Ách Thê

chương 43: truy thê chi phiên ngoại thiên 12

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

「Reng reng reng reng reng –」

Đồng hồ bên cạnh giường reo vang, Hàn Thanh Vân duỗi tay dài ra, 「Bộp –」đè xuống.

Hai mắt nheo nheo, nhìn thời gian chút, đã giữa trưa….

Bạch Văn Hạo từ phòng tắm đi ra, hỏi: “Thanh Vân, em thay đồ ra để giặt rồi, anh có thể cho em mượn tạm quần áo của anh ko?”

Hàn Thanh Vân ngồi ở trên giường, mỉm cười trêu chọc cậu. Rất hài lòng với mấy ký hiệu mà mình lưu lại trên làn da trắng nõn kia. Bên dưới khăn tắm cũng là…..

“Em có quần áo mà.” Hàn Thanh Vân mở ra ngăn tủ, kéo cái khăn tắm đang quấn ngang thắt lưng của cậu xuống.

Bạch Văn Hạo giật mình, cảm thấy ngạc nhiên. Nam nhân này vừa nói gì vậy?

Hắn không chỉ biết rõ thân thế của cậu, mà về dáng người cũng điều rất rõ ràng. Mỗi lần đưa đệ đệ và muội muội đi mua sắm, bọn họ thường cùng nhau mua quần áo. Gần như là ảo tưởng – Hai người có thể sống cùng chỗ.

“Anh thương em lắm.” Chuyện này có tưởng tượng phong phú cách mấy cũng ko thể nghĩ ra. Hàn Thanh Vân đưa cho cậu bồ đồ, còn ko quên dặn dò: “Trên bàn trang điểm có máy sấy, em nhớ thổi cho khô tóc đó.”

Mặc áo vào, Bạch Văn Hạo ngẩng đầu lên, đem nghi ngờ trong lòng mình hỏi: “Rốt cuộc là anh thích em bao lâu rồi? Sao lại mua quần áo cho em để trong tủ đồ của mình? Sao lại cho em nhiều như vậy? Anh có biết gì về em ko?” Cậu thậm chí còn hoài nghi chuyến du lịch kia ko phải là tình cờ, mà là âm mưu được toan tính sẵn.

Ánh mắt hồ nghi dò xét nam nhân này. Gương mặt kiên định kia đang lộ ra biểu tình lãnh khốc, chỉ có ánh mắt cho cậu biết là có nhiều yêu thương trong đó – Dường như đang cười.

“Anh thương em lâu lắm rồi, trong đầu cũng có ý muốn gạt em ở cạnh mình để chăm sóc từ lâu lắm. Dường như là hành động được định sẳn…..” Hắn cũng ko mong gì hơn, chỉ nói ra những suy nghĩ chất chứa từ lâu trong lòng mình.

“Anh còn biết em thích đọc sách. Em muốn theo học ngành nghệ thuật. Anh còn mua rất nhiều sách cho em tham khảo, em vẫn còn muốn học tiếp phải ko?”

Chắc chắn cậu có dư năng lực để thi đậu vào ngành mơ ước, “Anh ko cần quan tâm đến chuyện học hành của em, cũng đừng chìu em quá như vậy. Nếu ko rất dễ sẽ tạo cho em ý muốn dựa dẫm vào anh, em sợ đến ngày nào đó, anh chê em phiền……” Cậu tự nhiên ngượng ngùng cuối đầu nhìn xuống chân….

Cảm thấy hoảng hốt. Nam nhân này so với tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều. Không khỏi sợ đây chỉ là một giấc mơ tạm thời mà thôi.

“Em nghĩ nhiều quá rồi đó. Ngược lại anh lại luôn lo lắng, ngày nào đó em chê anh nhiều lời, mà vứt bỏ anh mất…” Hắn nhìn trừng trừng vào cái đầu ngốc ngếch kia, mắng: “Anh phải cảnh cáo em trước, đều đã ngủ cùng anh vài lần rồi, em dám 『trước quên sau bỏ』 thử xem.” Hừ! Hắn chắc chắn sẽ thao cho chân của cậu ko cách gì 『trốn chạy』được luôn.

Hở!

Hắn trừng cái gì ah?!

Bạch Văn Hạo liếc xéo cái, trong lòng tự nhiên buồn bực, liền kêu quan cho mình: “em nào có『trước quên sau bỏ』chứ. Ngoại trừ anh, em căn bản là là ko biết gì hết mà. Nhưng anh thì lại….rất già đời” Hừ, có trời mới biết nam nhân này đã gạt bao nhiêu người về nhà ngủ rồi.

Bạch Văn Hạo mặc kệ nam nhân này có hay ko ngại ngùng lễ nghĩa. Dù gì cũng bị nhìn hết rồi, hỏi mấy vấn đề này cũng tiện mà.

Cậu bỏ ra khăn tắm. Bộ quần áo rất vừa vặn –

“Ah!” có người vừa bị bắt đang nằm úp xuống dang chân hình chữ đại (大) trên giường. Quá đổi kinh ngạc, cậu quay người lại kêu lên: “Anh đang làm gì đó?!” Nam nhân chết tiệt sao ko nghĩ là mình nặng lắm hả, tính áp chết người sao.

Hàn Thanh Vân dính chặt vào sau lưng cậu, cởi ra cái quần dài đang vướn bận, làn môi mỏng bên tai cậu mà kêu oan.

“Cái gì mà già đời? Anh là thật lòng thật dạ thương em mà. Kinh nghiệm của anh so với em cũng chẳng hơn là bao đâu. Chỉ khác ở chỗ anh có mấy người bạn thân chỉ cho vài động tác võ thật đẹp mắt thôi hà. Hiện giờ, hai chúng ta cùng tích lũy kinh nghiệm đi.” (=.=ll)

Nói xong, Hàn Thanh Vân bắt đầu động đậy tay chân –

“Ơ!” Bạch Văn Hạo cũng bắt đầu nhúc nhích thân mình. Phản đối: “Không cần đâu…..”

“Ngoan chút đi, anh sẽ cố gắng ko làm đau em.”

“Anh lừa người….”

“Có sao đâu, anh thích dụ em mà.”

“…”

Bạch Văn Hạo vừa thẹn vừa bực. Toàn thân bị áp xuống, hai má đỏ tươi, hơi thở đứt quảng. dc vng của nam nhân lại lần nữa tiến vào cơ thể cậu, gây nên cơn đau đớn. Cậu nghiến răng mắng: ”Lưu manh! Nhất định là kiếp trước em thiếu nợ anh rồi, nên……” Mới nói nữa chừng đã bị nam nhân dùng môi chặn lại, âm thanh lập tức biến mất.

Ý thức lại say đắm. Bạch Văn Hạo đầu óc mơ màng rất muốn –

Nam nhân này chưa kịp nói đã làm rồi……

Hắn là được trời sinh ra để yêu thương cậu. Hàn Thanh Vân tâm tình vui sướng lái xe đến công ty. Sau khi xuống xe, lại cực kỳ nhã nhặn mà mở cửa xe cho người trong lòng mình.

Thấy cửa kính của xe đã đóng lớp hơi nước, hắn nói: “Em còn muốn ngồi trong này bao lâu nữa?” Bất quá là chỉ muốn cậu đi tắm uyên ương với mình lần thôi. Bộ mất miếng thịt nào sao?

“Anh quản em hả!” Bạch Văn Hạo trốn ra ngoài xe. Buồn bực khi thấy nam nhân này dịu dàng có thừa nhưng chuyên chế cũng vô tận. Nhưng lạ là cậu cũng ko ghét sự nó chút nào cả…. Càng áo não.

“Trốn xa như vậy để làm gì?” Hàn Thanh Vân tiến lên kéo cậu trở lại, cứ nhằm hướng cửa lớn của công ty mà bước vào, như thông báo cho toàn thể nhân viên rằng thiếu niên xinh đẹp này là của mình.

Hai người đang đợi thang máy để lên lầu cao. Bạch Văn Hạo ko thể nào tưởng tượng ra được là công ty này lại lớn như vậy, lòng hơi hoang mang: “Anh dẫn em đến công ty làm gì, em muốn ở nhà mà.” Bất tri bất giác mà mở miệng, như ở lại biệt thự đợi đệ đệ và muội muội về là việc đã quen từ lâu rồi.

Hàn Thanh Vân và cậu cùng bước vào thang máy, rồi mới nói: “Chúng ta đến công ty để gặp người khách này đã. Đợi anh giải quyết mọi chuyện xong xuôi, sẽ dắt em đi mua sách nha.”

Thì ra là vậy ah. Bạch Văn Hạo cười nói: “Cám ơn, anh đối với em thật tốt.”

“Anh thích nhìn thấy em cười.” Rất đẹp…. Ánh mắt tham luyến ko cách nào rời khỏi người trước mắt. Cậu đang mặc cái áo màu trắng đơn giản, bộc tóc kiểu đuôi ngựa, mặt mũi xinh đẹp khiến người khác phải ngây ngất. Là che giấu tính cách cứng rắn, kiên cường.

Rất thích đùa giỡn với cậu. Có thể tưởng tượng được cuộc sống trong tương lai nhất định sẽ ko nhàm chán chút nào.

Nam nhân này lại lộ ra bộ mặt như cười như không, “Anh đang suy nghĩ hư hỏng gì đó?” Thần sắc kia có thể coi là – Gian tặc.

“Không có.” Gương mặt Hàn Thanh Vân lập tức trở nên lạnh lùng như cũ. Lòng tính toán gian tà, hỏi: “Tối nay chúng ta chơi đánh bài nha?”

“Được.” Lần trước, vận khí của cậu thật tốt (Em tiêu rồi em ơi ^.^)

Hàn Thanh Vân trong lòng đang cười như điên. Cái này gọi là phong thủy luân chuyển. Hắn nhất định sẽ để cho cậu thua đến nỗi cởi sạch bách hết quần áo cho coi…. (=_=)

Hai người rời khỏi thang máy, lập tức khiến cho toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc bị hoảng hồn trận.

“Chủ tịch đã công khai tình nhân rồi” đây chính là suy nghĩ duy nhất của mọi người trong lúc đó. Tin này lập tức đồn , đồn trăm, trong chớp mắt toàn bộ người làm việc trong công ty đều biết đến tin tức chấn động này – Chủ tịch là 『Hoa đã có chủ』.

Hàn Thanh Vân dẫn Bạch Văn Hạo đi vào phòng làm việc của đổng sự trưởng. Bất quá quan cảnh xung quanh hết sức nhộn nhạo, vì có vị khách ko mời mà đến giúp vui –

Khuyết Đắc Tam phát pháo đầu tiên “Chúc mừng ah, cậu đã lừa được người về rồi.”

“Tiểu tử này thật quá xinh đẹp. Khó trách cậu sáng nào cũng đứng ở cửa sổ mà lén nhìn người ta. Nếu đổi lại là mình, nhất định cũng sẽ làm vậy cho coi” Khuyết Đắc Tứ ngồi ở ghế sopha cẩn thận đánh giá đại mỹ nhân, thấy gương mặt cậu đang hoảng sợ. Đừng nói là bị dọa rồi nha?

Thật ra thì….

Gã lập tức giải thích: “Bọn anh đều là bạn thân của Thanh Vân. Về chuyện của em thì lúc đó là anh đã đến tòa soạn báo để tìm hiểu tin tức. Thanh Vân thậm chí vận dụng nhiều mối quan hệ, để moi ra em học ở trường nào, thành tích ra sao, nhà cửa nơi nào….. vâng vâng. Em đừng ngạc nhiên như vậy. Thanh Vân vì em mà đêm ko ngủ, ngày ko ăn, tâm tình ko ổn định. Đây là biến chứng của tình yêu đó nga.” Gã đã quá dư kinh nghiệm về chuyện này rồi, biết rất rõ tư vị nha.

“Hai người ko nói, cũng sẽ ko ai nói là các người bị câm đâu.” Tiêu Hạo Nhiên lập tức nháy mắt muốn hai anh em bọn họ nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Các người có phải là ăn no nhàn rỗi nên ko có chuyện gì làm phải ko hử?” Nên mới chạy đến đây để phá chuyện tốt của người ta.

Bạch Văn Hạo cảm thấy ngượng ngùng đem mặt giấu vào cuốn tạp chí thương nghiệp đang cầm trong tay. Thực áo não nghĩ: Thì ra….Cậu ko chỉ bị nam nhân nhìn thấu mà mấy chuyện đời tư cá nhân cũng bị hắn ta sớm điều tra rõ ràng.

Chả trách, hắn ko hề có nữa chữ nhắc đến thân nhân của cậu. Cũng ko hỏi cậu sao lại tìm hắn. Nói ko chừng hắn còn đến chỗ cậu ở để tìm người rồi nữa ah?!

Giờ đây trong đầu Bạch Văn Hạo chỉ toàn là dấu chấm hỏi, thì bên ngoài phòng làm việc vang lên giọng nữ trong trẻo.

“Chủ tịch, khách nhân ngài hẹn đã tới rồi ạh.”

“Mời người vào.”

Hàn Thanh Vân bắt đầu trương ra bản mặt thối. 「Rắc –」 cái bẻ gãy cây bút chì trong tay. Tạm thời đem kế hoạch sản xuất gác sang bên. Giờ phải tập trung cho việc『quỷ hút máu』 đến cửa『đòi nợ』.

Không khí trong phòng làm việc trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, Khuyết Đắc Tam, Khuyết Đắc Tứ cùng Tiêu Hạo Nhiên cùng không muốn nấn ná thêm chút nào nữa, tránh cho lửa giận của lão đại lan sang đến mình. Ba người rất ăn ý cùng cô thư kí rời khỏi.

Bạch đại thẩm dẫn con mình đến đòi nợ. Nghĩ thầm, người này có tiền nhiều như vậy nhất định sẽ rất hào phóng. Mụ sẽ đòi tiền sửa lại nhà, ko nhiều lắm – vạn đồng thôi.

Sau khi tiền đã tới tay, mụ sẽ dắt con mình đi mua máy chơi điện tử màn hình cảm ứng, mua quần áo. Mẹ con hai người sẽ vừa ăn cơm vừa tận hưởng sự phục vụ ở nhà hàng sang trọng.

Toàn bộ toan tính trong đầu khi thấy tử tạp chủng thì đồng loạt biến mất trong nháy mắt.

Bạch đại thẩm hoảng hồn vô cùng, mở to miệng. Thấy được rõ ràng nhân dạng hoàn cảnh của người ta. Không phải nghèo kiết xác ko nơi nương tựa mà là được nhân vật có quyền thế đối xử thật tốt.

Hứ!

Tử tạp chủng so với người mẹ đã chết của nó quả là thông minh hơn.

Xem ra chính là muốn tìm người giàu có. Chắc là bị người ta ngoạn chán chê rồi, nhưng tốt xấu gì trên người cũng có tiền. Nếu ko, ai lại tốt bụng nuôi nó chứ?

Bạch đại thẩm khẩu khí chua ngoa nói: “Mợ thật ko ngờ, tưởng con đi lêu lỏng với mấy thằng bạn hư hỏng, ai dè lại có bản lĩnh 『câu』 con cá vàng chúa lớn dữ vậy.” Nó tám phần là kêu cái thằng Hàn Thanh Vân ở trước mặt đến nhà mụ phá phách. Nếu ko nhà mụ đời nào dính dáng đến bọn lưu manh ác ôn kia chứ.

“Bà đừng có nói bậy.” Cậu và nam nhân ko phải quan hệ như vậy mà.

Lòng tự trong bị tổn thương nghiêm trọng. Một cơn giận dữ phút chốc nổi lên. Bao nhiêu ủy khuất tích lũy đã lâu giờ mới bộc phát, 「Rầm –」 cái đập thật mạnh cuốn tạp chí xuống bàn, thân hình của Bạch Văn Hạo ngạo nghễ đứng thẳng lên, giận dữ hỏi:

“Bà có tư cách gì mà rảnh hơi xen vào chuyện của tôi? Tôi với bà còn có liên quan gì với nhau đâu?”

Bạch đại thẩm trợn mắt líu lưỡi, tử tạp chủng khi từ khi nào dám lớn tiếng nói chuyện với mụ như vậy?

“Hừ, sau khi quan hệ với người có tiền, mày trở nên thật khí khái ha, gan cũng lớn hơn nhiều rồi. Mày biết cái giá phải trả như thế nào ko hả?”

“Tôi muốn đó” Bạch Văn Hạo ko muốn đôi co, liếc trộm người có làn môi mỏng cái, sau đó quay sang nam nhân đang đi đến trước mặt hỏi: “Anh tìm bọn họ đến để làm gì? Đừng nói là vì tiền nha?” Khi không sao mợ và em họ lại đến công ty. Cậu đoán chắc là vậy rồi. Nam nhân này thật lắm điều.

“Nhiều chuyện.” Cậu mắng “Sao lại đem em ra như vậy. Em chỉ là người bình thường, ko có thân nhân” Nói rõ quan hệ rành mạch, cậu ko muốn dính dáng gì với họ Bạch kia hết.

Hàn Thanh Vân vỗ về nói: “Xem ra, tư liệu của anh có chút nhầm lẫn rồi. Chờ sang năm, khi em tròn tuổi, thì đổi sang họ Hàn của anh, có được ko?”

“Hảo.” Bạch Văn Hạo ngẩng đầu lên, nài nĩ: “Anh mau mau đuổi bọn họ đi đi. Em ghét gặp mấy người lạ lắm.”

“Đương nhiên.”

Nghe bọn họ kẻ hát người bè. Mấy lời kia quả thật ko phải nói cho người nghe mà. Bạch đại thẩm nổi giận, cất giọng ồm ồm mắng: “Mày là đứa vong ơn phụ nghĩa. Sao ko nghĩ lại là ai đã nuôi mày nhiều năm hả. Nếu ko, mày đã sớm chết đói ngoài đường rồi. Còn có thể đứng ở đây mà thông đồng cùng thằng kia nói mấy lời đại nghịch bất đạo vậy sao?”

“Là vậy rồi, toàn bộ sách của anh họ đọc đều bị phủi sạch bách rồi. Đồ vong ân phụ nghĩa.” Bạch Văn Dũng tận tình thuyết minh cho lời nói của mẹ nó. Tâm tình của nó cực kỳ khó chịu, anh họ của nó sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, so với nó lại quá tốt như vậy.

“Muốn nói chuyện ân nghĩa chứ gì?” Hàn Thanh Vân đến bên bàn làm việc cầm lấy cái máy tính, như cười như ko mời vị khách nhân “Ngồi đi.”

Khí thế của ông chủ lớn quả thật ko nhỏ. Cả người cao lớn ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, nhàn nhã phong độ bắt đầu thanh toán. “Văn Hạo ở Bạch gia được năm tháng. Các người chỉ cho tiền em ấy đóng học phí học kỳ thôi, tổng cộng là đồng. Sau khi ở được tháng thì em Hạo đã tìm được việc giao báo, mỗi tháng đều phải tự trả tiền học phí, tiền ăn, tiền ở,….tốn ít nhất gần vạn đồng. Chúng ta chưa tính chuyện em ấy ở nhà bà như người ở, thường ngày phải làm việc nhà cực nhọc, tính theo theo giá thị trường phải trả lại cho em ấy là đồng. Đây là tính luôn tiền bao ăn bao ở. Tôi tính sơ qua, giờ là đồng tiền lương coi như rẽ lắm rồi đó.”

Hàn Thanh Vân không khỏi lắc lắc đầu, nói tiếp: “Đáng lẽ ra khi làm việc nhà, Văn Hạo phải được cho ngày ăn bữa cơm. Nhưng ta biết rõ, các người ko hề cho em ấy ăn sáng bữa nào hết. Đến nỗi bữa trưa cũng là do trường cấp cho Văn Hạo ăn, cũng may là trong phần cơm đó còn có chút dinh dưỡng có thể ăn. Nếu không… ngày ngày em ấy phải ăn cơm thừa canh cặn trong nhà mấy người vào bữa tối, chắc chắn bị suy dinh dưỡng lâu rồi.”

Hàn Thanh Vân không kiềm được khi nghĩ đến người cậu quá gầy, căn bản ko hề có miếng thịt nào, lại lắc lắc đầu. Đây là việc làm hắn rất bất mãn.

“Này tính đi tính lại….Chậc chậc,” Xong xuôi, Hàn Thanh Vân lấy trong túi ra phong bì, tiện tay lấy trong bóp da ra ngàn đồng. “Đây là ngàn đồng, trả cho bà tiền sửa chữa. Mấy cánh cửa kia thật ra là làm từ thứ kém chất lượng, ko hề đạt đến cái giá đó đâu. Mà tôi là người luôn dứt khoát, cũng lười tính toán. ngàn đồng coi như cho bà có chút lời rồi, tùy bà muốn khấu trừ tiền đi xe, tiền lặt vặt gì đó, tôi ko hế có ý kiến. Còn việc Văn Hạo thiếu bà tiền nuôi dưỡng….”

Hàn Thanh Vân móc ra bóp da, lấy từ trong đó ra cọc tiền nhập vào với ngàn đồng để vào trong phong bì. Lúc này mới đứng lên, trước mặt Bạch đại thẩm, vương tay 「Bịch — 」quăng luôn lên mặt bàn –

Vô cùng chói mắt, trong phong bì này là sự nhục nhã, để xem thử đương sự có hay ko cốt khí để cầm lấy?

Bạch đại thẩm sắc mặt lúc xanh, lúc trắng, khó coi đến cực điểm, cắn chặt răng, ko dám phát tiết.

“Mày…”

“Tôi thế nào?” Hàn Thanh Vân nhướng cao mày liếc xéo mụ, thưởng cho câu: “Mau cầm lấy tiền rồi cút.”

Này là nhục nhã, nhưng Bạch đại thẩm vẫn là sống chết vì tiền liền nắm chặt lấy, dắt con mình, vờ như ko có chuyện gì bước ra khỏi phòng làm việc.

Bạch Văn Hạo cố nhịn cười, hỏi: “Anh trả tiền cho bà ta như vậy hả?”

“Ừh.”

Hàn Thanh Vân thở nhẹ cái, ôm lấy người vào lòng. Mũi ngửi lấy hương thơm tỏa ra từ tóc cậu. Nhẹ giọng: “Anh thật may mắn, dùng ít tiền đã đổi lại được báo vật vô giá.”

Bạch Văn Hạo đến giờ mới hiểu được. Nam nhân này đối với mình thâm tình đến độ nào.

Nên đã dụng tâm suy nghĩ, dùng vài thủ đoạn nho nhỏ gạt cậu về nhà. “Em thật bất ngờ, ko ngờ anh lại lưu manh như vậy.”

“Ừh.” Hắn chỉ trả lời lại có chữ. Hàn Thanh Vân cũng nghĩ như thế.

Biệt thự.

tối, toàn bộ tiểu quỷ trong nhà đều đã lên giường ngủ. Hàn Thanh Vân và Bạch Văn Hạo người ở đầu người ỏ cuối giường, bắt đầu chơi đánh bài –

“Chúng ta phải giao trước đàng hoàng nga, ai thắng liên tiếp lượt có thể yêu cầu người kia làm việc.” Hàn Thanh Vân nói về quy tắc cuộc chơi.

“Hảo.” Cậu đương nhiên là đồng ý rồi.

Bạch Văn Hạo cực kỳ hiểu rõ nên đồng ý ngay. Đâu biết nam nhân để cậu thua quá thảm hắc…hắc (cái này của tác giả ko phải của Hữu =.=ll)

“Hừ hừ, em chuẩn bị đảo bài đi, chú dê nhỏ.”

Bạch Văn Hạo nhìn trân trân bài trong tay. Mày liễu nhăn chặt lại, khẽ cắn môi. Haiz! Cậu có phải hay ko là nghiệm đúng câu tục ngữ:『Đỏ tình, đen bạc』?

Một giờ sau –

Hàn Thanh Vân bắt đầu đòi nợ, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, mệnh lệnh: “Mau lại đây, đem thứ cuối cùng trên người cưng cởi ra luôn đi.”

Bạch Văn Hạo mắt hạnh trợn tròn, lắp ba lắp bắp: “Em….Ko được….Anh đừng có mơ!”

Hàn Thanh Vân bận tối mặt mũi vẫn thong dong, cười nói “Bớt giỡn chút đi, nam nhi dám chơi dám chịu. Nếu ko là anh bắt em lại đó nha.”

Bạch Văn Hạo ôm chặt chăn bông, có đánh chết cậu cũng ko làm đâu. Đêm nay, sau khi về nhà, vận khí thật quá kém mà, cắn cắn răng mắng: “Sao lại giỡn chứ, em vậy mà thua tới lần, này thật ko có đạo lý mà?!”

Nghĩ mãi cũng ko ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn dò xét, hoài nghi: “Hay là…..anh đang gian lận đó?”

Hàn Thanh Vân trợn mắt, giả ngu nói: “Không có nha. Là vận khí của anh tốt vô cùng đó. Nếu ko sao lại có cách gặp được em chứ?”

“…” đến đây. Tử nam nhân đang dụ dỗ người.

Bạch Văn Hạo chầm chậm đến bên cạnh hắn. Giương tay tắt đi ngọn đèn nơi đầu giường. Trong chớp mắt, thấy hắn kéo ra chăn bông, bảo “cỡi”

Hàn Thanh Vân kéo cậu vào lòng, yêu thương hôn vào má của cậu, nhưng ko muốn cậu thân thiết mà lên tiếng cầu việc trọng yếu hơn “Văn hạo, ở bên cạnh anh cả đời, có được ko?”

Bạch Văn Hạo tâm cam tình nguyện mà nói: “Hảo.”

Khép hờ đôi mắt, trong lòng phát thệ: Cậu sẽ luôn tuân tuân thủ lời hứa, cùng nam nhân cả đời bên nhau. Bạch đầu giai lão.

—- Toàn văn hoàn —-

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio