Duẫn đại nương đã ở mình trong nhiều ngày, còn chưa thấy lão nhân trở về.
Theo như thói quen trong quá khứ, Duẫn đại nương đã sớm biết nhưng ko thể trách được bạn già. Lâu dài ngày tháng, người liền mắng: “Tử lão nhân, nhất định lại đi trốn nợ cờ bạc nữa rồi. Đã đánh hơn nữa đời người, tính xấu khó chừa, thật ko có tiền đồ gì mà……..”
Duẫn đại nương hết mắng lại chửi, nhưng ko thể ko quan tâm…….
Cả người đứng tựa cửa, nhìn ra ngoài mà thở dài thường thược……….
Mới đây lại đi bán đậu hủ, sợ chọc cho người ta chỉ trỏ, bàn tán.
Không khỏi nhớ tới hài tử, “Huyền Niệm……”
Mắt của nó đã thấy đường lại chưa?
Tối đó, người thấy hài tử hướng tới nam nhân mà vươn tay. Còn chưa biết rõ được sao?
Không có đáp án, cũng ko dám đến hỏi, càng ko muốn ngước mặt để nhìn nhận hài tử, cũng không nguyện tự mình đi tìm nó nữa –
Hài tử đã quyết định sẽ ở cạnh nam nhân. Cho dù mắt bị mù cũng quyết ở cùng với y…….
Sắc mặt của Duẫn đại nương trầm xuống. Cả đời này người sẽ ko bao giờ nhận tên『con rể』kia. Xấu hổ mất mặt, khiến thiên hạ cười chê mà…..
Nàng bước chầm chậm vào trong nhà. Nhìn thức ăn đã được để mấy ngày trên bàn rồi. Tình cảnh cô đơn ko muốn nuốt. Quay đầu lại, nhân đã mất bóng rồi. Người buồn bã nhìn ra bóng đêm ngoài cửa –
Còn hy vọng viễn vong làm gì?
Vãn hồi được sao?
Duẫn đại nương không muốn đối mặt với khát vọng đang ẩn sâu trong tâm linh. Toàn gia trở lại lúc trước, ngày quá ngày tuy có vất vả, nhưng hài tử vẫn như xưa hiếu thuận ở cạnh bên người……
Từ xa có bóng người từ từ đến gần, hình như là khiêng cái gì lại đây. Duẫn đại nương bước ra cửa, chưa kịp đến gần, đã ghe giọng nói quen thuộc kêu to: “Duẫn đại nương, đại sự hỏng rồi –”
Là A Thuận bán đồ ăn kế bên, hắn nói hỏng cái gì?
“Xảy ra chuyện gì, có phải hay ko là lão nhân đã.” Duẫn đại nương nheo nheo mắt, lập tức xông lên phía trước, đã thấy A Thuận và vài người xa lạ đang hợp sức kiêng thi thể trở về –
“Là lão nhân –”Duẫn đại nương thê lương hét to, vang vọng khắp khu nhà cho thuê. Lâu thật lâu cũng chưa tan hết…….
Lãnh Thiết Sinh và Duẫn Huyền Niệm mới sáng sớm đã đến nhà của phu phụ Ngụy Thất. Một nhà miệng cùng nhau ăn sáng xong, hàn huyên vài câu, mới nói lời từ biệt.
Về lại nhà mình, liền lập lại sinh hoạt hàng ngày, Lãnh Niệm Sinh dắt Liên Nhi đến trường đường. Trước đó Địch Dĩnh đã cùng Lãnh Thiết Sinh học cỡi ngựa được vài ngày, giờ có thể cầm cương được rồi. Thế là ba hài tử tạm biệt song thân, rời nhà đi.
Duẫn Huyền Niệm tươi cười, nhưng ko hiểu sao lại cảm thấy rất buồn, dường như ko thể thở nổi, trong lòng vướng bận, khó tránh khỏi tự trách mình –
Hắn ngày ngày qua ngày đều yên bình, nhưng lão nhân gia thì sao?
Nương dựa vào việc bán đậu hủ để sinh nhai. Mà thời tiết đang lạnh dần dần. Khách qua đường cũng ít đi, thu nhập cũng theo đó mà bớt lại.
Duẫn Huyền Niệm ngẩng mặt lên, nhìn nam nhân bên cạnh mà yêu cầu. “Cùng ta trở về được ko?”
“Ngươi muốn đến chợ để nhìn lão nhân gia hả?” Lãnh Thiết Sinh có hơi ko đồng ý.
“Ân. Nếu ko, lòng ta thấy bất an lắm.”
Y cúi đầu thấy gương mặt tuyệt sắc đang giăng kín sầu lo, không khỏi thở dài một cái, nói: “Hảo, ta cùng ngươi về nhà, để ngươi an tâm.”
Đại chưởng xuyên qua mái tóc bị gió làm rối của hắn mà nhẹ nhàng gỡ ra. Đưa lên mũi ngửi, Lãnh Thiết Sinh nhắc nhở hắn: “Ngươi là của ta, là của ta……”
Duẫn đại nương canh chừng người quá cố đêm. Trong nhà đã tụ tập vài vị hàng xóm đến khuyên bảo:
“Người chết ko thể sống lại, nên nén bi thương.”
“Hiện tại, chuẩn bị hậu sự quan trọng hơn, người cuối cùng là muốn hạ táng……”
“Bất quá, còn chuyện tiền nong…….”
Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Ai nấy đều là dân tỵ nạn, hàng xóm đều nghèo khổ như nhau. Nhắc đến vấn đề này, thật sự là bất lực, ko thể giúp đỡ được gì cả.
Bởi Duẫn lão nhân mê cờ bạc đã thành tính. Thường xuyên rước hung thần ác sát về nhà để đòi nợ. Hàng xóm bọn họ đã thấy đến quen mắt. Trong lòng đối với Duẫn lão nhân này cũng ko mấy thiện cảm.
Bất quá, người đã chết, cũng nên lo cho xong chuyện. Nhưng ai cũng ko muốn ném đá xuống giếng. Thật ra Duẫn lão nhân rơi vào kết cục như vậy, ko làm người khác cảm thấy bất ngờ gì cả.
Chỉ có thương cho Duẫn đại nương đang thương tâm quá độ…..
Duẫn đại nương khóc đến đứt từng đoạn ruột, ko thể nghe được khuyên bảo gì. Ngay cả hàng xóm ra về lúc nào cũng ko biết được –
Người ghé vào xác lão nhân, vừa tức giận lại vừa thương tâm. Vươn tay ko ngừng đánh vào người đã chết, mắt đẫm lệ, vừa nói vừa mắng, khàn hết cả giọng……..
Cuối cùng, người ngồi cạnh bên Duẫn lão nhân, nhớ lại thời gian từ lúc giá cho lão đến bây giờ. Tóc từ đen đã dần chuyển sang bạc. Từ ngọt bùi đếncay đắng, vợ chồng nghèo trăm sự khổ……
Bất luận lão nhân có làm bao nhiêu chuyện xuẩn ngốc. Người cũng sẽ dễ dàng tha thứ. Giận thì có giận đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vứt bỏ lão. Chỉ có thể thầm oán mình mệnh khổ, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó….
Nhưng, lão nhân vẫn đem cái mạng già để trả…..
Thiếu bạn già bên cạnh, người sống còn có ý nghĩa gì….
Lão một mình nơi suối vàng chắc là tịch mịch lắm. Người lo lắng, lão tới đó sẽ bị khi dễ, coi rẽ……
Ánh mắt Duẫn đại nương dại ra. Thất bạn già chết thê thảm, lòng đau như dao cắt…….
Ngoại trừ mình ra, còn có ai quan tâm đến lão nhân nữa……
Giờ phút này, Duẫn đại nương đứng dậy giống như du hồn vất vưỡng. Tầm mắt mênh mông vô định, dường như ko thấy rõ gương mặt ngay ở trước mắt. Người nghe hắn gọi người –
“Không –”
Duẫn Huyền Niệm bỏ ngân phiếu trong tay ra. Từ cửa chạy lại ôm lấy nương của hắn. Lãnh Thiết Sinh lập tức nhảy ngay lên bàn, tháo dây thừng trên xà nhà xuống –
Hai người đến chợ hỏi thăm liền biết được chỗ của nương ở, cũng biét được sự tình đau khổ kia. Duẫn Huyền Niệm thoáng chốc hoàn toàn ko biết làm gì, vội vàng đặt nương nằm ở ghế dài, nghe nương thì thào nói những lời sau cuối:
“Ngân lượng làm bậy…… Là ngân lượng làm bậy……”
Duẫn Huyền Niệm ôm chặt lấy thân thể của mẫu thân, trong nháy mắt lệ đã ướt đẫm má, van xin “Đừng đi, đừng bỏ con mà ……..nương, đừng đi!”
“Huyền Niệm……” Duẫn đại nương khó khăn lắm mới có thể giơ tay nâng gương mặt của hài tử lên. Lệ nóng rơi đầy tay người, cảm giác đau đớn bắt đầu dâng lên tràn ngập cõi lòng –
Người nghe hài tử của mình khóc……. Con của mình quật cường như thế mà lại khóc sao.
Mất mát, hỗ thẹn tràn ngập trong tâm. Duẫn đại nương nhất thời hồi quang phản chiếu. Chuyện xưa như chiếc đèn kéo quân lần lượt hiện ra trước mắt –
Người ôm lấy hài tử bị trói chặt trên cành cây, khóc lóc, vỗ về, trấn an nó……….Người múc chén cháo đưa cho con, biết rõ nó thà rằng nhịn đói nhịn khát, quyết đẩy chén cháo nóng trở về. Người thấy mình vì lánh nạn, lựa chọn cùng bạn già bỏ trốn, con chết hay sống cũng ko thèm để ý. Người lại gặp cảnh mình và hài tử đoạn tuyệt quan hệ……vì nam nhân.
“Nương thực xin lỗi con, Huyền Niệm…… Nương thực xin lỗi com……”
Duẫn Huyền Niệm song chưởng ôm chặt lấy nương. Tim như ai bóp nghẹt mà đau đớn, lòng tràn đầy chua xót, mở miệng phát ra tiếng khàn khàn, nghẹn ngào: “Không có, không có…… Nương đừng xin lỗi con mà……..”
“Nương thật xin lỗi con……” Người còn thấy bộ mặt dữ tợn của mình, chỉ biết đánh chửi hài tử. Chứ chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình là người đẩy con đến bên cạnh nam nhân. Cuối cùng thì ai mới làm bậy?
Là phu phụ của bọn họ làm bậy, vì ngân lượng mà làm bậy……
Hài tử vùi đầu bên người. Người cảm thấy tứ chi càng lúc càng lạnh như băng, tin cũng bắt đầu lạnh dần. Hốc mắt tràn đầy những giọt nước mắt hối hận……
“Nương…… Thật xin lỗi ngươi…… Đến cuối cùng, vẫn là lựa chọn…… đi cùng với chồng,……. mà vứt bỏ lại con……”
“Không! Đừng đi…… Nương ơi, đừng đi mà……..”
Tiếng nức nở đứt quãng lọt vào tai, linh hồn cũng dần dần phiêu tán. Ánh mắt của Duẫn đại nương cuối cùng cũng chuyển sang nam nhân đang đứng cạnh con mình. Người thều thào, cuối cùng cũng hết giận mà lưu lại di ngôn: “Thỉnh ngươi…….. hảo hảo đối đãi…… với hài tử của ta……”
“Sẽ vậy.” Lãnh Thiết Sinh trả lời mặt ko chút thay đổi. Cách làm của lão nhân sẽ khiến cho lòng nương tử vô cùng đau đớn. Thậm chí là mang tiếc nuối cả đời.
Duẫn Huyền Niệm ôm chặt thân thể cho đến khi người chết lạnh ngắt, cứng đờ ra –
“Không –” hắn bi thương hét lên, không ngừng lay động thân thể của mẫu thân, muốn gọi người dậy, “Đường đi mà, đừng bỏ lại con, nương ơi…..”
Hắn không có tính toán những chuyện lão nhân gia đã làm trước đây…….. Trong đầu thoáng chốc nhớ lại cái đêm nương bỏ lại hắn. Mở miệng ko ngừng nói lên hy vọng xa vời trong lòng mình “Đừng vứt bỏ con – đừng vứt bỏ con……”
Không bao giờ nghe được câu trả lời nữa, Duẫn Huyền Niệm ngẩng mặt lên, thấy nét mặt yên tâm của nương lúc lâm chung. Hắn chậm rãi quay đầu lại, nắm chặt lấy y bào của nam nhân. Thì thào nói: “Đừng bỏ rơi ta……Đừng bỏ rơi ta……..”
Lãnh Thiết Sinh nhăn chặt mày, ôm chặt lấy hắn. Rất kiên định nói: “Không đâu, bất luận xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ ko bao giờ vứt bỏ ngươi.”
Duẫn Huyền Niệm dường như ko hề để tâm, ánh mắt vô hồn nhìn về xác của cha đang nằm cách đó ko xa. Vết thương trong tâm linh nhất thời lại chảy máu xối xả.
Đồng thời mất đi song thân,「Rầm!」 như bị sét đánh trúng đầu, trước mắt tối đen. Tinh thần của Duẫn Huyền Niệm nhất thời sụp đổ, ngất đi. Lãnh Thiết Sinh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân hình mềm nhũng đang ngã xuống, để hắn dựa vào người: “Huyền Niệm……”
Lãnh Thiết Sinh ôm chặt hắn, ninh mi, phát ra âm thanh trầm thấp đầy đau lòng –
“Cho dù ngày nào đó ta có chết đi, cũng sẽ ko bỏ lại mình ngươi!”
Y mộng tưởng hảo huyền –
Đại gia chỉ có mình Niệm Niệm bạch đầu giai lão. Nếu đại gia đi trước, Niệm Niệm sẽ cùng hắn sóng đôi trên đường xuống hoàng tuyền.
Nếu là Niệm Niệm đi trước, đại gia sẽ ngồi trước mộ phần của hắn, không ngừng tưởng niệm đến từng phút từng giây, cho đến khi sinh mệnh dần dần biến mất.
Duẫn Huyền Niệm sau khi mất đi song thân, cũng mất luôn hồn phách…..
Không hề khóc, trên mặt không có biểu tình gì, tựa như một pho tượng xinh đẹp, quỳ trước linh đường của song thân mà đốt tiền mã…..
Cả người hoàn toàn rơi vào trạng thái máy móc. Nếu các hài tử ko gọi hắn đi ăn cơm, Lãnh Thiết Sinh đem vài chuyện vụn vặt của tang sự cho hắn xử lý, hắn sẽ quỳ cả ngày, ko hề hay biết…..
Lãnh Thiết Sinh vẫn ở bên cạnh hắn, thấy hai tay hắn cầm bài vị của song thân. Toàn thân mặc đồ tang trắng xóa, cứ như đang ở cõi hư vô. Mỗi bước đi đều khiến người khác lo lắng là hắn sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng, bề ngoài của hắn lại tỏ vẻ rất kiên cường. Thân ảnh cao ngạo canh giữ nơi song thân hạ táng, chống đỡ được đến khắc cuối cùng, người ta đến chôn cất, hắn cũng ko đi –
Không thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì?
Hoặc là cái gì cũng không nhớ. Hắn đã quên mình còn có hài tử, đã quên luôn y.
“Huyền Niệm.”
Lãnh Thiết Sinh cảm giác sâu sắc được sự bất lực, khẽ gọi có thể khiến hắn hồi hồn được ko. Từ lúc cử hành tang sự đến nay. Ít nhất cũng qua mấy chục ngày, y vẫn trước sau ko gọi cho hắn tỉnh lại. Như là mất đi sinh mệnh……..
Lãnh Thiết Sinh thở nhẹ ra…….
Quay đầu lại, khoát khoát tay, ý bảo bọn nhỏ đang đứng cách đó ko xa về nhà trước. Y sẽ tiếp tục ở bên cạnh hắn. Cho dù phải đợi cả ngày, y cũng sẽ nguyện ý.
Nguyện ý chờ hắn trở về.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng còn[]. Bất hiếu…. Hắn bất hiếu……
『 nương thực xin lỗi con……』
Lời nói của thân nhân cứ văng vẳng bên tai. Gió cuồn cuộn nổi lên làm vài chiếc lá rơi rụng trước mộ phần. Nhìn hàng chữ khắc trên mộ bia, hắn đem song thân táng cùng một chỗ, chắc sẽ ko còn cô đơn…..
『Đừng vứt bỏ ta…… Đừng vứt bỏ ta……』
Trong lòng cứ hy vọng viễn vong nhưng trước sau vẫn ko được như ý nguyện. Cứ khiến cho hết chuyện này tới chuyện khác xảy ra.
Đau và hận dần dần ngưng tụ trong lòng, ko cách nào bỏ được –
Duẫn Huyền Niệm liếc nam nhân bên cạnh mình cái. Y vẫn thủy chung bên cạnh hắn canh giữa mộ phần. Ánh mắt trống rỗng nhìn nơi xa xăm. Thấy song thân đang dắt tay nhau đi càng lúc càng cách xa hắn. Hắn mở miệng, nhưng ko có thanh âm kêu lên: “Đừng đi.”
“Niệm Sinh ca ca, nương đã nhiều ngày lắm rồi ko có nói chuyện, chúng ta phải làm sao đây?” Nương của tụi nó bởi vì ngoại công và ngoại bà qua đời đã trở nên trầm mặc ít nói. Thường xuyên một mình ngồi ở lương đình, im lặng như là bị câm vậy.
Ko biết bao lâu rồi nó chưa có nghe nương nói chuyện?
Gọi nương, cũng ko nghe người trả lời. Chỉ có thể ngồi chờ kết quả, bất luận nó an ủi ra sao, người vẫn trầm mặc như cũ….
“Nương đang thương tâm, ko phải việc gì chúng ta cũng có thể hiểu được, đừng ép buộc người.” Lãnh Niệm Sinh nắm tay Liên Nhi rời đi, Địch Dĩnh đứng ngay bên cạnh, nó nghĩ hắn nghe chắc cũng biết được ngay.
Tha thứ…… nói thường dễ hơn làm. Vết thương bên ngoài da thịt có thể từ từ khép lại, nhưng vết thương trong tâm hồn có thể được ko?
Lưu lại một ký hiệu, có xóa cũng ko phai……
Nên như thế nào mới tốt đây?
Nó không có đáp án.
“Niệm Sinh ca ca, huynh đừng đi nhanh như vậy mà, xem trên tay muội đang cầm cái gì nè.” Liên Nhi đang bưng trà bánh. Nước trong tách trà tràn ra, làm phỏng tay nó.
Lãnh Niệm Sinh dừng chân lại. Ngầm bực mình mà nhíu mày, thở dài「Haiz…….」 một tiếng. Không khỏi tự trách sao mình lại quá sơ ý như vậy. “Là ta ko chú ý, bất quá ngươi đừng tiếp tục đem thức ăn cho nương nữa. Ko thấy lần nào Xuân Hoa đem lên đều bị nương trả về sao?”
“Nhưng, nương càng ngày ăn càng ít……..” Liên Nhi mang vẻ mặt lo lắng quay đầu đi. Nương vẫn đợi ở lương đình. Hình ảnh màu trắng kia từ từ rơi vào tầm mắt, tràn ngập cô tịch.
Lãnh Niệm Sinh nhất thời không nói gì.
Nương có bộ dáng này, với ai cũng không tốt. Ánh mắt u buồn liếc thân ảnh cách đó ko xa, Thấy hắn đang cầm chổi quét lá rụng ngoài lương đình. Gió thu thổi qua, lành lạnh……
Lãnh Niệm Sinh bỏ lại Liên Nhi, tầm mắt của đối phương hình như có ngẩng lên trong khoảng khác. Nó xoay người sang chỗ khác, hướng chuồng ngựa mà đi –
“Niệm Sinh ca ca……” huynh ấy muốn rời nhà sao?
Tại sao hai ca ca của nàng ko chịu nói chuyện với nhau……
Trong giây lát, Liên Nhi chỉ có thể trơ mắt nhìn Lãnh Niệm Sinh nhảy lên tuấn mã rời đi. Nàng không hiểu, nghĩ mãi cũng không ra tại sao huynh ấy lại hoàn toàn bỏ mặc Địch Dĩnh ca ca.
Tựa như tình cảnh hiện tại của nương và cha…….
Bất luận là ai đến nhà bái phỏng, thể hiện bao nhiêu tình cảm quan tâm, nương tử cũng không hề mở miệng nói chuyện. Ngay cả phu phụ Ngụy Thất đặc biệt đến an ủi, hắn như trước là giữ khư cái đức hạnh đáng chết kia. Đầu óc xuẩn ngốc ko biết là đang nghĩ cái gì……
Hắn trốn ở góc nào đó của tâm hồn, thương tiếc song thân của mình. Tựa hồ như quên hết sự thật –
Lãnh Thiết Sinh không muốn buộc hắn trở về hiện tại. Mỗi ngày đối mặt với sự thờ ơ của hắn, giương mắt nhìn hắn như các xác ko hồn. Lòng của đại gia cũng trở nên lạnh lẽo, mất đi sự tươi vui.
Bọn nhỏ càng lúc càng độc lập. Y thì càng lúc càng buồn. Nương tử càng lúc càng thái quá…..
Hắn không hề chờ y hồi trạch, không hề hỏi han ân cần, không hề nói với y câu nào. Thậm chí còn coi sự tồn tại của y như không khí. Lãnh Thiết Sinh càng lúc càng bất mãn……
Nương tử vô tâm vô hồn, đại gia thật ai oán, đương nhiên lại oán giận –
Y thật sự nhẫn nại đã lâu. Ngày nào cũng chịu ngược đãi. Còn lo lắng tên cứng đầu đó ko chịu ăn cơm, ngay cả tắm rửa cũng quên lấy quần áo, nửa đêm còn có thể bò ra khỏi giường như du hồn tứ hải, chạy loạn khắp nhà…….
Lãnh Thiết Sinh luôn đi theo bước chân của hắn. Ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn hắn sống trong thế giới cô tịch. Giương tay ra, nhưng ko thể kéo hồn phách của hắn về được.
Song chưởng thu lại, ôm chặt lấy cái xác ko hồn, thân thề lạnh lẽo, ko hề run động vì sự thiêu đốt của y nữa. Song thân vừa mất, nội tâm của hắn lại đến nơi xa vời nào đó. Hắn đã hoàn toàn mất đi sự chú ý.
“Hồn của ngươi rốt cuộc là bay đến đâu? Ngươi có biết làm như vậy thì ai sẽ là người bị tra tấn, hành hạ khổ nhất ko?” Lãnh Thiết Sinh gối khuôn mặt lên vai hắn, vẫn như cũ, ko thể vãn hồi được cảm giác nơi hắn.
Duẫn Huyền Niệm chậm rãi nhắm mắt lại, không phải hắn ko nghe được lời nói đang đau kịch liệt kia. Chỉ đơn giản là ko muốn trả lời –
Nên làm gì?
Hận chính mình bất hiếu, nếu hắn không lựa chọn bỏ đi cùng nam nhân. Có thể hay ko……..
Song thân của hắn sẽ ko phải gặp chuyện dữ. Đầu dây mối nhợ, nếu hắn đem ngân lượng về sớm chút, cha của hắn nhiều khi cũng ko bị sát hại, mà nương của hắn chắc cũng ko nghĩ quẩn trong lòng.
Rất muốn hỏi nam nhân xem quan phủ đã bắt được hung thủ chưa. Thân nhân của hắn cũng ra đi hết rồi…….
Duẫn Huyền Niệm ngẩng mặt lên, thấy mây đen che khuất mặt trăng, thiếu mất góc sáng…..
“Chờ ta……” cuối cùng hắn cũng mở miệng.
Lãnh Thiết Sinh đang bất an nghe vậy liền thở dài hơi mà nói: “Cuối cùng thì…….. ngươi cũng chịu nói chuyện rồi.” Ôm chặt hắn, ko chịu buông tay.
Hai hàng lệ đau lòng chảy xuống. Duẫn Huyền Niệm hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Nếu thời gian có thể quay trở lại. Ta nguyện vẫn sẽ cùng ngươi. Nhưng giờ xin ngươi hãy chờ ta……” Chờ hắn giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, chờ thời gian để tang qua đi, chờ hắn đem chính mình nguyên vẹn mà giao cho y –
Lãnh Thiết Sinh biết rằng hồn của hắn sớm hay muộn gì của sẽ quay lại. Chỉ cần chờ……. giọng nói trầm thấp ko giấu được tình cảm vui sướng, môi kích động nói:
“Ta sẽ chờ, cam tâm tình nguyện mà chờ, chỉ cần ngươi biết ta có tồn tại là được.” Nguyện ý chờ hắn vươn tay, chờ tâm của hắn trở về, “Ngươi đã nói là không phụ ta.” Lãnh Thiết Sinh khép hờ mắt, lặng im bầu bạn.
Hai người bọn họ cứ như vậy đứng lặng yên dưới ánh trăng mỏng manh. Tuy nhiệt độ cơ thể của hắn thấp, nhưng lại có hơi ấm của y truyền cho……
Lãnh Thiết Sinh vì chuyện luôn túc trực bên linh cữu của nhạc phụ nhạc mẫu, nên đã cho xây cạnh mộ phần của họ gian nhà nhỏ.
Duẫn Huyền Niệm theo tục lệ, sẽ luôn ở bên cạnh linh cữu của song thân –
“Nương muốn mình ở trong này sao?” Liên Nhi ngẩng gương mặt nhỏ nhắn mịn màng lên. Đôi mắt to trong veo tràn ngập loại tình cảm ko thể gọi tên. Van xin: “Nương có muốn con ở lại bên người ko, con ko nghĩ là sẽ xa rời người đâu.”
Nếu ko có ai chiếu cố, nương sẽ sống ra sao đây?
“Đừng lo lắng cho ta, Liên Nhi. Theo cha ngươi đi. Ta tin rằng y sẽ hảo hảo chiếu cố các ngươi.” Y đã đồng ý với hắn, sẽ không làm hắn có thêm lo lắng gì nữa, y nguyện ý chờ……
Ánh mắt của Liên Nhi lại chuyển sang nhìn cha nó. Thấy cha đang xem xét xem nên đặt giá sách ở chỗ nào. Xem ra cha cũng muốn để cho nương ở lại mình.
Nhà này ko lớn. Nương phải ở đây hết năm, không có thân nhân làm bạn, chỉ mấy đồ dùng bằng gỗ này thôi.
Ánh mắt của Liên Nhi tối sầm lại, Chăm chú nhìn dung nhan đang tái nhợt kia. Là nương đang nhìn ai?
Trong đôi mắt xinh đẹp kia, rõ ràng hàm chứa sâu sắc ý muốn quyến luyến vô cùng. Tại sao lại còn muốn rời khỏi cha……. Tại sao……..
Duẫn Huyền Niệm bước ra ngoài nhà, lập tức nghe được hài tử đang nói với hắn:
“Nương, người thật sự muốn rời xa tụi con sao? Đây là nơi chó ăn đá gà ăn muối mà!” Lãnh Niệm Sinh đang ngồi xổm cạnh cửa. Nó cực kỳ bất mãn.
Vì cái đạo lý năm giữ đạo hiếu, nên mới vứt chồng bỏ con?! Nó cũng thấy quan niệm kia thật cổ hủ. Ko thể nào thông cảm được vì ngoại công và ngoại bà mà vứt bỏ cha nó. Cũng ko thể hiểu được cha nó vì cái gì mà nghe theo nữa. Thật giống như đem nương ra ngoài mà phóng sinh vậy…….
Đây là cái đạo lý quỷ quái gì?
Hài tử ko vui……… Duẫn Huyền Niệm giơ tay nâng nó đứng dậy, khuyên nhủ: “Vào nhà ngồi đi con.”
Nó ko thèm! Bởi vì Địch Dĩnh đang ngồi trong đó………
Lãnh Niệm Sinh nghiêng người, thăm dò thử xem Địch Dĩnh đang làm gì?
Thấy hắn đang từ trong phòng bếp bưng thức ăn ra, nguyên lai là giúp Xuân Hoa……
Lãnh Niệm Sinh không khỏi 「hừ!」 nhẹ cái. Nó quay mặt đi, sau đó cả người nhảy dựng lên đuổi theo bước chân của nương, cứ liên tiếp hỏi: “Nương người có biết là cha hay nằm mơ thấy gì nhất ko?”
Duẫn Huyền Niệm tiếp tục đi về phía trước, đứng trước mộ phần của cha và nương mà suy nghĩ –
Hắn cũng có giấc mộng. Là tâm lúc nào cũng mong muốn cùng người mình thương bạch đầu giai lão……
Nhưng, sự day dứt và áy náy ngay lúc đó cứ vô hình cảng trở hắn và y đến với nhau. Nếu ko giải quyết được thân tình đang đè nặng cùng đạo đức gông xiềng. Thì ko thể nào mang cõi lòng đầy tâm sự mà chấp nhận sự sở hữu của nam nhân.
Duẫn Huyền Niệm quay đầu nhìn lại, thấy hài tử có tính quật cường rất giống mình. Rõ ràng là nó đang lo lắng mình sẽ phụ bỏ nam nhân. Hắn ko khỏi buồn cười, “Niệm Sinh, cho ta thời gian để làm tròn đạo hiếu của con cái. Ta ko có phụ bỏ cha ngươi. Nếu như lúc này mà tiếp tục ở cùng với y thì mới thật sự là phụ y đó.”
Lãnh Niệm Sinh đứng yên tại chỗ, ko thể chấp nhận mà lớn tiếng: “Con không hiểu, con cũng ko biết tại sao giấc mộng toàn gia hòa thuận vui vẻ của cha lại khó thực hiện đến thế. Hai người rõ ràng là……..”
Duẫn Huyền Niệm xen ngang vào lời của nó: “Niệm Sinh, chờ khi nào ngươi thật tâm thương người nào đó. Ngươi sẽ biết thôi.”
“Con chỉ thích cha và nương ở cùng chỗ, đơn giản vậy thôi.” Mấy chuyện này, nó một mực ko muốn suy nghĩ. Chỉ có dáng dấp cao cao thường xuất hiện trong tâm trí nó. Làm nó thêm oán khí.
Lãnh Niệm Sinh suy sụp nặng nề, ko biết làm cách nào, xoay người rời khỏi.
Duẫn Huyền Niệm không còn thấy được hài tử nữa. Tầm mắt đã sớm bị thân ảnh của nam nhân thu hút. Không thể nào thoát khỏi, là tưởng nhớ cả đời……
“Theo ta về ăn cơm đi.” Lãnh Thiết Sinh đến bên người hắn, ôn nhu nói.
Duẫn Huyền Niệm chăm chú nhìn gương mặt cứng rắn lạnh lùng. Tầm mắt từ từ di chuyển đến đôi chân mày rậm, đôi mắt sắc bén, chớp mũi kiên định cùng làn môi mỏng. Là một tổ hợp hình ảnh làm hắn quyến luyến ko rời.
Giơ tay rút ra ngân trâm đang cài sau đầu, đưa lại trước mắt nam nhân mà nói. “Ta trao cho ngươi ngân trâm, ngươi đưa lại cho ta khăn tay.”
“Hảo.” Lãnh Thiết Sinh cười nhạt, lập tức đưa ra vật đính ước mà y luôn mang theo bên người, cùng hắn trao đổi – (Anh chị này sến quá, hix hix)
Nắm chặt ngân trâm, tựa như có hắn ở bên người. Lãnh Thiết Sinh thâm tình nhìn hắn, nói: “Ngươi rất xứng đáng để ta chờ. Ta chờ ngươi trở về nhà.”
Duẫn Huyền Niệm hốc mắt nóng lên, cúi đầu, nước mắt lã chã rơi lên đôi uyên ương được thêu trên khăn, làm nó bị ướt mảnh. Cắn chặt môi trong chốc lát, rồi mới mới mở miệng trả lời: “Ta sẽ trở về mà. Chờ ta làm xong nghĩa vụ của con cái, Ta sẽ về nhà.”
“Ta sẽ tới đón ngươi.”
“Hảo.”
Bàn tay to lớn của y nắm chặt lấy tay hắn, như truyền đạt ý niệm của mình vào tận trong tâm cảm của hắn. Duẫn Huyền Niệm mặc cho y dắt đi. Trở lại nhà cùng các hài tử ăn cơm, đây là bữa cơm xum hợp cuối cùng trước khi họ tạm thời chia xa.
Hai người đã ước định trong thời gian tang chế sẽ ko được gặp nhau. Vẫn trì hoãn……
Trong tâm tưởng bọn họ luôn nhớ về nhau. Lần từ biệt này chính là năm.
[] Nguyên văn: 树欲静而风不息, 儿欲养而亲不在. Thụ dc tĩnh nhi phong bất tức, nhi dc dưỡng nhi thân bất tại.
——————
Lần này Hữu sẽ giới thiệu với các bạn loài vật mà chắc là các bạn đều biết: Chim uyên ương. ^.^
Uyên ương thật ra là tên của con chim của cùng loài sống dưới nước, con trống gọi là Uyên, con mái gọi là Ương. Thật ra thì con Uyên nó đẹp lắm màu sắc rực rỡ luôn (để dụ người ta mà ^.^) còn con Ương thì lông nó màu xám xám xấu hoắc hà, nhưng nó biết sinh em bé mà Mà Hữu nghe nói loài này chung thủy lắm khi nó ‘yêu’ con nào rồi sẽ dính với nhau ko rời cho đến chết luôn đó. Khi trong con chết, con kia sẽ ‘ở vậy’ suốt đời, nên uyên ương thường được ví như sự chung thủy trong tình yêu ^.^ Nói nhiều quá rồi. Show hình nè.
Đây là con trống nhá:
Còn đây là con mái: Thật ra ở ngoài nó ko đẹp vậy đâu, là Hữu ‘tuyển chọn’ con đẹp đó nha ^.^
Còn đây là hình cả đôi và gia đình nhà chim (Con mái xấu quá)
Ngoài ra uyên ương còn được vẽ tranh (cái này nhiều lắm) hay làm vật trang trí (chủ yếu là kỷ vật tình yêu) nữa nữa nha ^.^
Đây là món xủi cảo uyên ương =)) ăn hết vào bụng, he he
Cuối cùng là con uyên ương bị YY (thật ra tình trạng này cũng thường gặp trong loài đó) Theo như nghiên cứu là do chúng ko tìm được bạn đời. Nhưng còn lý do gì khác thì có trời mà biết =)))))