Buổi tối, ngày thứ của chuyến du lịch. Hai người thưởng thức bữa tối với món giáo tử yến nổi danh của Tây An, sau đó thưởng thức Phảng Đường ca múa.[]
Sau khi trở lại khách sạn sao, Hàn Thanh Vân cùng Bạch Văn Hạo, cả hai người đều ngồi ở cuối giường chơi đánh bày tây –
Hàn Thanh Vân chỉ mặc mỗi cái quần đùi, ngồi trên bàn chân, nhìn mấy lá bài cầm trong tay mà ko khỏi lắc đầu than thở: “Hôm nay anh xui quá, toàn bộ bài tốt đều trên tay em.”
“Anh tiêu rồi, chuẩn bị chia bài nữa đi, tiên sinh.”
Bạch Văn Hạo cười gian trá, cây bài trên tay, hầu như toàn là lá mạnh. Lần này cậu nắm chắc phần thắng rồi.
Cách chơi bài cũng khá đơn giản. Đầu tiên là xào bài, chia bài. Đỏ rồi đến đen, cơ rô chuồn bích[] , từ đến , rồi lá hình. Ai thắng người đó đi trước, lá sau phải cao hơn lá trước, đánh cho đến khi hết lá thì thôi. Này đương nhiên phải tính xem đi như thế nào mới có kết quả. Bọn họ chỉ đơn thuần là chơi xem ai thua thì phải chia bài mà thôi.
Hai người bọn họ cứ ngồi xếp bằng mà chơi, rõ ràng là rất vui vẽ. Bạch Văn Hạo chầm chậm điều chỉnh tư thế đánh bài. Hàn Thanh Vân cứ liên tiếp bị thua, nên đành phải liên tục chia bài vậy.
Hắn thua bài, nhưng thắng lại là sự tươi cười của người ta –
Quá gian xảo đi. Hắn dạy Bạch Văn Hạo chơi đánh bài. Đơn giản là để hóa giải sự phiền muộn trước đó của người. Chỉ dùng chút tiểu xảo, toàn bộ bài tốt đều ở trên tay của Bạch Văn Hạo cả.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, mắt chỉ nhìn thấy duy nhất người đang ngồi ở cuối giường. Trên người cậu chỉ mặt cái quần ngắn, hai đùi trắng nõn giao nhau, đôi môi xinh đẹp hoàn hảo đang nở nụ cười ngọt ngào, mắt hơi khép hờ, tính toán gì đó, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống giường, có vài loạn đang che đi gương mặt xinh đẹp.
Thấy hắn cứ mãi mê nhìn mình như vậy, sắc mặt của Bạch Văn Hạo liền biến đổi, lập tức kêu lên. “Anh ăn gian nga, dám nhìn lén bài của em.” Hắn đã thua ba lượt, hay là ko cam lòng đi? (Nhầm rồi cưng, kiếp trước ảnh là trùm mở sòng bạc kiếm sống đó =)))
Hàn Thanh Vân sửng sốt giây lát, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Anh nhìn lén bài em làm gì, chúng ta chỉ có người chơi, nhìn bài của anh cũng đoán ra được vậy.”
Ách, đây chẳng phải nói…..Bạch Văn Hạo ngây ngốc trong chốc lát.
Vươn tay dài ra, nhẹ nhàng vén lên mái tóc cho cậu, ánh mắt ôn nhu cứ dính lấy hai má phấn nộn. Làn môi mỏng từ từ hạ xuống, hôn nhẹ lên lên chiếc miệng đang phả ra mùi đàng hương của cậu, hỏi: “Anh thua lượt, giờ em muốn gì đây?”
Hai người bọn họ có giao ước, nếu thắng lần có thể đưa ra yêu cầu bắt người kia thực hiện.
Hơi thở của nam nhân nhẹ nhàng phả lên mặt, thật giống cái hôn nhẹ …. Đầu của Bạch Văn Hạo ko còn nghĩ được gì nữa, nên nói tạm “Em giờ chưa nghĩ được cái gì cả, cho anh thiếu đó.”
“Được. Anh ghi địa chỉ lại cho em, sau này bất cứ lúc nào em cũng có thể đòi được” Muốn gạt cậu vào nhà mình bằng nợ cờ bạc, hắn đương nhiên là có khả năng này. (Anh này đi đóng phim được rồi đó ^.^)
“Tình cảm nha?”
“Em có thích hay ko?”
Hắn đưa ra ý kiến.
Rầm!
Dường như bị sét đánh trúng, lý trí trong nháy mắt quay về. Văn Hạo lập tức cự tuyệt: “Anh đừng có nói giỡn, em ko cần đâu.”
Nam nhân này xem cậu là đứa nhỏ lên ba để gạt sao?
Cậu đã ko ít lần được dạy dỗ. Không nên tùy tiện nhận lòng tốt từ người khác. Một viên kẹo, một miếng bánh, sau khi ngọt ngào cho vào miệng, thì sẽ có kết quả là trận đòn roi nên thân.
Nếu nhận lời đề nghị của nam nhân này, mà làm ko khéo, nói ko chừng sẽ bị hắn bán đi, rồi còn ngốc ngếch nhìn hắn thay cậu bằng người mới.
Mơ mộng và hiện thực là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Cậu chỉ muốn nằm mơ trong khoản thời gian ngắn mà thôi. Đợi chuyến du lịch này kết thúc. Bọn họ hai người sẽ đường ai nấy đi. Hoàn toàn ko dính dáng gì với nhau mới là kết thúc mỹ mãn ah.
Còn ko hiểu được là nam nhân này đang lừa gạt tình cảm ven đường hay sao. Thả dây dài câu cá lớn, hắn lưu lại địa chỉ, chẳng phải là muốn cậu tự chui đầu vào rọ ah.
Bạch Văn Hạo liếc xéo hắn cái, thầm nghĩ, nam nhân này đang tính toán cái gì?
Hắn có mang theo điện thoại bên người, nhưng ko hề để chuông reo.
Thỉnh thoảng ko biết là ai điện, nhưng hắn cứ luôn miệng: Anh cũng nhớ các em nữa.
Ngữ khí kia thật ôn nhu, nồng ấm….
Hắn có bao nhiêu tình nhân đây? (Người ta nhớ đệ đệ, muội muội cưng ơi)
Hắn nhất định là cao thủ tình trường rồi, nên tiện thể làm cậu vui vẻ luôn. Giờ mới nhớ lại –
Căn bản là bị hắn ảnh hưởng. Mộng và thực cứ đan xen nhau. Hại cho đầu óc cậu rối loạn, hoang mang nhưng cũng rất quen thuộc….
Hắn thật quá lợi hại, ko chừng là có học thuật thôi miên nữa kia?
Nhưng nam nhân này lại tính nhầm bước –
Cậu vốn chẳng có gì quan trọng cả, và đã sớm nhận ra hiện thực từ lâu rồi.
Bạch Văn Hạo trong lòng tự hỏi: Có muốn tiếp tục ở bên nam nhân này hay ko?
Đương nhiên là muốn!
Nam nhân này xấu, nhưng cậu vẫn thích.
May mắn, cậu cũng ko ngốc. Chỉ muốn ở bên nam nhân này để có được cảm giác yêu thương. Bọn họ xem như huề nhau, ai cũng ko nợ ai.
Bạch Văn Hạo tự an ủi chính mính, sau đó lớn tiếng đưa ra yêu cầu:
“Ngày mai là sinh nhật của em. Anh mua cho em cái bánh kem được ko?”
Ngay từ nhỏ, cậu chỉ có thể nhìn sinh nhật của người khác mà thôi. Cũng rất hy vọng có người sẽ mua cho mình cái bánh, mỗi năm lần….(Tội nghiệp quá, cầm khăn giấy hix hix)
“Được.” Hành trình của ngày mai là đi Khai Phong, Biện Kinh thời cổ. Chỗ đó nổi danh nhất là 『Tống đại ngự nhai 』bánh ngọt gì cũng có. Hắn sẽ mua cho cậu.
“Chúng ta chơi bài tiếp đi” Hàn Thanh Vân định nhường cậu thắng nữa.
“Anh xào muốn hư bộ bài luôn rồi.” Bạch Văn Hạo hờn dỗi, “Lần này vẫn là em thắng nha.”
“Đương nhiên.” Hắn lại lần nữa bị thua, là muốn thiếu cậu mà –『 Nợ cả đời』.
Hừ, ma khóc nhè xinh đẹp này, nói cái gì mà ko cần. Giỡn chơi sao!
Tâm của hắn đã cho mình cậu rồi. Nếu ko lừa được người về nhà, thì thật là quá thiếu sót đó nha!
Hai tay Hàn Thanh Vân nhanh chóng xào bài, khuôn mặt lộ ra nụ cười quỷ dị. Chơi bài là trong những sở thích tiêu khiển của hắn. Lúc trước, sau khi xem xong mấy bộ phim về thần bài thánh bài gì đó, hắn liền tò mò, nổi hứng nghiên cứu, biết được ko ít thủ đoạn đi.
Lần đầu tiên để cho mình thua thê thảm như vậy, chỉ vì muốn có cớ để kéo cậu lại gần mình. Bằng ko, nếu muốn thắng hắn, thật ko có cửa nào đâu.
Bạch Văn Hạo vui vẻ nhìn mấy lá bài trong tay mình. Lần đầu tiên cậu chơi bài, vận khí thật quá may mắn nha.
Chuyến du lịch ngày thứ .
Bạch Văn Hạo bị nam nhân ôm lấy, lãnh diện gối bên tai. Má cảm nhận được hơi thở ấm áp đang nhẹ nhàng phả vào, phút chốc đỏ hết cả mặt.
Cảm thấy hơi khó thở, nên hít sâu cái. Đầu bình tĩnh suy nghĩ: Mình muốn cái gì đây?!
Môi chạm vào môi của nam nhân. Ko biết ai đang hôn trộm ai…..
Đôi chân dài của hắn gác lên người cậu, cánh tay cũng bá đạo ôm chặt lấy thắt lưng, như là ôm gối ôm vậy. Nữa người hắn như nặng nề đè lên mình, nhưng cậu ko ghét tư thế dây dưa thân mật này…..
Thậm chí còn muốn mỗi ngày đều bị hắn áp cho tỉnh lại….
Bạch Văn Hạo ngạc nhiên vô cùng, sao mình lại có suy nghĩ này?!
Áo não nhăn mày cái, sau đó cắn môi thầm mắng:
Nam nhân chết tiệt, tới ngủ say cũng có cách thôi miên cậu. Trừ lần đó cùng hắn ra, cậu ko thể nào hiểu nỗi tại sao sâu thẩm trong nội tâm mình lại có khát vọng gần gũi như vậy.
Thật là sơ suất quá!
Ko giữ gìn bản thân mình mà cứ mãi mê đắm vào như thế này. Chí ít….cậu cũng muốn cho lý trí bình thường chút. Phải nhận cho rõ cái gì là hiện thực, cái gì là giả dối –
Tránh né!
Tâm hồn đang trôi bồng bềnh trong nháy mắt đứng chựng lại, nhưng lại ko có sức để đẩy nam nhân ra. Cả người đều bị ôm chặt, lòng ngực của hắn thật rộng lớn và ấm áp, tiếng tim đập vô cùng nhịp nhàng và ổn định.
Trầm ổn như đang vỗ về tâm hồn, giờ mới phát hiện ra chính mình trong vô thức cũng đã ôm lấy nam nhân. Khép hờ đôi mắt, trong đầu xúc động mãnh liệt, quyết định vứt luôn mấy ý niệm vừa rồi, chỉ cần là nam nhân này thì cái gì cũng tốt cả.
Thân hình mỏng manh mềm yếu dựa vào người hắn. Thành lũy cuối cùng trong tâm hồn đã vô lực chống đỡ, chỉ còn chìm ẩn sâu thẳm đâu đó là những mảng tối tăm mà thôi –
Ngoại trừ những người bạn thân, trước giờ cậu chưa bao giờ tin tưởng ai cả.
Hôm nay là sinh nhật của cậu. Cho dù tối qua cậu ko nhắc đến thì hắn vẫn nhớ kỹ. Hắn muốn làm cậu vui vẽ –
Muốn mua quà tặng cho cậu…... Hàn Thanh Vân liền hỏi: “Nói cho anh biết, em thích cái gì vậy?”
Hát!
Cả người chấn động, hít sâu cái, cậu ko nghĩ đến chuyện Hàn Thanh Vân đột nhiên lại hỏi vấn đề này. Bạch Văn Hạo thu thập hành lý bên bàn trang điểm, răng cắn lấy môi dưới.
Dằn co lúc rồi mới nói: “Không có.”
Không muốn mở miệng cho hắn biết, là mình ko có quyền vui vẻ. Cậu ko muốn nói đến điều này, cũng là có lòng tự trọng đi.
Cậu rất dễ dàng thỏa mãn, cho dù chỉ câu chúc mừng sinh nhật của người khác đều hảo cả. Trước giờ chỉ có mấy người bạn thân gởi kèm lời chúc phúc trên tấm thiệp mà thôi.
“Anh muốn nhìn thấy em vui vẽ mà.” Hàn Thanh Vân đã thay xong y phục, tiến đến phía sau cậu. Hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt lưng, nhìn gương mặt trong kính của cậu mà cười.
Hắn để ý thấy cậu rất thích đọc sách, thích đồ ăn vặt, thích ăn sáng kiểu Tây. Cậu lại rất dễ ăn, thói quen sinh hoạt thật tốt, luôn để giầy ngay ngắn dưới giường, thỉnh thoảng còn sửa lại vị trí giày cho hắn nữa.
Cậu còn thích buộc tóc hơi lõng chút, thích áo màu trắng, kết hợp vói quần jean đơn giản nhưng rất hài hòa, lại rất chói sáng khi đứng giữa mấy người thô tục kia.
“Có muốn biết là anh thích gì hay ko?” Hắn hỏi.
Bạch Văn Hạo chớp mắt ngạc nhiên…..Này là ý gì?!
Cậu ko quan tâm đến nam nhân này thích cái gì. Cũng ko muốn tìm hiểu nhiều việc của hắn.
Hàn Thanh Vân nhẹ nhàng cầm lấy tóc cậu, tham luyến ngửi lấy hương thơm toát ra từ đó, nói: “Anh thích em cười.” Cứ muốn thấy nụ cười của cậu mỗi ngày, muốn yêu chiều cậu, muốn chìm sâu trong mê đắm với cậu, càng muốn làm cho cậu yêu thích mình……
Gương mặt thâm tình của hắn phản chiếu trong gương. Cử chỉ này, ko lẽ lại muốn thôi miên cậu nữa sao.
Nội tâm dao động –
Lý trí như đàn bị dứt dây, cứ theo gió bay lơ đãng xa xăm, vội vàng nắm nó kéo về. Trong đầu vẫn đang hiểu rất rõ ràng, hai người chẳng qua chỉ là tình cờ gặp gỡ. Nam nhân đang cho cậu là cá để 『câu』 đi. “Anh thành công rồi, em vui lắm đó nha.” Đây đúng là kỳ tích. Cậu vốn ko dễ tùy tiện nghe theo người xa lạ, đặc biệt là người lạ có ý đồ –
Bạch Văn Hạo tránh đi cái ôm của hắn, nhắc nhở: “Chúng ta phải tập hợp rồi.”
Quay người, đem túi hành lý giao cho hắn. Chắc hắn thích mua đồ ăn vặt, nhưng lần nào cũng mua quá nhiều, đến nỗi khiến cho cậu ăn no gần chết luôn. Hẳn là như vậy đi.
Hàn Thanh Vân thấy cậu cầm lấy chìa khóa trên cái bàn nhỏ, thái độ giữa người thật lãnh đạm. Hắn ko khỏi hoài nghi –
Ma khóc nhè xinh đẹp này, có phải hay ko sau khi bị hắn ăn sạch bách liền phủi bỏ, ko chịu trách nhiệm? (=.=ll)
Khai Phong
Chầm chậm bước ở nơi từng là kinh thành Bắc Tống, 『Tống đại ngự nhai』 đúng là nơi cho hoàng đế ngự giá thời cổ mà.
Phóng tầm mắt ra xa, đầu tiên chính là mấy tấm bảng đang treo cao cao, mô phỏng lại không khí cổ xưa …… Hai bên đường là nhiều cửa tiệm lớn nhỏ nối tiếp nhau. Kiến trúc cổ kính, có xuất xứ rõ ràng đều làm giả theo những ghi chép từ thời nhà Tống. Đây là Thập Gia đm, cửa hiệu chuyên kinh danh những sản vật đặc biệt của Khai Phong, có truyền thống mua bán những món đồ cổ, danh họa cho vua chúa.
Nơi này, làm người ta có cảm giác thời gian đảo lại, dường như đang đứng ở kinh đô Biện Kinh từ ngàn năm trước.
Hàn Thanh Vân và Bạch Văn Hạo đã sớm tách ra khỏi mấy người trong đoàn du lịch. Hai người đang đi trên đường cái, thưởng thức ko ít đặc sản địa phương, ăn vặt, thỏa mãn sở thích ăn uống của Bạch Văn Hạo.
Đứng trong cửa hàng bán tranh cổ, Bạch Văn Hạo nói với người bên cạnh cậu: “Cám ơn anh.”
Gương mặt Hàn Thanh Vân lộ ra nụ cười, hỏi: “Em có biết hay ko, là anh luôn hy vọng từ nay về sau, ngày nào cũng nghe được câu nói này.”
Có hiểu hay ko?
Hắn đang ám chỉ là sau khi về Đài Loan, bọn họ có thể ở chung chỗ.
Muốn nghe cậu nói cám ơn, chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi. Mục đích thật sự là muốn yêu chìu cậu.
Tưởng tượng, chiều chiều, sau khi đi tan sở, sẽ mang về cái gì đó làm cậu vui vẽ. Muốn nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của cậu, muốn thấy thân ảnh này chờ hắn nơi cửa. Hai người sẽ dắt tay nhau dạo vườn hoa ngoài sân. Cậu sẽ thúc giục hắn đi tắm, sẽ đợi hắn cùng ăn tối, rồi để hắn ở bên cạnh, giúp mình rữa chén bát. Hai người có thể cùng nhau chăm sóc đệ đệ, muội muội, kể chuyện cổ tích cho bọn chúng nghe, hay cùng chơi cờ, đánh bài tiêu khiển……
“Đồng ý ko?”
Vẫn chưa từ bỏ ý định, Bạch Văn Hạo lần thứ hai tỉnh táo cự tuyệt: “Anh toàn nói mơ. Sao lại có chuyện, ngày ngày em nói cám ơn với anh chứ…..”
Cám ơn hắn đối xử với cậu tốt, cám ơn hắn đã tặng quà cho cậu, cám ơn hắn đã cẩn thận đối đãi với thân thể này,……. Mỗi ngày đều có thể nói lên câu nói vui vẽ này, còn có dịp sao?
Chỉ cần cậu nói: Có….
Lý trí trong nháy mắt phản bác lại –
Chỉ là mộng đẹp thôi!
Muốn cậu làm con chó nhỏ, được chăm sóc no đủ, cả đời dựa vào nam nhân…….Thì cậu thà……ngày qua ngày khổ cực chứ ko muốn có tiền đồ như thế.
Nam nhân này đến tột cùng là đang suy nghĩ gì?
Trong lòng đang mưu mô chuyện gì?
Sao lại bỏ ra nhiều như thế, ko nỡ bỏ qua cậu hay sao?
Haiz! Nhiều khi anh ta là thằng ngốc cũng ko chừng!
Bạch Văn Hạo lập tức cúi đầu bước ra khỏi cửa hàng, cùng hắn phân rõ giới tuyến –
Một chiếc kiệu hoa được người trai tráng khiêng qua trước mắt, theo sau có đoàn người mặc quần áo cổ trang, già trẻ lớn bé đều có cả.
“Chắc là đang quay phim đây mà?” Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu.
Tò mò, Bạch Văn Hạo lẫn vào trong đám người, sắc mặt Hàn Thanh Vân liền biến đổi, hoảng hồn kêu lên: “Em muốn đi đâu vậy?”
Tiếng thanh la điếc tai vang lên, Hàn Thanh Vân ngay lập tức nhập vào đoàn người, nhẹ nhàng di chuyển để tìm Bạch Văn Hạo.
Tay cậu lần thứ hai được bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy, Bạch Văn Hạo không hề hoảng sợ, ngược lại còn vui thích khi thấy cảnh náo nhiệt kia. Ngẩng mặt lên, mỉm cười rực rỡ với hắn: “Chúng ta theo sau kiệu hoa có được ko?”
Hàn Thanh Vân cúi đầu xem giờ, mày bắt đầu nhăn lại, nói: “Hỏng rồi! chúng ta bị trễ giờ!” Hiện tại bọn họ phải đang tập hợp cùng đoàn mới đúng.
Đồng hồ trên tay hắn đã hư từ lúc nào ko biết?
Sao lại ko chú ý như thế?!
Ước chừng bọn họ dạo phố cũng tốn ko ít thời gian. Sắc trời giờ hơi tối, chắc phải hơn h chiều rồi……
Bất quá, sao lại có người thú tân nương vào lúc chạng vạng thế này?
Nhìn kỹ lại đoàn người này, tất cả đều ko có ai ngó ngàng đến bọn họ, dường như là ko nhìn thấy vậy…..
Bạch Văn Hạo nói ra nghi vấn của chính mình “Nếu như quay phim, chắc tám phần đạo diễn sẽ phân công mấy máy quay phim ở gần đây rồi, chúng ta xen lẫn vào đoàn người, quả là đùa day mà.” Bạch Văn Hạo nghĩ thầm: muốn đợi cho bọn hắn bị đạo diễn phát hiện, rồi rời khỏi đây cũng ko muộn.
Có thể ở lại càng lâu càng tốt…..Ha ha thật giống như chơi trốn tìm mà.
Hàn Thanh Vân ko vì vậy mà cảm thấy hưng phấn, ngược lại còn cảm thấy hành trình này phi thường có vấn đề.
Hắn nhắc nhở cậu: “Bữa tối bắt đầu lúc h, nếu chúng ta tập hợp trễ, sẽ làm phiền những người khác chờ đợi đó.”
Bạch Văn Hạo nhận ra lo ngại của hắn, nhưng ko muốn rời bước.
“Chúng ta ngày nào ko phải ngồi máy bay, thì cũng đi xe, anh chưa bao giờ chê là muộn mà?!”
Hàn Thanh Vân ko trả lời, suy nghĩ: Có cậu ở bên người, còn chê chậm trễ cái gì nữa.
Hắn ước gì bọn họ ngày nào cũng có thể ở cùng chỗ. Bất luận là lúc nào, ở đâu cũng vậy.
Bạch Văn Hạo ra dấu bảo hắn cúi đầu, sau đó nói nhỏ vào tay hắn: “Khó khăn lắm mới có được thời gian hoạt động tự do mà. Đâu cần được cho phép mới ko về dùng cơm chứ. Huống chi, chúng ta còn biết được địa chỉ của khách sạn nữa, chậm một hai giờ thì có sao đâu chứ.”
Hai người bọn họ ko phải là tiểu hài tử ba tuổi. Đoàn du khách này đa phần đều mạnh ai nấy đi, cũng sớm đã ko dùng cơm cùng nhau, cũng ko nghe hướng dẫn viên phiền hà gì.
“Anh đừng quên là chứng ta đang ở ngự nhai nổi tiếng nha. Ở đây muốn ăn cái gì mà ko có, còn muốn về ăn cơm làm gì nữa ah?” Chắc cũng như cậu đoán, đại đa số du khách đều chơi đùa thỏa thích ở nơi này, rồi mới trở về khách sạn.
“Chỉ cần sáng mai, chúng ta tập hợp đúng giờ, thì đâu có ai hỏi han xem là chúng ta đã đi đâu. Khó có dịp được lọt vào trường quay, đến đạo diễn còn ko đuổi chúng ta mà, vào chơi chút cũng tốt vậy.”
Hàn Thanh Vân không đành lòng làm cậu mất hứng hỏi: “Đồng hồ trên tay em là mấy giờ rồi?” Hắn sẽ đi chơi cùng cậu, nhưng cũng nên chú ý thời gian chút, tránh kéo dài lâu quá.
Khách sạn tuy cách ngự nhai ko xa, nhưng tránh cho hướng dẫn viên nhầm lẫn là bọn họ mất tích, cũng nên trở về sớm chút.
Bạch Văn Hạo như tạt cho hắn thùng nước lạnh nói: “Em để quên ở khách sạn mất rồi.” Có hắn bên cạnh nhắc nhở, căn bản là ko quan tâm đến vấn đề giờ giấc. Hình như cậu đã quên luôn khái niệm về thời gian.
“Anh ko phải có mang theo điện thoại sao? Hay lấy ra xem giờ đi?” xem giờ bằng điện thoại được rồi. Nam nhân ngu ngốc này…..
“Điện thoại của anh cũng đang sạc phin ở khách sạn.”
Bạch Văn Hạo thấy vẽ mặt bất đắc dĩ của hắn, khóe môi càng cong hơn, cười nói: “Anh đừng khẩn trương quá mà.”
Không phải hắn khẩn trương. Hàn Thanh vân hơi nheo mắt, trong lòng nghi hoặc –
Hôn lễ này tổ chức thật lớn, tại sao ngoại trừ hai người bọn họ ra thì ko còn những 『 người hiện đại』nào khác ở hai bên đường xem náo nhiệt?
[] Các điệu múa mô phỏng theo ca vũ của thời Đường.
[] Cái này là Hữu nói theo bên mình, chứ nguyên văn là Tim, hoa, gì gì đó…..
———————–
Kết thúc chương này thật hấp dẫn quá nha ^.^ Lần này Hữu sẽ giới thiệu cho mấy bạn thứ là Giáo tử yến và Tống đại ngự nhai nha ^.^
Đầu tiên là món giáo tử yến mà hai người đã ăn qua. Đây là món điểm tâm nổi tiếng của Tây An (ko hiểu sao anh Vân và em Hạo lại ăn tối nữa). Một số trang giới thiệu bằng tiếng Anh thì nói nó là bánh bao, nhưng Hữu nghĩ viết là sủi cảo thì đúng hơn. Nó gồm loại bột mỏng (họ làm bí quyết gì đó, ăn rất ngon) gói lại với cái nhưng ở trong. Rất đa dạng nha, từ thịt cá, hải sản, cho đến rau cải. Điều đặc biệt là nó rất nhiều loại nhưng cái bánh thì rất nhỏ ( và ít nữa =.=) vì người ta chú trọng thanh nhã khi ăn, nếu tham mà ăn đòi nhiều (như bạn Hữu nè ^.^) sẽ bị cười đó
Một bàn tổng thể nó như vầy nè ^.^ giá hiện tại của nó khoảng từ ~ usd (tùy theo chất lượng và số lượng)
Đây là bàn dành cho người ăn ^.^ giá trung bình khoản usd tính luôn tiền phục vụ ^^
Đây là phần dành cho người, cũng gồm nhiều loại nhưng ko đa dạng bằng bàn lớn rùi ^.^ Cái tháp vàng vàng ở giữa là đèn cầy nha, có thể đốt lên được nữa đó.
Mỗi loại là đều có vỏ ngoài và nhưn khác nhau nha ^.^ Nếu ko thích mua nguyên bàn thì có thể mua từng phần. Hữu show vài cái hình nữa nha ^.^ với giá từ ~ USD tùy theo thứ nó gói bên trong (những dịp giảm giá, nó giảm xuống còn khoản ~ USD hà)