảm thấy bước đi của hắn ko ổn, vội vàng đuổi theo. Kề sát bên thân hình mảnh khảnh mà dặn dò hắn chú ý: “Ngươi đừng ngâm nước lâu quá nga.”

Đôi con ngươi lợi hại lập tức bị ánh mắt giết người sáng long lanh trừng cho cái. Khuôn mặt tuyệt mỹ của nương tử giờ đây đỏ tươi. Đôi môi như cánh hoa, mở ra rồi hợp lại mắng: “Nói nhảm, bộ ta hư thân lắm sao?” Nếu y chọc ghẹo hắn, thì hắn cũng sẽ mượn rượu giả điên cho coi!

“Àh,” Lãnh Thiết Sinh vẫn cười cười, thưởng thức bộ dáng dữ dữ dằn dằn của hắn lúc này. Mày liễu dựng thẳng, thật là có chút phong tình nga.

Hát! Hắn xém chút nữa là té lộn nhào vào bồn nước rồi. Duẫn Huyền Niệm hai tay cầm lấy thành bể, toàn thân mềm nhũng ko còn chút sinh lực, có khi nào bị chết đuối trong bồn nước ko ta?

Càng kỳ quái hơn là…… Tại sao trong đầu óc hắn toàn nghĩ đến hình ảnh nam nhân đang đùa giỡn mình…… Ách, y lúc ko mặc quần áo sẽ ra sao đây?

Trong đầu mơ màng, cố gắng tìm về trí nhớ, rốt cuộc có thể hay không nhớ lại chuyện nam nhân kia trần như nhộng cùng hắn rất đổi thân thiết dính lấy nhau mà dây dưa……

Xong rồi…… Thật sự xong rồi…… Hắn suy nghĩ quá bậy bạ rồi. Duẫn Huyền Niệm vùi má nóng hổi của mình vào giữa tay. Đang rất hoang mang, thật muốn chết đuối trong này luôn đi!

Thân thể ngâm trong nước ko hiểu sao lại sinh ra phản ứng thật kỳ lạ. Thậm chí còn ko có dấu hiệu khôi phục lại bình thường. Hắn ko có dũng khí mà nhìn sóng tình giờ đây cứ tầng tầng lớp lớp mà dâng lên…..

Duẫn Huyền Niệm ảo não rất muốn khóc……

Không khỏi tức giận nghĩ: Tử nam nhân, ăn cho no rồi tối ngày cứ thì thầm mấy lời ái muội vào tai của hắn. Hắn còn chưa có lăn lên giường cho y áp mà đã thành như vậy rồi. Vạn nhất, cho y đè xuống, hắn chịu nặng còn ko nói, nhưng hình thể lúc đó so với trong mấy cuốn sách còn khó coi hơn, thật đáng xấu hổ mà!

Hắn hiện tại đã nghĩ nên mau chóng kéo nam nhân tới nơi này, sau đó cầu y mau một chút…… Dùng sức một chút…… (má ơi, em Niệm đây sao o.O)

“Ah!” Duẫn Huyền Niệm phút chốc liền hoảng hồn. Sao đầu óc mình toàn nghĩ đến chuyện bậy bạ vầy nè, thật muốn tự đánh chết mình cho quên đi.

Hắn như thế nào trở nên vô sỉ, xấu xa, không biết xấu hổ như vậy……

Nhìn xem chính mình là ngầm thích đại gia, bất quá chỉ uống chút rượu liền lộ ra nguyên hình……. Duẫn Huyền Niệm hít sâu mấy cái, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tận lực làm cho thể xác và tinh thần của mình khôi phục lại bình tĩnh –

Cứ ngồi mãi như vậy, nước nóng cũng dần trở nên lạnh ngắt, toàn thân càng lúc càng khô nóng, dc vng sôi trào ko ngừng thiêu đốt hắn, lý trí bay tán loạn, trong đầu chỉ còn sót lại hình ảnh của nam nhân, chỉ muốn đến gần y, rất muốn………

“Huyền Niệm, ngươi tính tắm đến khi nào đó? Ta đang nghĩ là ngươi chết đuối luôn trong đó rồi chứ.”

Lãnh Thiết Sinh trừng trứ vào cái đầu có mái tóc đen óng ả kia, không khỏi bĩu môi, có chút bực mình. Vừa rồi mình ở ngoài cửa gọi liên tục vậy mà hắn nữa điểm phản ứng cũng ko có.

Ách, Duẫn Huyền Niệm chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt mù sương ánh lên sự ham muốn nam nhân mãnh liệt, phi thường muốn…… Đã quên mất là phải hỏi y nên làm như thế nào. Không thèm quan tâm đến sự lo lắng trên lãnh diện kia. Hắn thấy y đang ngồi xuống, dí mặt mình sát vào mặt hắn, liền ko tự chủ được mà mỉm cười với y.

Lãnh Thiết Sinh chăm chú nhìn gương mặt tinh xảo đang ửng đỏ. Đôi môi cánh hoa xinh đẹp đang dần dần đến gần, như mời mọc y nhấm nháp tư vị ngọt ngào kia…….

Lúc này, y hoàn toàn quên bén đi là phải hỏi hắn tại sao lại ngâm nước quá lâu, quên luôn chuyện hắn hay thẹn thùng, quên……..

Bốn cánh môi trong nháy mắt dính chặt lấy nhau, bắt đầu nụ hôn sâu thăm thẳm. Hai người cách biệt đã lâu, giờ bắt đầu trở nên vô cùng thân thiết.

Lãnh Thiết Sinh vươn đại chưởng chế trụ đầu của hắn, nhấm nháp khoang miệng ngọt ngào còn vương lại hương rượu làm say lòng người kia. Hôn, mt, lưỡi mềm mại cùng hắn chơi đùa triền miên ko dứt, không – cần hắn có cho phép hay ko.

Thật sự đã quá yêu hắn rồi, thương hắn, sủng hắn, thật cẩn thận che chở, liền trông chờ hắn kề cận thuận theo. Xác định là tâm ý tương chúc (~ giao nhau). Ngoại trừ đối phương, ai cũng ko cần……..

“Ân……”

Duẫn Huyền Niệm nắm chặt lấy áo của y. Đôi tay trắng nõn ở khuôn ngực rộng lớn mà sờ soạn. Vội vàng xé ra y khấu (nút áo), thâm nhập vào trong vạt áo đang rộng mở, tiếp xúc nơi trái tim đang đập rộn ràng, cảm thụ từng đợt run rẫy mãnh liệt. Hắn còn nhớ y đã từng nói qua – Nơi này có hắn ở bên trong.

Mà hắn cũng có đem đại gia khắc ở trong lòng, rất ấm áp, cảm giác rất đầy đủ, không cần hoảng sợ, ko cần tìm kiếm, đại gia luôn đối với hắn rất tốt……..

Môi lưỡi tách ra, Duẫn Huyền Niệm nhẹ nhàng thở, chậm rãi mở ra đôi mắt sâu thẳm đen như mực, càng lúc càng say đắm…….

Hắn mở miệng: “Thiết Sinh, ta muốn ngươi.”

“Hảo.”

Lãnh Thiết Sinh đứng dậy, mắt thích thú nhìn nương tử đang đỏ bừng má. Đôi mắt xinh đẹp đang ẩn chứa khát vọng, môi cắn lại như đang do dự chút. Y liền nhanh chóng, ko hề thẹn thùng mà bước ngay vào bồn nước.

Ánh mắt tham luyến nhìn từ đầu đến chân của hắn thật rõ ràng. Da thịt trắng nõn nhiễm một màu hồng nhạt của th dc rực rỡ, khơi dậy dc vng nơi người khác. Y vừa nhìn là biết ngay nhưng vẫn còn chậm chạp tiến tới, ko hiểu tại sao hắn lại trở nên như thế.

Duẫn Huyền Niệm buông tay xuống, hoảng loạn cắn môi, “Đừng cười ta………..”

“Ko đâu, như vậy càng thích.”

Dùng tay gạt ra mớ tóc ẩm ướt trước ngực hắn. Tay kia nâng gương mặt ửng đỏ của hắn lên. Môi nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. Mắt tiệp chớp chớp, mũi liền đưa đến đôi má phấn nộn, sau cùng là đến đôi môi cánh hoa cho đến khi nó sưng đỏ lên. Tên cứng đầu này rốt cuộc cũng thừa nhận.

Duẫn Huyền Niệm vươn tay đến giúp y cởi ra dây lưng. Xiêm y rơi xuống, làn da màu đồng như ánh nến đang lấp lánh chiếu sáng. Tầm mắt dời từ lòng ngực to lớn xuống dưới thắt lưng, thẹn thùng khi nhìn thấy đỉnh điểm của dc vng. Chăm chú ngắm nhìn thân thể tráng kiện, cùng những đường cong trên người cuối cùng là đôi chân thon dài.

Đại gia có tài trí hơn người cường kiện khí lực, đang phát hỏa tỏa nhiệt. Da thịt khi sờ đến co giãn thật thích. Thấy y cũng đang thở gắp, liền bạo gan, chạm đến tượng trưng nam tính của y. Khẽ hôn lên vị trí nơi trái tim, sau đó môi liền trượt dài xuống dc vng cứng rắn, do dự ko biết có nên thuận theo suy nghĩ của mình hay ko, là muốn học phương thức lấy lòng của y khi với mình………

“Huyền Niệm……” Lãnh Thiết Sinh cúi đầu ngắm nhìn gương mặt đang đang lộ ra nét mị hoặc lòng người của hắn. Bàn tay trắng nõn trên người y gắt gao nắm chặt, chớp mắt cái toàn bộ dc vng được nhét ngay vào miệng. Môi lưỡi ấm nóng lấy lòng, ngây ngô khiêu khích, không thẹn thùng mà lm lấy …… Ức, chắc đang nằm mơ rồi!

Hành động của hắn làm bay mất lý trí của y. Lãnh Thiết Sinh cảnh cáo: “Ngươi đùa với lửa!”

“Ah!” Duẫn Huyền Niệm mắt hoa lên cái. Cả người trong nháy mắt bị ôm lấy, gương mặt lạnh như băng mạnh mẽ hôn, khí lực tuy bá đạo nhưng vẫn tác cầu. Bị hôn cho đến tê dại, hai chân đứng không vững, bị cánh tay mạnh mẻ ôm ngay thắt lưng. Vật cứng nóng như lửa, để tại nơi riêng tư mà lưỡng lự, ma sát, dường như đang do dự là có nên tiến vào hay ko –

Lãnh Thiết Sinh mất đi sự ôn nhu, ẩn nhẫn đã lâu, căn bản đã ko chịu nổi sự kiêu khích của thiên hạ. Sự cuồng loạn thay thế cho tất cả. Môi lưỡi buông tha miệng của hắn, tỷ mỷ hôn dài xuống cái cổ như đang được nhuộm đỏ bừng. Răng gặm cắn ghi lại những ký hiệu chỉ thuộc về y. Trong đầu ko ngừng lặp lại — hắn chỉ có thể thuộc về mình y mà thôi………..

“Ân……” hơi đau…….

Duẫn Huyền Niệm song chưởng quấn quanh cổ y. Không kìm chế được trước dc vng đang kề sát nơi bụng của hắn, từng chút từng chút trêu chọc. Cảm thấy ko thể đợi được nữa, hắn khẽ gọi: “Ức……..mau……Thiết Sinh…..”

Chính hắn cũng ko biết là mình muốn y làm cái gì. Theo bản năng cứ muốn y thân mật và cường hãn. Hạ thể truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách. “Ah!” Há miệng cắn cái, thở ra đau đớn, ở vai y lưu lại dấu răng của chính mình.

Lãnh Thiết Sinh không thèm quan tâm đến cái cắn như gãi ngứa kia. dc vng nhanh chóng trong cơ thể mà tác cầu, hưởng thụ khoi cm cực hạn mà khó có lời lẽ nào diễn tả được, phóng túng muốn cướp lấy tư vị ngọt ngào của hắn…….

Duẫn Huyền Niệm cả người gắt gao bám lấy thân hình to lớn, hứng lấy toàn bộ tinh lực mà Lãnh Thiết Sinh phóng thích. Dù thân thể cảm thấy đau nhứt, nhưng cũng nương theo sự va chạm mãnh liệt kia, dần dần cảm nhận sâu sắc sự tê dại trong cơ thể, khóai cảm do hai người kết hợp bắt đầu lan tràn. Ý thức mơ màng, mở miệng phát ra tiếng rên rĩ mị nhân: “Ah…….”

Hai người hạ thân nóng bỏng cọ sát vào nhau. Trong phòng lặng yên tràn ngập thanh âm của tiếng rên rĩ dm mị. Y nhiệt liệt đáp lại nhu cầu bức thiết của hắn. Thân thể hai người đan vào nhau, chìm đắm vào thế giới th dc của người…….

Sau khi người thân thiết. Duẫn Huyền Niệm ý thức mê mang, đợi dư vị của cao trào lui đi, mới ngạc nhiên khi thấy mình đang ở trong nước, liền dựa vào người tướng công.

“Ách.” Mắt nháy nháy mấy cái. Má dán tại lòng ngực rộng lớn, tai nghe được tiếng tim đập ổn định. Đầu óc bắt đầu vận động khôi phục lại bình thường, lập tức đứng thẳng lên “Ah!” hắn hoảng hồn kêu lên: “Ngươi……”

Lãnh Thiết Sinh thấy mặt hắn trong nháy mắt đỏ như lửa, giơ tay nâng hắn lên, giúp hắn thuận lợi bước ra khỏi bể tắm. “Ngươi còn có thể đi nổi sao?”

Rời khỏi trạng thái người kết hợp, Duẫn Huyền Niệm gật gật đầu,cảm thấy thẹn thùng quay mặt đi. Nhanh tay chộp lấy quần áo đang mắc ở tấm bình phong, vội vội vàng mặc vào.

“Lấy giúp ta bộ xiêm y sạch sẽ được ko?” Lãnh Thiết Sinh cố ý dùng ngữ khí cứng nhắc nói, vì ko muốn hắn cảm thấy xấu hổ, hay thẹn thùng.

“Hảo.” Duẫn Huyền Niệm mặc vào xiêm y, cũng không dám quay đầu lại bước nhanh đi ra ngoài cửa,「 Rầm!」 tiếng đóng cửa vang lên.

Lúc này, hắn mới biết mình vừa phá hỏng cửa?!

Dù chân cảm thấy mềm hoặc, cũng không dám tựa vào cửa. Cố gắng chống đỡ thân thể, giả đò như chưa có chuyện gì phát sinh.

Gió nhẹ từ từ thổi đến làm cho thân thể mát mẻ. Trên người vẫn còn lưu lại độ ấm, cảm thấy rất thoải mái.

Xuân Hoa đúng lúc đi qua, liền hỏi: “Phu nhân, đồ ăn tối nay đều lạnh hết trơn rồi. Con lập tức xuống trù phòng hâm lại. Sau đó sẽ đem đến phòng của gia gia và người.”

“Ân.” hắn thuận miệng trả lời.

Duẫn Huyền Niệm đợi Xuân Hoa đi xa rồi mới bắt đầu phản ứng. “Ah!” Xuân Hoa chẳng lẽ đã biết vừa rồi hắn cùng nam nhân đã làm chuyện tốt gì sao……..

Miễn cưỡng chống đỡ thân thể, đầu cháng váng muốn ngất đi. Nhưng ý thức còn sót lại vẫn còn đang cảnh báo chính mình — tuyệt đối không thể dựa vào cánh cửa vừa bị phá hỏng, nếu ko chắc chắn sẽ ngã nhào vào phòng………

“Cầm.” Ngữ khí của hắn ko tốt, sắc mặt còn khó coi hơn, là trương cái mặt thối ra.

Nương tử sao lại mất hứng ta?

Lãnh Thiết Sinh tiếp nhận xiêm y từ tay hắn. Thấy hắn xoay người sang chỗ khác, thẹn thùng cái gì ah, vừa ko phải đã xem hết rồi sao, dáng người của đại gia bộ kém lắm hả?

Bạc thần không khỏi gợi lên nụ cười nhạt. Vừa rồi tựa như nằm mơ, nhưng trên cổ hắn vẫn còn dấu vếch của y, chứng thực đó ko phải mộng. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, bàn tay to lớn cầm đến cái khăn khô, nhẹ nhàng lau nước trên đầu nương tử, hành động ôn nhu lau khô tóc cho hắn.

“Trâm cài tóc của ngươi đề đâu rồi?” Lãnh Thiết Sinh cúi đầu hỏi.

Lãnh diện vô cùng thân thiết ở má hắn mà trộm hương. Chẳng qua chỉ là va chạm nhỏ, lại khiến cả người hắn run lên. Thân thể lại bắt đầu nóng lên……..

Nhất định hại hắn ngay cả nói chuyện cũng không xong: “Ta…… Để ở…… Trong phòng.”

“Ân, giờ chúng ta trở về phòng dùng bữa đi.” Lãnh Thiết Sinh đem khăn mắc lại trên bình phong. Lòng bàn tay còn vướn ít tóc ước, quấn quanh ngón tay, đặt lên mũi ngửi ngửi, hương thơm nhẹ nhàn như rót vào tam can, cảm thấy phi thường thỏa mãn thở ra –

“Huyền Niệm, ta rất yêu ngươi…… Phi thường yêu……”

“Ta biết.” thùy hạ mắt tiệp, đôi môi mấp máy nhưng ko phát ra âm thanh, lặng yên hưởng ứng: “Ta cũng vậy.”

“Ân nóng quá……”

Cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Đêm nay bị nam nhân nhìn chằm chằm mình uống dược. Không dám nghĩ đến chuyện phun ra. Quả thật hắn đã đem thuốc làm trà mà uống mỗi ngày rồi.

Khát sắp chết rồi…..

Trời đất ơi, ngoại trừ việc uống nước, hắn càng muốn thân cận nam nhân, muốn hôn y, rất muốn……

Duẫn Huyền Niệm nhìn trừng trừng đỉnh giường. Bên trong hôn ám, cho dù mắt có mở lớn hết cỡ, cũng ko thấy được gì hết. Thầm nghĩ: Xong rồi…… Này nhất định là có một thì có hai, nên sẽ không vô tam bất thành lễ đi……

Đến nửa đêm, nam nhân đã sớm ngủ say. Lãnh diện vẫn quen thuộc gối lên gáy hắn. Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái phả vào mặt hắn. Da thịt giống như được lông của chim non chạm vào…….

Duẫn Huyền Niệm nhắm mắt lại, suy nghĩ lung tung ai biểu nam nhân ôm hắn chặt quá làm chi khiến cho hắn lại có dc vng tác cầu……..

Sự lộn xộn và bất an chạy loạn trong cơ thể. Sắp khống chế ko được ham muốn của chính mình nữa rồi. Hắn muốn đổi vai áp lại nam nhân (hả o.O) Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn căn bản là ngủ không được.

Rất muốn đánh bay ý niệm xấu xa trong đầu, không khỏi ngầm bực mắng: Nhìn xem mình có đức hạnh gì đây, thân thể đầy bệnh này chống nỗi đêm xuân sao?

Nhắm chặt mắt, không ngừng nhắc nhở chính mình đừng suy nghĩ bậy bạ nữa,ngoan ngoãn mà ngủ đi………. Tử nam nhân, dựa sát vào như vậy để làm chi, thân thể nặng chết đi được mà. Giơ tay, muốn đẩy y ra xa chút –

Lãnh thiết Sinh càng ôm chặc hắn hơn, ko cho hắn chạy ra khỏi vòng tay của mình. “Sao ngươi còn chưa ngủ? Không phải bị đau đầu nữa chứ?” cảm thấy hơi giật mình, lập tức bừng tỉnh.

“Ko phải……” Duẫn Huyền Niệm thở hắt ra, toàn thân nóng hổi.

Phát hiện nhiệt độ cơ thể của hắn khác thường. Không lạnh lẽo giống như mọi khi, hay phát sốt rồi? Lãnh Thiết Sinh chớp mắt một cái ngồi dậy, vội vàng đi đốt đèn lên, trở lại ngồi ở mép giường. Đôi mắt lợi hại nhìn như muốn xuyên thấu qua thiên hạ. Giơ tay chạm vào trán hắn, thấy hắn hoảng hồn quát lên:

“Đừng chạm vào ta…..”

Duẫn Huyền Niệm nắm chặt chăn, lùi về góc giường, cảnh cáo y: “Ngươi ngươi…… nên tránh xa chút đi.” Vùi mặt vào trong chăn, muốn chết cho rồi đi.

“Thân thể của ngươi không thoải mái sao?” Nên mới giận dữ? Lãnh Thiết Sinh lộ ra thần sắc lo lắng. Thiên hạ thật quá sức cứng đầu, tính tình kia thật làm người khác hao tâm tổn trí mà.

“Ko phải đâu……”

Lãnh Thiết Sinh lên giường tiến tới gần hắn hơn. Tay nắm lấy chăn bông, chợt thấy hắn hoảng loạn hơn nữa, kêu lên như quỷ:

“Tránh ra, tránh ra, ngươi đi tắt đèn, sau đó tiếp tục ngủ, đừng quan tâm đến ta.”

“Ta sao có thể an tâm được đây, lỡ ngươi chết thì sao?” Chịu đủ mọi điều xuẩn ngốc của hắn, toàn bộ hỷ nộ ái ố của đại gia đều ở trong tay hắn cả. Một lòng vì hắn, chỉ sợ hắn có chuyện gì, người hắn lại có chỗ ko thoải mái.

“Lại đây!” Lão đại khó chịu mệnh lệnh, giơ tay kéo nhân lại ôm vào lòng, đặt ngồi lên đùi mình.

Không kiên nhẫn kéo hắn ra khỏi cái chăn bông chết tiệt kia: “Ngươi trốn cái gì, thân thể không thoải mái thì phải nói ngay cho ta biết chứ, ngươi ko phải là ko biết ta rất lo lắng……” Bỗng, Lãnh Thiết Sinh im bặt.

Muốn lấy mạng…….

Thấy nương tử ngẩng gương mặt đỏ gay lên, môi mấp máy, hơi thở ấm áp phả vào mặt y, hắn hắn hắn……

Thắt lưng chạm phải vật cứng, chớp mắt một cái sáng tỏ đó là gì, “Ngươi……” Lãnh Thiết Sinh ngây ngốc lúc lâu, hơi bực mình hắn sao lại…….

Duẫn Huyền Niệm đẩy y ra, tự động lăn đến mép giường ôm lấy chăn bông. Thôi xong rồi, tử nam nhân dám giễu cợt hắn. Dù sao chính mình cũng ko thể hiểu được tại sao lại mạc danh kì diệu có phản ứng như vậy. Cắn chặt môi, hảo ảo não……

Trong phòng, nhất thời lại tối đen. Duẫn Huyền Niệm thầm thở dài một hơi, nam nhân rốt cuộc cũng hết hy vọng. Lăn xa một chút mà ngủ đi, đừng để ý đến hắn.

Duẫn Huyền Niệm ko nhìn thấy nam nhân đang cười. Chớp mắt cái cả người bị kéo đến giữa giường. “Ah!” hắn hoảng sợ, thân hình to lớn đặt ở sau lưng. Đôi bàn tay ko an phận cởi ra xiêm y trên người.

Lãnh Thiết Sinh cũng không phải là ngu ngốc, đoán ra ngay nương tử dị thường như vậy tám phần là có liên quan đến việc hắn đến Trích Tinh lâu. Quyết định ngày mai nên hảo hảo thẩm vấn hài tử — Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Bất quá, hiện tại trước mắt giải quyết nương tử là quan trọng nhất, đại gia vọng tưởng muốn hắn thật lâu, thật lâu rồi ……

Quần áo đều bị cởi ra hết, Duẫn Huyền Niệm không hề phản kháng, tùy ý nam nhân trên người mình muốn làm gì thì làm. Một trận mưa hôn nóng ẩm rơi xuống lưng, càng khơi dậy dc vng mãnh liệt, nóng quá………

Ý thức mê đắm, dần dần đã quên hết xấu hổ. Thân hình vô pháp thuận theo nam nhân. Miệng lưỡi đã thăm dò đến nơi riêng tư, đồng thời, dc vng phía trước cũng bị chế trụ. Nam nhân vừa lm vừa hôn còn lộng ở nơi mẫn cảm, mang đến khoi cm cực hạn……..

Cả người run rẩy, vặn vẹo, mở miệng cầu nam nhân: “Mau một chút……” hắn thật khó chịu, muốn y…….

Y nghe rõ. Khó có dịp nương tử lại cần đại gia như vậy. Lòng tự trọng của nam nhân lập tức trổi dậy. Không khỏi nghĩ: Bình thường luôn bị nương tử hung, ko coi ra gì hết. Vừa đến ban đêm, hắn chỉ cần ngoan ngoãn lên giường cho y yêu là tốt rồi.

dc vng cứng rắn hơi dùng sức, trong nháy mắt đã tiến vào thân thể nóng như lửa của nương tử, chặt quá, thật thỏa mãn y.

“Ân a……”

Bị dc tình tra tấn, Duẫn Huyền Niệm không quan tâm đến sự đau đớn khi bị xỏ xuyên qua. Thân thể trước sau đều bị nam nhân âu yếm cùng ma sát. Giác quan bồi hồi vừa đau đớn vừa cực lạc. Định đẩy nam nhân ra nhưng lại ko muốn y dừng lại. Từ từ thích ứng với phương thức của y, cũng là càng lúc càng hưởng thụ đau đớn xen lẫn quá nhiều ngọt ngào……..

Hai người ân ái hồi lâu thẳng cho đến khi sắc trời dần dần chuyển sang sáng. Duẫn Huyền Niệm mỏi mệt ngủ thiếp đi trên giường, Lãnh Thiết Sinh vẫn như trước thích đem lãnh diện dựa vào gáy hắn. Thân hình tinh tráng, rắn chắc ôm lấy hắn mà ngủ, cẩn thận chú ý để ko áp đau hắn.

Lãnh Thiết Sinh vẫn thức dậy như thường lệ. Sau khi rửa mặt chải đầu, liền ngồi ở mép giường chăm chú nhìn người trong lòng vẫn còn đang ngủ say. Thân thủ kéo chăn đắp lên thân hình mỏng manh. Vén lên bên tóc của hắn, lộ ra gương mặt phấn hồng, giống như tiên tử giáng trần, làm mê hoặc lòng người.

Hai người ko chỉ đã phát sinh hành vi thân mật, mà trọng yếu hơn là –

Cảm nhận được thiên hạ ko chịu nói ra tâm ý của hắn. Cũng không nguyện nhận sự tiếp cận của chính mình. Cho dù có chủ động dựa vào, thì trong lòng y vẫn biết rõ là có nguyên nhân khác.

Tựa hồ như bị ai kê đơn………

Quật cường như hắn, nếu không tồn tại được tình cảm nhất định, hắn sao có thể dễ dàng thân mật với người khác, thậm chí làm ra hành vi câu dẫn ngây ngô kia…….

Lãnh Thiết Sinh nghĩ rằng mình cũng nên đưa hài tử đến trường. Dù sao cha con bọn họ cũng đã hiểu nhau được thời gian, giờ có thêm cơ hội tán ngẫu ah.

Y đứng dậy, đi thong thả ra ngoài phòng. Trước đi xuống trù phòng dặn dò Xuân Hoa đừng quấy nhiễu giấc ngủ của nương tử, sau đó chờ phụ tử ba người ăn sáng xong. Y liền đưa hài tử đến trường.

Lãnh Niệm Sinh trên đường đi cứ nhìn cha cười….ha ha……. Đừng tưởng rằng nó không biết cha cùng nương ngày hôm qua……

Hắn đầu óc thực linh lợi. Suy một ra ba, biết ngay nương ko đưa bọn nó đến trường, tuyệt đối không phải vì thân thể không thoải mái. Bởi vẻ mặt của cha ko phải là đang lo lắng. Bất quá lại lộ ra bộ dáng nghi vấn, biểu tình thật nghiêm túc.

Là ngại có Liên Nhi theo cùng, nên ko tiện nói ra chứ gì.

Ha ha, thiếu gia còn có thể kéo dài chút hơi tàn lộ ra bộ mặt tươi cười – nó cực kỳ cao hứng!

Lãnh Thiết Sinh liếc hài tử cái. Thật đã biết quá rõ tính tình của con. Bộ dáng tươi cười sáng lạng là đang che giấu quỷ kế gian trá –

Nếu ko biết điều đó, thực rất dễ dàng cho tiểu tử này là vô hại. Bị nó mang đi bán lúc nào còn ko hay ah.

Phụ tử ba người đến cổng trường. Lãnh Thiết Sinh nói với nữ nhi:

“Ngươi đi vào trường trước đi, ta có vài lời muốn nói với Niệm Sinh.”

“Dạ, nhưng mà hôm nay nương có đến đón tụi con trở về ko?” Liên Nhi thắc mắc nhưng không cảm thấy nghi ngờ với chuyện vừa xảy ra chút nào. Nương của nó buổi sáng dậy ko nỗi, chắc tại hôm qua xuất môn mệt mỏi quá nên ngủ quên.

“Nương của các ngươi buổi chiều nhất định sẽ đến đón về nga.” hắn thường cậy mạnh. Dù thân thể ko khỏe, nhưng luôn vì hài tử, nhất định sẽ ko chịu nghe lời đại gia khuyên.

May mà, chuồng ngựa cũng sắp làm xong. Sau này hài tử có thể cỡi ngựa cùng nữ nhi đến trường. Về phần nương tử, chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở nhà, giúp chồng dạy con, phụ trách hầu hạ đại gia là tốt là được rồi.

Có thể sao?

Trong lòng liền xuất hiện tiếng nói……… Haiz! Lãnh Thiết Sinh ninh mi, lắc lắc đầu, thở nhẹ……….

Thấy Liên Nhi đã đi xa, đại gia hai tay hoàn trước ngực, nhìn con mà hỏi: “Ngày hôm qua, ngươi đã làm chuyện tốt quá ha?” thẳng thắn khai ra, nếu dám lừa gạt, hừ!

Đại gia sẽ không làm gì hết, chỉ đem tiểu quỷ đưa cho Tiêu lão nhị trông giữ cho đến chết luôn. Trên mặt có đạo đao ba, nam nhân lại khó tính. Con của y luôn sợ gã…….

Lãnh Niệm Sinh trước giờ luôn dám làm dám chịu. Gương mặt đang cười cợt trong nháy mắt lại trở nên nghiêm túc. Nó quỷ huyệt nói: “Cha tối qua con chép quá trời thiên tự văn luôn, nhưng con cũng ko dám ra khỏi phòng nha. Con biết cha và nương đang bận bồi dưỡng tình cảm mà.”

“Ân, là chuyện sau đó rồi, ta muốn biết tại sao nương của ngươi lại trở nên ko có ta liền sống ko nổi?”

“Sự việc là vầy………”

Lãnh Niệm Sinh nói chuyện thật êm tai. Đem chuyện nó và nương xuất môn toàn bộ kể lại hết. Cả chuyện ông ngoại và bà ngoại, gồm luôn cả chuyện nương ở Trích Tinh lâu đánh người. Tú bà vì hiểu nhầm mà lấy sai dược. Đến cuối cùng –

Thiếu gia làm trò quỷ……

“Con đều đã nói xong rồi, cha…… Người sẽ không mắng con, trách con chứ? Dù sao thì dược kia cũng ko phải là vô dụng mà”. Mà cha của nó cũng nhẫn nại lắm…..nương…. dường như ko xong rồi. “Ah! Nương không có việc gì phải ko? Cha, người ko phải là lộng chết nương rồi chứ” Lãnh Niệm Sinh khẩn trương hỏi.

Lãnh Thiết Sinh không trả lời, y còn đang mãi suy nghĩ –

Đại gia cũng nên đi bái phỏng đôi nhạc phụ nhạc mẫu ko có duyên phận kia.

Duệ nhãn liếc thấy thần sắc lo lắng của hài tử. Tiểu tử này rất sùng bái nương tử, đại gia cũng thực thương tiếc nương tử, “Ngươi cho rằng ta ko biết tiết chế?”

Có gì vui đâu mà giỡn! Nếu lộng chết nương tử. Chỉ sợ với tính tình quá xấu kia, sẽ làm mùa xuân của đại gia đến nhanh chóng đi vội vàng quá………

Y cũng ko muốn sống để chịu tội thêm!

“Hừ!” lão đại thực khó chịu với tiểu thủ đoạn đùa giỡn của hài tử này, liền ra lệnh xử phạt: “Ngươi từ hôm nay, phải chép bản thiên tự văn, viết xong lại chép tiếp bảng nội quy học sinh cho ta.”

“Hở, sao nhiều quá vậy?” Lãnh Niệm Sinh ngạc nhiên. Nó ko nghĩ là mình bị xử phạt nghiêm trọng như vậy.

Lãnh Thiết Sinh giờ phút này mới lộ ra nụ cười gian xảo, nói: “Nhân đôi khi cũng có thể làm vài chuyện xấu, miễn là xuất phát từ thiện ý. Chỉ cần kết cục viên mãn, bất chấp thủ đoạn là điều ko thể tránh khỏi.”

Y cũng không phải là chính nhân quân tử gì. Nhất là đối phó với nương tử, cho hắn uống thuốc thì cũng là — kia chính là ác lão hổ hay loạn cắn người, làm cho hắn vô hại chút cũng được mà.

Nhớ đến thái độ của ông bà ngoại đối với nương. Lãnh Niệm Sinh rất lo lắng hỏi: “Cha, nương đưa cho ngoại công mấy trăm lượng ngân phiếu, con sợ người lại đi đánh bạc.”

Hừ, lãnh Thiết Sinh cứng rắn nói – “Lão thật có gan.”

“Sòng bạc có quy mô cho dù lớn hay nhỏ chắc chắn ko dám tiếp nhận ngoại. Nhưng còn có các đỗ phường tư nhân, chúng ta sẽ rất khó ngăn ngoại đi đánh bạc, phải làm sao đây?

“Việc này chẳng thể đề phòng. Chúng ta nên phòng chính là lão nhân gia đi hỏi thăm tin tức mà tìm đến Địch viện.” nương tử đánh mất trí nhớ, đầu óc xuẩn ngốc rất dễ dàng mắc mưu, “Ta lo lắng lão nhân gia sẽ lừa nương của ngươi”

“Cha, bộ người ko tính nói rõ chân tướng cho nương biết sao?”

“Ngươi cho rằng nếu ta nói ra chân tướng, với tính tình của nương ngươi, sẽ dám làm gì lão nhân gia sao?” Nếu không, hắn sao lại trước mới vừa bị tát cho cái, sau vẫn là lấy tiền cấp cho lão nhân gia.

Là muốn hoàn lại tình cảm dưỡng dc của trưởng bối hay là ko nỡ để lão nhân gia vất vả buôn bán kiếm sống. ……..Y cũng ko có đáp án, hoặc là do cả nguyên nhân trên đi. Không nghe nương tử nhắc tới, bị ủy khuất cũng giả vờ vô sự. Nếu y nói ra sự thật, thật không thể đoán được trong cái đầu xuẩn ngốc của nương tử sẽ nghĩ gì…………

Chỉ sợ tên cứng đầu kia trách hắn –

Giở thủ đoạn lừa hắn quá môn, còn gạt hắn……..

“Niệm Sinh, ta không muốn lại mất đi hắn……..”

Lãnh Thiết Sinh nói xong bước đi, Lãnh Niệm Sinh nhìn theo bóng dáng của cha từ từ rời khỏi. Thiếu nương làm bạn ở bên cạnh, hình như rất cô tịch, hắn trước kia cũng đã từng chứng kiến………..

Nó cảm thấy thật khó chịu khi chứng kiến sự si tình của cha. Nhưng mà, có thể gạt được bao lâu đây. Nó rất lo lắng sợ rằng nếu nương biết được sự thật sẽ phụ bỏ cha………

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio