Đoàn tham quan xuống máy bay, mọi người đã đến tỉnh Hà Nam, cũng là cố đô của Trung Nguyên – Trịnh Châu.
Ngày đầu tiên của hành trình là đến Hoàng Hà Hoa Viên[] , tham quan cảnh sông nước, tìm hiểu nền văn minh hoàng hà đã từng mênh mông rực rỡ ra sao. Giờ có thể hiểu được Lý Bạch khi viết câu『hoàng hà chi thủy thiên thượng lai』[] là trong hoàn cảnh nào rồi.
Bạch Văn Hạo nghe thấy hướng dẫn viên giản lược thế này: nào là mậu lâm tú trúc, đình thai tương ái[] cảnh sắc mê người. Phía bắc thì có Hoàng Hà, nam có Nhạc Sơn. Bởi nơi này của sông Hoàng Hà là cửa khẩu cuối cùng tiến vào đồng bằng, hình thành nên dòng sông lơ lững ko bám víu vào đâu. Từ đó tạo thành cảnh tượng kỳ thú vô cùng độc đáo.
Nhưng, cậu ko có lòng nào mà thưởng thức. Người bạn đồng hành bên cạnh, cuối cùng vào giờ cơm trưa lại lần nữa giới thiệu về mình –
Nói nhiều cũng vậy thôi. Trên cuốn sách du lịch có nói đến là sẽ dùng bữa ở đâu, rồi ngủ ở phòng nào, thậm trí là ngồi ở bàn nào để ăn cơm cũng có ghi mà.
Cậu thấy cứ làm lơ mãi cũng hơi khó xử.
Thật giống như là hình với bóng, âm hồn ko tan…..
Mà cũng thật kỳ quái, cái đoàn du lịch này hầu như là lão phu thê. Nếu ko thì cũng là vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật. Họ đi đâu cũng có đôi có cặp, chỉ mình cậu là đi cùng với bạn mà thôi. Chắc là vì nguyên nhân này, nên ko ai rảnh hơi mà đi làm phiền đến thế giới của người.
Bạch Văn Hạo bắt đầu suy nghĩ:
Người ở nơi ko quen thuộc, bốn phía đều là người xa lạ, tự nhiên là muống tìm bạn đồng hành rồi, để đỡ buồn, hay khỏi tịch mịch gì đó……
Cậu dựa vào lan can, mặc kệ tóc bị gió thổi bay. Chăm chú nhìn dòng sông hùng dũng, cuồn cuộn mãnh liệt, ko hề chú ý Hàn Thanh Vân đã đến gần bên.
Cậu thật bao giờ dám tưởng tượng, sẽ có ngày mình trở thành nam nhân giống như Hàn Thanh Vân. Mặc hàng hiệu, phục sức cao cấp, hạc lập kê quần[], cả người tự nhiên phát ra khí thế. Nhìn là biết có địa vị xã hội bất đồng rồi. Cậu sao dám làm bạn lữ hành chứ?
Hay là hắn không có bạn gái?
Bạch Văn Hạo bất tri bất giác, toàn bộ đầu óc đều nghĩ đến nam nhân…..
Dường như có ý đưa mắt tìm kiếm, xem thử bóng dáng cao lớn của nam nhân đang ở đâu?
Sao lại đi có thân mình? (đi mình đó cưng ơi, tại cưng ko biết thôi, he he)
Thất vọng quay mặt đi …. Không phải cậu có thói quen cô độc, chẳng qua là ngụy trang, cố gắng kiên cường, ko muốn để người khác đến gần mình. Sợ bị phát hiện ra thân thế đáng thương, cuộc sống gian khó……
Hít sâu hơi, buồn bã rời khỏi lan can, tầm mắt mênh mông vô định –
Mắt đẹp cứ nhìn vào rừng cây xanh thẳm trên núi. Các mái đình chồng chất đẹp đẽ. Cậu đi đến nơi đó, ngồi xuống. Sau lúc lâu mới nhìn đồng hồ, còn tiếng nữa mới tới giờ tập hợp. Liền dựa vào bàn đá. Mơ màng…..
Bỗng nhiên, gương mặt lạnh lùng cứ hiện lên trong đầu. Giọng nói trầm thấp cứ phản phất bên tai –
『Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi… 』
“Ân…” Ý thức thoáng chốc mơ hồ. Bạch Văn Hạo không tự chủ được mà trả lời lại: “Ta cũng vậy……”
“Cũng vậy cái gì?” Hàn Thanh Vân lay lay vai cậu. Thấy cậu đang ngủ mà còn lẩm bẩm gì đó.
Hách! Bạch Văn Hạo một cái chớp mắt tỉnh lại. Mặt giờ đây lúc xanh lúc trắng, kinh ngạc vô cùng……
Vẻ mặt của cậu như vừa gặp ma…..
Hàn Thanh Vân cười cách thê lương. Giấu đi sự chấn động trong lòng. Hắn ko hy vọng cậu sẽ sợ hắn, trốn hắn, tránh xa hắn….
Hắn ko thể nào ko si mê cậu. Chí ít, cũng phải có chút hồi ức tốt đẹp về chuyền du lịch này chứ.
Hiện tại, hắn tạm giấu đi luyến ái, tránh cho cậu bị dọa mà hoảng sợ.
Hàn Thanh Vân bắt đầu bắt chuyện: “Anh tìm em nãy giờ, ko ngờ là em lại đang ngũ ở chỗ này.” Buổi trưa hắn thầy cậu ăn cơm rất ít, nghĩ rằng buổi chiều chắc sẽ đói bụng, nên đã đi mua mấy đặc sản địa phương này nọ.
Tốn kém chút cũng ko sao.
“Em…” Sao lại cứ nghĩ đến hắn?!
Thật là mạc danh kỳ diệu…
Hàn Thanh Vân trong thấy đôi mắt trong suốt của cậu có chút hoảng sợ. Chắc là ko quen nói chuyện với người lạ đi.
“Đừng sợ anh mà. Được đi du lịch chung với nhau như vầy, cũng tạm coi như là có duyên phận đi.” Có thể kéo dài được bao lâu?
Hắn cũng không nắm chắc.
Chính bị vậy nên cẩn thận quan sát động tĩnh của đối phương. Ko khỏi lo lắng, sợ cậu cho rằng mình biến thái (chứ gì nữa)
Hắn cũng lần thứ xin thề, là mình ko cố ý gạt cậu đi chung chuyến du lịch này.
Thật sự là không còn cách nào khác mới làm vậy mà. Hắn thật giống như sói cứ chăm chăm nhào vào dê con. Có trời mới biết, đã bao nhiêu lần hắn thầm muốn gạt cậu về nhà, tránh xa mấy người nhàn hạ rỗi hơi này.
Hắn cứ hy vọng viễn vong là cậu sẽ ko phụ mình, cả đời này chỉ có mình hắn mà thôi…..
Trong đầu chỉ toàn là ảo tưởng nên làm như thế nào để có thể đem cậu lên giường mà ghẹo cho khóc lên (=.=ll)
Trên mặt Hàn Thanh Vân bỗng nở ra nụ cười gian xảo. Ánh mắt ôn nhu có vẽ như cũng phù hợp với bộ mặt cứng rắn. Mấy gã bạn thân đã khuyên hắn nên cười nhiều vào. Kỳ thật nụ cười cũng có mị lực nha. Hắn hy vọng chiêu này có công hiệu. Có thể mê hoặc người trước mắt đi.
Bạch Văn Hạo hơi hơi cúi thấp đầu, nhằm tránh đi ánh mắt ôn nhu kia. Không kiềm được miệng, nói gọn lõn 『Mặc kệ tôi』…
Rất mê hoặc…
Cảm thấy quá đổi kỳ quái, thế nhưng lại cứ muốn thân thiết. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn hắn sẽ ko ngây ngốc ngồi ở đây đâu…..
“Có muốn ăn vài món ăn vặt với anh ko?” Chiêu thứ dùng thức ăn để dụ dỗ.
Hắn đương nhiên là biết rất rõ ràng tình trạng kinh tế của cậu. Một nghèo, hai khổ, đáng thương trăm bề….
Bất quá cũng chẳng hề gì. Hắn có dư tiền để nuôi cậu mà. Về giá trị của bản thân mình, chắc cũng là tiền muôn bạc vạn rồi. Hắn tự nguyện sẽ dâng con rùa vàng đến tay cậu. “Mau cầm lấy.” Hắn mệnh lệnh.
Một túi đồ ăn được nhét vào tay. Bạch Văn Hạo ngẩng mặt lên, không khỏi ngạc nhiên, sao hắn lại đối xử với cậu tốt thế?
Trước giờ cậu toàn phải ăn cơm thừa canh cặn của người khác thôi. Chỉ có thể lâu lâu mới nhìn thấy mấy người thân thích mua quà vặt cho con của mình. Làm gì có phần cho cậu.
Thậm chí bọn nhỏ còn đem mấy thứ đó lêu lêu trước mặt cậu, dụ cậu phạm lỗi, nếu lỡ thèm quá mà lấy của tụi nó thế nào cũng ốm đòn……
“Ko cần đâu.” Cậu cho dù có bần cùn cách mấy, vẫn còn ít tiền để mua chút ít đồ ăn vặt. Ko cần người khác bố thí này nọ đâu.
Bạch Văn Hạo đưa lại cái gói giấy, chỉ thấy hắn lui lại vài bước. Cười nói:
“Đừng khách khí với anh mà.”
Hàn Thanh Vân nắm lấy cánh tay, thuận thế kéo cậu đứng dậy “Đi thôi, chúng ta tản bộ.” Mặc kệ cậu có muốn hay ko, hắn chứ như thế mà kéo cậu đi. “Anh còn mua thức uống nữa nha. Nhưng ko biết em thích uống thứ gì. Nên chỉ mua có chai nước suối thôi.”
Bạch Văn Hạo phát hiện ra nam nhân này ko chỉ kỳ quái mà còn quá sức chuyên chế. Căn bản là ko cho cậu có cơ hội kháng cự. Ko thể nào kiềm chế được nữa, cậu nổi giận, hét lên: “Anh buông ra ngay. Tôi ko thích theo anh tản bộ.”
Hàn Thanh Vân dừng chân, quay đầu nhìn lại thấy cậu đang đỏ hồng hai má. Người lộ ra vẽ tức giận. “Thái độ như vậy mới đúng là em chứ.” Hắn thà rằng … ngày ngày nhìn thấy bộ dạng hung dữ của cậu như vậy chứ ko muốn cậu cứ nhăn chặt mày, kép chặt tâm tư.
Ngày ngày……Cứ tự nhiên như thế –
Ngày ngày được nhìn thấy người mình thương. Ngày ngày cùng cậu đấu võ miệng. Cho dù thỉnh thoảng hai người có cãi nhau, hắn cũng sẽ nhường cho cậu, nhận lỗi với cậu, để cho cậu chửi mắng, nhường cậu vui vẽ…….(Anh này dễ thương quá, hix hix)
Giống như cha mẹ của hắn lúc còn sống. Vợ chồng thường đầu giường cãi, cuối giường huề. Ko bao giờ nổi giận với hài tử. Không khí toàn gia lúc nào cũng ấm áp vui vẽ.
“Anh muốn yêu thương em, rất muốn…..”
Bạch Văn Hạo một cái chớp mắt ko còn vùng vẫy, mở to mắt như nuốt phải lưỡi mà nhìn hắn. Ánh mắt ôn nhu kia dường như đã gặp ở đâu rồi. Thậm chí cũng ko hề nghi ngờ những lời hắn nói –
Trong nháy mắt như rơi từ trên tầng không xuống, hỏi: “Tại sao…..Tại sao lại muốn tốt với em. Tại sao…..”
Lời mới vừa nói ra. Dường như bên tai phảng phất, phải như vậy…..phải vậy.
Cùng lúc đó hình như cũng có tiếng nói nho nhỏ ở không trung đang lơ lững phiêu đãng: “Ta thương ngươi, rất thương ngươi…..”
Từng cơn gió ấm áp thổi tới. Giống như lòng bàn tay ôn nhu của hắn đang mơn man má bỏng cháy. Hắn nhẹ nhàng gỡ tóc rối cho cậu. Đã ko biết bao nhiêu lần đều mộng thấy thân hình to lớn kia mà dựa vào đó. Ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp ngừng ở gương mặt lạnh lùng.
Hai người bọn họ cứ quỷ dị như thế. Ánh mắt của hắn thật kiên định ko cho cậu trốn đi đâu hết. Là nên tin tưởng, hay hoài nghi?
Đối với cậu mà nói chẳng qua là thấy được cảm giác thân thuộc từ người xa lạ. cậu ko biết được cha mẹ nhà cửa của người ta ra sao? Cách đối nhân xử thế như thế nào? Có phải hay ko là vì nhàm chán nên mới bày ra thái độ như thế….
“Để anh thương em.” Hắn thầm nghĩ, rất muốn đối xử tốt với cậu. Đau lòng khi thấy cậu rơi nước mắt “Đôi mắt này ko nên chất chứa u buồn như thế” Cậu rất đẹp, nhưng gương mặt tuyệt sắc kia chưa hề vui vẽ. “Ko ai thương em, thì anh sẽ thương em.”
「Rốp!」dường như có ổ khóa vừa được mở.
Trái tim bỗng nhiên mở ra, chỉ vì câu của hắn –『Anh thương em.』
Chờ đợi đã lâu lắm rồi. Chờ ai đó chấp nhận sự hiện hữu của cậu.
Vẫn chờ, ngày nào cũng chờ….
Hàn Thanh Vân đưa tay lau đi nước mắt cho đôi mắt như hồ thu kia. Lần nào cũng thấy cậu khóc, lệ thật nóng tay, lòng hắn cũng thật đau.
Thở nhẹ cái. Hắn kéo đầu cậu dựa vào lòng mình. Ko thèm đếm xỉa đến đám du khách kia có hiếu kỳ nhìn hai người bọn họ hay ko. Hắn thích là thích, bất luận là nam hay nữ gì cũng vậy thôi.
Thích thì cứ nhìn cho đã đi. Hắn đã cố tình sắp xếp cho ma khóc nhè này cùng ăn cùng ở với mình. Thế thì cần quái gì để ý đến ánh mắt của người khác –
Sau một lúc lâu, Bạch Văn Hạo mặc cho lòng bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy tay mình. Lặng lẽ theo sau, ko nghi ngờ, không do dự, cứ để hắn đối xử tốt với mình. Cho dù đó chỉ là tam bợ trong ngày đêm. (ko dễ vậy đâu cưng.)
Khách sạn quốc tế Trung Châu.
Hai người bọn họ ở cùng chỗ. Mọi thứ chắc cũng sẽ thấy hết của nhau. Giống như lão phu thê đã kết hôn nhiều năm đều đã quen thuộc. Hay như đôi vợ chồng mới cưới còn thẹn thùng. Dù thế nào cũng toàn tâm toàn ý mà hưởng thụ (Em này vẫn như cũ, mắc bệnh tưởng tượng =)))
Bạch Văn Hạo lần đầu tiên trong đời thể nghiệm cảm giác được chăm sóc ấm nóng đến phỏng tay như thế. Nam nhân kế bên như người hầu, khi dùng cơm thì kéo ghế cho cậu, cứ liên tiếp gắp đồ ăn ép cậu phải ăn, đi dạo phố thì cẩn thận trông chừng cậu qua lộ. Thậm chí còn kiên nhẫn đợi cậu mua quần áo ở cửa hàng gần đó nữa.
Hắn xem cậu như vật vô cùng quý giá mà chăm sóc. Nhưng cậu ko muốn hỏi nguyên nhân, hắn cũng ko cần giải thích gì nhiều…..
Cứ lặng yên chấp nhận sự hảo hảo chăm sóc đó.
Dường như là mộng…..ko phải thực rồi.
Hay là ông trời đã ban cho cậu sinh nhật thật đặc biệt. Như trong truyện cổ tích, cô bé lọ lem, gặp gỡ bạch mã hoàng tử. Bất quá là kết thúc ko mỹ mãn giống nhau rồi –
“Mình là nam sinh….” nhưng so với nữ sinh còn đẹp hơn vạn lần. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn phải chịu cái cảnh bị bọn nam sinh khác trêu đùa.
Con gái thì yêu thích, con trai muốn thân cận.
Sống nhờ nhà thân thích, cậu lúc nào cũng ko dám ngủ say. Vì đã có lần, người anh họ hơn cậu mấy tuổi nữa đêm mò lên giường với ý đồ không tốt…..
Sau đó, cậu bị giao cho người khác nuôi dưỡng, toàn thân bị đầy vết thương do roi quất.
Chính mắt cậu thấy, chính tai cậu nghe mấy người thân nhân rì rầm to nhỏ sau lưng. Bọn họ nói cậu là quái vật, còn mắng chửi nói cậu ko biết xấu hổ, y như là mẹ của cậu….
Liếc sơ vào tấm kính trước mặt. Trong đó phản chiếu thân ảnh của cậu. Nhìn mình giống ai ko biết…..
「Phạch!」cửa phòng tắm được mở ra, lôi kéo sự chú ý của cậu.
Cậu bắt đầu suy nghĩ: Nam nhân này muốn làm cái gì?
Thân thể của cậu sao? (Chính xác ^.^ Nhưng ko phải giờ đâu em)
Cậu có gì để cho hắn?
Muốn tiền không có, muốn mạng có cái, muốn cảm tình… đừng có mơ. Cậu hoàn toàn ko tin đến cái gì gọi là thề non hẹn biển. Hứ, không có đâu……
Cậu chấp nhận cùng nam nhân xa lạ ở cùng nhau, ko có nghĩa là cậu dễ mắc lừa. Nhân tình ấm lạnh, cậu cũng thừa hiểu, trên đời này làm gì có bữa cơm nào cho không biếu ko.
“Anh muốn gì?” Bạch Văn Hạo bình tĩnh hỏi.
Cậu chắc đây cũng là nam nhân từng trãi. Không muốn cùng hắn nói cái gì mà tình yêu son sắc này nọ. Cậu ko tin đâu.
Cậu có đôi bạn là dân đồng tính. Nên hiểu rõ tình yêu của bọn họ so với bình thường đều giồng nhau. Trong lòng cậu ko hề bày xích chuyện nam nhân và nam nhân ở cùng nhau.
Hàn Thanh Vân trên người chỉ mặc duy nhất cái quần đùi, sững sờ ở cửa phòng tắm, cái khăn đang cầm trên tay trong nháy mắt cũng rơi xuống đất. Thân hình to lớn, cùng làn da sáng lên màu đồng cổ, rất hàm xúc trả lời: “Em có biết câu nói này rất nguy hiểm ko hả? Đối với anh mà nói đây chính là lời mời gọi rất hấp dẫn đó nga.”
Hiểu rằng, dường như sau câu nói này, đã ký xong hợp đồng rồi.
Ánh mắt ôn nhu của Hàn Thanh Vân tối sầm lại, không khỏi suy nghĩ: cậu đang xem hắn là cái gì?
Cho hắn là hái hoa đạo tặc chỉ muốn có tình đêm, hay là….
Tâm tình thật ko ra cái gì hết. Rất khó mới có dịp ở chung với cậu như vầy, hắn chỉ lòng muốn dâng hiến tình cảm mà thôi.
Bất luận Hàn Thanh Vân có muốn cậu như thế nào đi nữa. Hiểu lầm cũng được, cậu sẽ ko tự mình bán rẽ bản thân mình. Căn bản là ko cần.
Bạch Văn Hạo nhặt cái khăn rơi trên đất lên, đưa cho hắn.
Hàn Thanh Vân lấy bộ quần áo đã chuẩn bị để đi tắm từ trước nhét vào trong tay cậu, sẵn tiện khéo cậu dán sát vào khuôn ngực đang trần trụi của mình.
“Anh muốn em.”
Mặt hắn ko tỏ thái độ gì cả nói: “Anh cũng là một nam nhân bình thường thôi. Đối với người mình thích đương nhiên muốn đến gần, muốn ôm ấp. Nhưng…..còn em thì sao?”
Ánh mắt sắc bén cứ nhìn trừng trừng cậu. Không thể hiểu nỗi trong đôi mắt trong suốt kia là đang suy nghĩ gì.
Cậu không biết. Bạch Văn Hạo quay mặt đi để tránh ánh mắt của hắn. Tâm tình lộn xộn, rời khỏi tầm nhìn của y, dồn hết sức tránh xa hắn ra.
Mắt đẹp cứ nhìn ngoài cửa sổ. Nếu có thể hứa hẹn, cậu cũng hy vọng viễn vong rằng mọi chuyện chỉ là nằm mộng. Cậu sẽ ko bao giờ muốn phá vỡ giấc mộng này, cứ muốn nó kéo dài mãi mãi…..
Nhanh chóng cầm lấy quần áo. Đôi môi xinh đẹp như cánh hoa cứ mấp máy, nhưng lý nào lại vô sĩ đi nói ra những hy vọng xa vời này.
Muốn hắn đối với cậu tốt, muốn được chăm sóc cả đời, muốn…..
Bạch Văn Hạo cứ hết nhìn bộ quần áo rồi lại nhìn người trước mặt…..
“Đến lượt em đi tắm rồi đó, chừng nào hiểu rõ, thì cho anh biết đáp án nga.”
Hàn Thanh Vân nhìn chăm chăm vào thân ảnh biến mất sau cửa kính. Chưa bao giờ cảm thấy áp lực thất bại lớn như vậy –
Ko phải cậu đang cho rằng hắn là tên bay bướm háo sắc chứ. Thứ hắn muốn ko phải đơn thuần chỉ là thân thể. Nghĩ mãi cũng ko ra, tại sao cậu lại hiểu nhầm hắn như thế?
Trong phòng tắm truyền ra tiếng dội nước ào ào, lúc sau thì dừng hẳn. Chỉ còn lại ko gian yên tĩnh, và người cứ luôn muốn thời gian qua nhanh –
Hắn nôn nóng muốn biết đáp án của cậu là gì?
Ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Hả! cả người hắn chấn động mạnh cái, xém chút nữa là té xuống giường luôn rồi.
Không phải là…..
Hàn Thanh Vân nhìn trừng trừng. Người ta đang đứng ở mép giường dưới ánh đèn vàng nhạt, đẹp đến độ ko tưởng. Trọng điểm là cậu…..
Bạch Văn Hạo cố gắng kiềm chế mấy suy nghĩ cứ chạy lung tung trong đầu hết trơn. Thân thể như cây hương xuân cứng còng, ko động đậy nỗi.
Nghĩ là muốn đem chính mình cho hắn. Ko biết tại sao, dù cho đáp án có quá hoang đường…..
Thắt lưng cậu chỉ quấn có cái khăn tắm hò hững, nhìn sơ cũng biết được đó là ý gì. Hàn Thanh Vân lập tức ngồi dậy, giơ tay khéo người vào lòng, cảm thấy cậu rất nhẹ, hai bàn tay hơi hơi đẩy ra, lập tức nhẹ tay lại chút.
Đang sợ hãi……
Lần đầu tiên gần sát nam nhân như thế, gần đến nỗi ko còn khe hở nào. Bạch Văn Hạo hoảng hốt vô cùng. Không biết mình sẽ làm gì đề nghênh hợp nam nhân. Căn bản là cậu ko có kinh nghiệm.
Lãnh diện để nơi bả vai gầy gầy. Mày nhăn chặt lại, tim như bị ai bóp nghẹt.
Rất muốn hỏi cậu, tại sau lại có thể bán rẽ bản thân mình như thế?
Hắn bất quá chỉ mới mua cho cậu bộ quần áo thôi. Như thế là có thể gạt được cậu rồi sao….
Hai cánh tay thu lại, thắt chặt lấy thắt lưng mềm yếu của cậu. Cổ họng ko phát ra âm thanh nào cả. Rất yên lặng…
Răng cọ cọ vào chiếc cỗ trắng nõn của cậu, muốn há miệng cắn cái, nhằm lưu lại ký hiệu ám muội –
“Đừng…” Sẽ đau lắm. Bạch Văn Hạo mấp máy môi, nhắm chặt mắt, lòng ngực cảm thấy ẩn ẩn đau.
Tay Hàn Thanh Vân càng nhẹ nhàng hơn nữa. Môi rời khỏi cơ thể tinh tế kia. Ánh mắt thâm sâu thấy hai cậu đã nhanh chóng đỏ tới mang tai. Rõ ràng là thẹn thùng gần chết, lại còn dám làm chuyện câu dẫn nam nhân…..
Muốn làm gì đây? Hai người bọn họ cuối cùng là ai bắt cóc ai?
Hàn Thanh Vân cầm lấy cái khăn nơi đầu giường, nhẹ nhàng lau đi mái tóc đang nhỏ nước cho cậu. Môi thì thầm bên tai hỏi:
“Em có lạnh ko?” máy đều hòa trong phòng vẫn còn đang để nhiệt độ thấp. “Anh không muốn em bị cảm đâu.”
Ách, Bạch Văn Hạo ngẩng mặt lên, miệng phả ra hơi thở mùi đàn hương ấm áp. Ko hiểu sao hắn ko làm gì tiếp nữa?
Hàn Thanh Vân ném đi cái khăn, mở ra chăn bông, cả nhoài người nằm phía sau cậu. Sẵn tiện đắp chăn cho cậu luôn.
Bạch Văn Hạo dựa sát vào người hắn, không dám có chút động đậy gì cả. Bỗng nhiên mắt hoa lên, tình thế có chút thay đổi, nam nhân áp lên người quả là hơi nằng nặng. Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái phả lên thân, vẫn thì thầm bên tai cậu:
“Vẫn sợ anh chứ gì. Nếu có thể, anh chỉ xin em, cho anh tựa đầu lên vai.” Hắn chỉ muốn duy trì tư thế ngủ tốt nhất mà thôi. Ngủ…..
Trong kính phản chiếu đôi bóng người đang thân mật, tứ chi dính chặt vào nhau, nhưng quan hệ là trong sạch…..
Nhìn ánh đèn trong phòng từ từ tối lại, Bạch Văn Hạo chầm chậm nhắm mắt lại. Thân thể nam nhân ấm áp ôm lấy người đang lạnh lẽo là hắn. Hai bàn tay của hắn và cậu đan chặt lấy nhau.
Chớp mắt cái, cả hai người dần dần chìm vào giấc mộng –
[] Nó là chỗ này nè. Bạn Hữu cũng chưa đi nữa nên ko biết sao, toàn là seach rồi chém ko đó ^.^
[] Câu nà nằm trong bài thơ nổi tiếng Tương Tiến Tửu của Lý bạch. Các bạn có thể vào đây để toàn bộ bài.
[] Có nghĩa tạm là: rừng rậm rạp âm u, trúc thanh nhã, đền đài chồng chất nhưng hài hòa tôn lên được nét đẹp của nhau. Nói chung là mấy câu khen cảnh vật đẹp thôi ^.^
[]鶴立雞群 Hạc giữa bầy gà. Ý nói nổi bậc xuất chúng.
————————
Hôm nay Hữu sẽ giới thiệu với các bạn nơi nha, là nơi người đó qua đêm:Khách sạn quốc tế Trung Châu. Đây là khách sạn sao tiêu chuẩn quốc tế (Thật ra có nhiều trang viết là sao) được xây dựng theo phong cách tây phương, rất sang trọng và tinh tế.
Khách sạn khoảng m, có phòng cao cấp rất sang trọng, phòng họp thanh lịch đa chức năng theo tiêu chuẩn quốc tế, một phòng hội nghị trung tâm với diện tích m cao , m, có thể chứa được người với nhiều trang thiết bị hiện đại. Ngoài ra còn có phòng VIP đáp ứng nhiều loại nhu cầu khác nhau. Giờ show hình nha ^.^
Nhìn bên ngoài vào nó như vầy nè ^.^
Đây là đại sảnh
Quầy tiếp tân
Phòng ăn
Một góc lối đi, hoành tráng quá ha.
Tèn tén ten còn đây là sân khấu của nhân vật chính của chúng ta Phòng ngủ. Toàn bộ ảnh là đều chụp từ căn phòng đó ^.^