Nếu có gã đàn ông nào biết điều khiển cơn say của anh ta thì đó là Jake Linley. Có Chúa biết được chàng đã luyện tập nhiều – và nó cũng là điều tốt, nếu không hẳn chàng đang say túy lúy vào lúc này. Thật không may, bất kể tối nay chàng đã uống nhiều bao nhiêu cũng chẳng thể làm tê liệt cảm giác cay đắng mà chàng có thể cảm nhận.
Jake đã quá mệt mỏi, và bực bội, sự phẫn uất đầy chua cay của chàng đang lớn dần lên theo từng giây mà chàng trải qua trong phòng khiêu vũ xa hoa đông đúc này. Tách mình ra khỏi nhóm bạn, chàng lang thang tới hàng lang chạy dọc theo phòng khiêu vũ, ngước nhìn bầu trời tối lờ mờ và đầy lạnh lẽo bên ngoài khung cửa sổ lộng lẫy. Ở cuối hành làng, Robert, ngài Wray, đang được bao quanh bởi đám đông bạn hữu tươi cười nói lời chúc mừng, tất cả bọn họ đang chúc mừng anh ta vì hôn ước vừa được loan báo cách đây một giờ.
Jake luôn yêu mến Wray, một anh chàng khá dễ chịu – tổ hợp của trí thông minh và sự hài hước có chừng mực làm anh ta luôn được chào đón ở bất cứ đâu. Mặc dù vậy, ở thời điểm đặc biệt như hiện tại, một cảm giác khinh rẻ cuộn lên trong bụng Jake ngay khi chàng thoáng thấy gã đàn ông này. Chàng đố kị với Wray, kẻ chưa từng nhận ra mức độ tốt số của hắn khi có được bàn tay tiểu thư Lydia Craven. Người ta đã nói rằng sự kết hợp này có lợi ích của quý cô Craven lớn hơn của Wray, rằng vị trí trong xã hội của nàng sẽ rất được coi trọng khi vận may đã cho nàng một tước hiệu rất đáng kính trọng. Jake biết rõ hơn thế. Lydia thật đáng để ngươì ta phải mơ ước, bất chấp nguồn gốc của gia đình nàng.
Nàng không có một sắc đẹp theo lối thường - Nàng có màu tóc đen và chiếc miệng rộng của cha, chiếc cằm chứa hơi quá sự quyết đoán cho phái nữ. Dáng người nàng mảnh mai với bộ ngực nhỏ nhắn, thiếu hoàn toàn chuẩn mực khóai lạc để được đánh giá là vô cùng khêu gợi. Nhưng có một nét gì đó của nàng thật không thể cưỡng lại được – có lẽ là sự lơ đãng duyên dáng làm gã đàn ông nào cũng muốn quan tâm tới nàng, hay tính cách khôi hài rất kích thích sự tò mò ẩn náu dưới vẻ ngoài trầm ngâm của nàng.Và dĩ nhiên đó là đôi mắt nàng … Đôi mắt xanh lá đẹp lạ kỳ dừơng như không thể có trên một khuôn mặt ngọt ngào và thông minh như vậy.
Thở dài dứt khoát, Jake rời khỏi chỗ hàng lang bức bối, bước ra ngoài đi vào đêm mùa xuân mát mẻ. Không khí ẩm và đầy sức sống, được lấp đầy bằng hương thơm của hồng Damask đang đâm chồi từ khu vườn bậc thang bên dưới. Con đường rông được lát đá trải dài suốt theo luống trồng cây hẹp đầy phong lữ và một lớp dày hoa cúc cánh trắng. Jake đi lang thang không định hướng dọc theo lối đi, gần như đến cuối đường, nơi uốn nhẹ chuyển thành những bậc cầu thang đá đi xuống khu vườn thấp hơn.
Chàng dừng lại đột ngột ngay khi nhìn thấy một phụ nữ đang ngồi trên một chiếc ghế dài. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô ta ngoảnh đi vì cô ta gập người giữ gì đó trong vạt áo. Là người khách kỳ cựu của các sảnh đường và phòng khiêu vũ, cảm nghĩ ban đầu của Jake là người phụ này chắc chắn đang đợi để gặp gỡ người tình trong vài khoảnh khác vụng trộm. Tuy nhiên, chàng đã trải nghiệm cảm giác choáng váng trong chốc lát ngay lúc chàng nhìn thấy mái tóc đen như lụa và những nét sắc sảo trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng.
Lydia, chàng nghĩ khi nhìn chằm chằm vào nàng một cách khao khát. Nhân danh chúa, nàng đang làm quái gì ngoài này một mình, chẳng bao lâu sau khi lời hứa hôn của nàng được công bố?
Mặc dù chàng không tạo ra tiếng động nào, Lydia ngẩng đầu lên, và nàng nhìn chàng bằng cái nhìn thiếu nhiệt tình dễ nhận thấy. “Bác sĩ Linley.”
Rút khoảng cách lại gần hơn, Jake nhận ra vật nằm trong vạt áo nàng là một mớ giấy ghi chép nhỏ được nàng viết vội vàng với mẩu viết chì gãy. Phương trình toán học, chàng đoán. Sự ám ảnh của Lydia Craven với những đeo đuổi nam tính như toán học và khoa học đã bị đồn thổi từ nhiều năm nay. Mặc cho những người bạn tốt bụng đã khuyên nhà Craven ngăn cản những sở thích khác người này, họ vẫn làm ngược lại, tự hào về trí thông minh đầy khéo léo của con gái họ.
Đẩy những vật đang cầm một cách vội vàng vào túi xách, Lydia gửi cho chàng một cái nhìn liếc cau có.
“Không phải nàng nên ở bên trong với vị hôn phu của mình sao? ” Jake hỏi với giọng chế giễu êm ái.
“ Tôi muốn có vài phút riêng tư”. Nàng ngồi ngay ngắn lại, bóng tối nô đùa nhẹ nhàng trên những đường nét mượt mà của cơ thể nàng và dáng mờ của chiếc áo lót bằng lụa trắng. Vết nhăn giữa hai đôi cánh lông mày đen và nét buồn rầu trên khóe môi của nàng quá tương phản với cái hình ảnh được- làm-cô-dâu-mắt-lấp-lánh-như-sao-trời thế nên Jake không thể nén nổi đột ngột nở một nụ cười nhăn nhở.
“Wray không biết rằng nàng đang ở ngoài này, đúng không ?”
“Không ai biết, và tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài giữ được sự việc theo hướng đó. Nếu ngài vui lòng rời đi...”
“Không trước khi ta gửi tặng lời chúc mừng”. Chàng đánh thức vẻ lười biếng của nàng, sự xúc động của chàng thể hiện nhanh hơn qua âm điệu nhanh và mạnh. Vẫn như mọi khi, sự gần gũi nàng làm khuấy động chàng, đẩy nhanh huyết mạch chàng và phát đi những tín hiệu điên cuồng tới các tế bào thần kinh chàng. “Làm tốt đấy, tiểu thư Craven—nàng vừa túm được một bá tước, và cũng là một gã giàu có. Ta cho là không có thành tích nào vĩ đại hơn điều đó đối với một phụ nữ trẻ tuổi ở vị trí của nàng.”
Lydia đảo tròn mắt. “Chỉ có ngài mới có thể đưa ra những lời chúc mừng đầy tính xúc phạm như thế. Linley”.
“Ta cam đoan với nàng, những lời chúc tốt đẹp của ta là chân thành.” Jake thoáng nhìn vào khoảng không trên chiếc ghế dài bên cạnh nàng.
“Ta có thể ? ” chàng hỏi và ngồi xuống trước khi nàng có thể từ chối.
Cả hai cùng nghiên cứu đối phương một cách chăm chú, cái nhìn chằm chằm của họ khóa chặt đầy thách thức. “Ngài đã uống rượu” Lydia nói ngay khi cảm nhận được mùi của brandy trong hơi thở chàng.
“Phải”. Giọng chàng sít lại yếu ớt. “Ta đã nâng cốc chúc mừng nàng và vị hôn phu của nàng. Hết lần này đến lần khác.”
“Tôi trân trọng lòng nhiệt tình của ngài dành cho lễ hứa hôn của tôi”, Lydia nói một cách ngọt ngào, dừng lại một chút với sự tính toán thời gian lão luyện trước khi thêm vào, “hay phải chăng đó là nhiệt tình với brandy của cha tôi?”
Chàng cười một cách cộc cằn, “Lời hứa hôn của nàng với Wray, dĩ nhiên. Nó sưởi ấm con tim đầy hoài nghi của ta để làm chứng cho lời thề nguyện nồng nhiệt mà hai người biểu lộ với nhau.”
Lời chế giễu của chàng làm mặt nàng ửng hồng vì bực mình. Lydia và ngài bá tước khó mà là cặp đôi thân tình nhất được. Không có những cái liếc nhìn thân mật, không có sự gặp gỡ tình cờ giữa các ngón tay họ, không có gì diễn ra dù là một chút sự hấp dẫn về cơ thể có thể nhận ra giữa họ. “Ngài Wray và tôi, cả hai đều cảm mến và tôn trọng đối phương.” Lydia trả lời một cách thủ thế. “ Đó là nền tảng tuyệt vời cho hôn nhân”.
“Còn tình yêu thì sao ?”
Nàng nhún vai và cố gắng ra vẻ thạo đời. “Như người ta vẫn nói, đó chỉ là phù du thôi”.
Miệng Jake méo lại vì mất kiên nhẫn. “ Làm thế nào nàng biết? Nàng chưa từng trải qua khoảnh khắc của tình yêu chân chính nào trong đời cả”.
“Tại sao ngài nói thế?”
“ Bởi vì nếu như nàng biết, nàng sẽ không bước vào cuộc hôn nhân mà chỉ có sự nồng nhiệt đầu thừa đuôi thẹo ở bàn ăn tối qua.”
“Mô tả của ngài về mối quan hệ của tôi và ngài Wray là hoàn toàn sai lầm. Chàng và tôi khao khát đối phương rất nhiều, nếu như ngài muốn biết.”
“Nàng không biết mình vừa nói gì đâu”.
“Oh, tôi biết chứ! Nhưng tôi từ chối phân tích chi tiết về cuộc sống riêng tư của mình chỉ đơn thuần để chứng minh rằng ngài sai”.
Khi Jake nhìn chằm chằm vào Lydia, cơ thể chàng cuồn cuộn ham muốn. Dường như là vô vọng để nàng có thể từ bỏ một người đàn ông lịch thiệp và ôn hòa như Wray. Chàng lướt ánh nhìn xuống chiếc miệng của nàng, đôi môi mềm mại gợi cảm đã cám dỗ và giày vò chàng nhiều năm nay. Và chàng tiến gần cánh tay nàng bằng đôi bàn tay chàng, da thịt nàng ấm áp và mềm mại dưới làn vải lụa. Chàng không thể ngăn cản chính mình – chàng phải chạm vào nàng. Ngón tay chàng trượt lên chậm rãi, thưởng thức cảm giác được chạm vào nàng. “Nàng đã để cậu ấy hôn nàng, ta tin là thế. Còn gì nữa? ”
Lydia nuốt nhanh, khung xương vai nàng mỏng manh và căng ra trong đôi tay chàng. “Tôi không trả lời một câu hỏi như thế.” Nàng do dự trả lời.
“Chắc hẳn không đi xa hơn những nụ hôn. Một người phụ nữ đã thức dậy những đam mê toát ra một vẻ gì đó rất rõ ràng. Và nàng không có điều đó.”
Trong bốn năm quen biết nàng, Jake hiếm khi chạm vào nàng. Chỉ trong những tình huống xã giao bắt buộc,ví dụ như giúp nàng đi ngang qua một đoạn đường gồ ghề, hay khi họ đổi bạn nhảy trong buổi khiêu vũ đồng quê. Ngay cả trong những lúc hời hợt như thế, phản ứng của chàng là không thể lờ nàng đi được.
Nhìn vào bóng mắt xanh lá của nàng, Jake tự bảo với mình rằng nàng đã thuộc về kẻ khác. Và chàng nguyền rủa bản thân vì muốn nàng, mặc dù ngay lúc này cơ thể chàng rắn lại vì khao khát và tất cả những suy nghĩ lý trí đang bắt đầu tan biến trong cơn lốc dục vọng. Chàng đã đối diện với một cuộc đời mà những đêm dài không có nàng, những nụ hôn họ không bao giờ cùng sẻ chia, những lời sẽ không bao giờ được nói. Trong tương lai được sắp đặt đó, vài khoảnh khắc kế tiếp sẽ chẳng quan trọng với ai ngoài chàng. Chàng xứng đáng có nàng ít nhất phải nhiều hơn lúc này – chàng trả giá cho điều này bằng từng ấy năm mong đợi.
Giọng chàng thấp và đầy lưỡng lự khi chàng nói. “Có lẽ ta nên ban cho nàng một ơn huệ, Lydia. Nếu như nàng sẽ cưới kẻ máu lạnh như Wray, nàng ít nhất cũng nên biết sự khao khát có cảm giác ra sao”
“Gì cơ?” nàng hỏi yếu ớt, ánh mắt nàng đầy bối rối.
Jake biết đây là một sai lầm, nhưng chàng chẳng màng đến. Chàng cúi đầu xuống và chạm môi chàng vào môi nàng, lướt nhẹ, cơ thể to lớn của chàng run rẩy với cố gắng cư xử dịu dàng. Môi nàng mềm mại và ngọt ngào, làn da nàng mượt như tơ khi chàng lướt đầu ngó tay dọc theo gờ xương hàm của nàng.
Bắt được một chút mùi vị dịu nhẹ, khó cưỡng của nàng, chàng tìm kiếm nhiều hơn, áp lực của môi chàng thêm mạnh mẽ. Tay của Lydia đập yếu ớt vào ngực chàng…chàng ý thức được sự do dự của nàng, sự ngạc nhiên vì cái ôm đầy tôn sùng của chàng. Giữ chặt cổ tay nàng một cách cẩn trọng, Jake kéo chúng vòng quanh cổ chàng. Lười chàng tìm kiếm sự nóng ấm mềm mại sâu thẳm trong miệng nàng, sự thâm nhập nhẹ mang cho chàng niềm vui thích vô tận. Chàng muốn lấp đầy nàng bằng mọi cách có thể, chìm vào trong nàng cho đến khi chàng tìm được sự giải thoát mà chàng đã khao khát từ rất lâu.
Sự đáp lại vô thức của Lydia phá hủy sự bình tĩnh còn lại của chàng. Nàng dựa mạnh vào lồng ngực chàng, một trong hai tay mảnh mai của nàng trượt xuống dưới áo khoác để tìm kiếm hơi ấm cơ thể sau hàng lớp áo của chàng. Sự đụng chạm của nàng kích thích Jake vượt xa sức chịu đựng, xa sự đúng mực, và chàng ngờ ngợ nhận ra rằng nó sẽ không khó khăn hơn thế này với chàng để đập tan ảo tưởng cao độ kia.
Người chàng rắn đanh hòan tòan, mạch máu đập mạnh với đam mê chưa tan hết. Sự cố gắng kéo mình xa khỏi Lydia làm chàng thốt ra một tiếng rên từ kẽ răng nghiến chặt. Chàng tách miệng mình khỏi nàng, thở đầy khắc nghiệt khi chàng tìm lại sự tự chủ. Thật đáng nhạo báng chàng phản xạ như thế với tất cả kinh nghiệm của mình, chàng chưa từng trở nên rối như thế chỉ bằng một nụ hôn … từ một trinh nữ, như vừa rồi.
Chật vật để đứng dậy, Lydia kéo mạnh chiếc áo dài và vuốt phẳng vạt áo, trong lúc đó không khí đêm làm nàng rùng mình. Sau một lúc lâu, nàng nói với khuôn mặt quay đi, “ Thật là một bài học hay.” Nàng gắng để nói một cách hụt hơi “Nhưng kể từ bây giờ, tôi sẽ không yêu cầu thêm bất cứ bài học nào từ ngài nữa”. Và nàng bỏ chàng lại bằng những bước dài mạnh mẽ, như thể nàng rõ ràng đang cố gắng tránh không chạy.
Có hai cách để lấy một tấm chồng – bằng lý trí hoặc bằng trái tim. Là một phụ nữ khôn ngoan, Lydia Craven đương nhiên đã chọn cái đầu. Điều này không có nghĩ là nàng không quan tâm đến người chồng tương lai. Vấn đề của sự việc là nàng rất mến Robert, ngài Wray, tử tế và nhã nhặn, với sự quyến rũ kín đạo không khiến các dây thần kinh khó chịu. Chàng đẹp trai một cách dễ gần, nét tao nhã của chàng được tạo ra bởi khuôn mặt hoàn hảo của đôi mắt xanh tinh anh và nụ cười có gì đó đầy sáng suốt.
Không hề có chút nghi ngờ nào trong tâm trí Lydia rằng Wray sẽ không bao giờ khó chịu với công việc của nàng. Trên thực tế, chàng chia sẻ sở thích của nàng về toán và khoa học. Và chàng dễ dàng hòa đồng vào gia đình nàng – gia đình độc đáo và gắn bó của nàng, nơi được may mắn có sự giàu sang thịnh vượng nhưng sở hữu dòng dõi rất bình thường. Đậy là điểm đáng được đánh giá cao trong thiện ý của Wray, rằng chàng có thể rất dễ dàng khi bỏ qua dòng dõi hạ lưu của Lydia… mặt khác, nàng ngẫm nghĩ một cách châm biến, một món hồi môn tương lai trị giá một trăm ngàn bảng có lẽ là một đồ gia vị ngon lành cho cả những món ăn hạ lưu nhất. Kể từ khi Lydia ra mắt vào tuổi mười tám cách đây hai năm, nàng đã được săn đón nồng nhiệt bởi vô số kẻ đào mỏ. Tuy thế, là một quý tộc được thừa hưởng khoản thừa kế khá lớn, Wray không cần đến tiền của Lydia – một điểm nữa cho chàng.
Mọi người đều tán thành mối nhân duyên này, ngay cả ông bố quá mức bảo vệ của Lydia. Chỉ có sự phản đối nhỏ từ mẹ nàng, Sara, người có vẻ lo sợ một cách lờ mờ bởi quyết tâm cưới Wray của nàng. “Ngài Bá tước có vẻ là ngườ đàn ông tốt và danh giá”, Sara đã nói khi bà và Lydia đi thơ thẩn trong vườn của trang viên nhà Craven ở Herefordshire. “Và nếu ngài ấy là người duy nhất con quyết lấy thì mẹ sẽ nói rằng có đã có một lựa chọn tốt …”
“Nhưng?” Lydia gợi ý.
Sara nhìn chăm chú một cách trầm ngâm vào bụi mao lương và cây irit vàng đẹp tuyệt trồng ngay ngắn dọc lối đi bộ lát gạch. Đó có lẽ là một ngày mùa xuân ấm áp, bầu trời xanh ngạt nổi bềnh bồng những đám mây xốp.
“Đức hạnh của quý ngài Wray là không thể bàn cãi”, Sara nói, “Tuy nhiên, cậu ta không phải là kiểu đàn ông mà mẹ hình dung rằng con sẽ cưới”
“Nhưng ngài Wray và con hợp nhau nhiều lắm”, Lydia phản đối, “ví dụ một lần, chàng là người đàn ông duy nhất con quen biết chịu phiền lòng để đọc bài luận về hình học không gian của con.”
“Và tất nhiên cậu ta nên được ca tụng vì điều đó” Sara nói, cặp mắt xanh của bà lấp lánh với sự thích thú châm biến đột ngột. Mặc dù Sara là một quý bà thông thái trong thế hệ của bà, bà thừa nhận một cách thoải mái rằng lập luận tóan học tiến bộ của con gái nàng vượt xa ngòai hiểu biệt của bản thân bà.
“Dù vây, Mẹ hi vọng một ngày nào đó con sẽ tìm được một người đàn ông có thể cân bằng bản tính của con với sự nhiệt tình và phóng khoáng hơn nhiều ngài Wray có vẻ có. Con là một cô gái quá là nghiêm túc, cục cưng Lydia của mẹ.”
“Con không nghiêm túc thế đâu” nàng phản đối.
Sara cười. “Khi con là một cô bé, mẹ đã cố gắng trong vô vọng dỗ ngọt con để vẽ những bức tranh cây cỏ vả hoa lá, và thay vào đó con cứ khăng khăng vẽ những đường thẳng để chứng minh sự khác biệt giữa góc tù và góc vuông. Khi chúng ta chơi với các hình khối và mẹ bắt đầu xây nhà và thị trấn với chùng, con chỉ cho mẹ làm sao để xây một hình chóp nhị diện–”
“Được rồi, được rồi”, Lydia càu nhàu với cái nhe răng nhăn nhở cực kỳ miễn cưỡng. “Nhưng điều đó chỉ giúp chứng minh tại sao Ngài Wray là hoàn hảo dành cho con. Chàng thích máy móc và vật lý và toán học. Thực tế, chúng con cùng nhau xem xét kỹ một bài viết về sự khả thi của xe cộ sự dụng năng lượng từ lực đẩy hơi nước. Không cần thiết dùng ngựa.
“Thú vị đấy,” Sara để ý một cách thờ ơ, dẫn Lydia đi xa khỏi lối đi lát gạch và uốn khúc vào cánh đồng hoa dại trải dài ra phía khu vườn trái cây nhỏ.
Khi Sara nhấc vạt váy cao hơn mắt cá chân và lội qua chiếc thảm dày được dệt bởi hoa thủy tiên tím và trắng, tia nắng mặt trời nhảy múa trên mái tóc màu hạt dẻ của bà, bà trông trẻ hơn nhiều một thiếu phụ bốn-mươi-lăm. Bà dừng lại hái một cụm violet và hít vào mùi hương nồng nàn của nó. Đôi mắt xanh long lanh của bà nhìn chăm chú vào Lydia trên thảm hoa đầy những điểm lấp lánh. “Trong tất cả những lần bàn luận về máy móc và tóan học, ngài Wary có bao giờ hôn con chưa?
Lydia cười lớn vì câu hỏi. “Mẹ thật là không đúng khi hỏi con gái mình những điều những thế.”
“Chà, cậu ta có không?”
Hiển nhiên là, Wray đã hôn Lydia vài lần, và Lydia đã thấy nó cũng khá thú vị. Tất nhiên, nàng đã sống một cuộc sống được che chở kỹ lưỡng, và nàng không có tí so sánh cơ bản nào, ngoại trừ...
Bất chợt hình ảnh Jake Linley hiện ra trong tâm trí nàng, mái tóc đen ánh vàng của của chàng cúi xuống nàng...ngọn lửa ngọt ngào, đen tối từ nụ hôn của chàng, khoái cảm từ bàn tay của chàng trên cơ thể nàng... và Lydia phải đẩy bật cái ý nghĩ đó đi ngay lập tức, như nàng đã đẩy nó đi hàng ngàn lần trước đó. Buổi tối hôm đó là một thứ dị thường mà nàng sẽ cố hết sức để quên đi. Linley đã chỉ chơi đùa với nàng – nụ hôn đó không gì hơn là một trò đùa nghịch được khích động bởi một ly quá nhiều brandy. Nàng đã không hề gặp Linley tí nào trong ba tháng sau đó, và khi họ gặp nhau lần tới, nàng sẽ giả vờ đã quên hết mọi thứ về phân đoạn đó.
“Có ạ.” Nàng thú nhận với mẹ mình, “ngài bá tước đã hôn con, và nó rất dễ chịu.”
“Mẹ mừng khi nghe điều đó.” Sarah để những cánh hoa violet rơi xuống qua các ngón tay bà thành một cuộc trình diễn rực rỡ của các cánh hoa rung rinh. Bà cọ xát các đầu ngón tay được xức nước hoa ra sau tai bà và phóng một cái liếc tinh quái tới Lydia. “Mẹ sẽ không ước đám cưới của con chủ yếu về bản chất là đọ trí não. Có rất nhiều niềm vui tìm thấy được trong vòng tay của người chồng, nếu anh ta là người đàn ông thích hợp.”
Lydia đã hầu như không biết cách nào để đáp lại. Bất chợt nàng cảm thấy hơi nóng tụ lại trên hai gò má và tai. Mặc dù Sarah rất kín đáo về những vấn đề như thế này, chuyện bố mẹ Lydia là một cặp đôi nồng nàn khá là rõ ràng. Có những lần bố nàng nói những lời bình luận bóng gió ở bàn ăn sáng khiến Sarah phun phì phì trong tách trà... những lần khi cửa phòng ngủ của họ bị khóa không thể giải thích được vào giữa ngày... và rồi có những cái liếc mắt bí mật mà bố nàng thỉnh thoảng gửi cho mẹ nàng, bằng cách nào đó cùng một lúc vừa quỷ quyệt vừa dịu dàng. Lydia phải thú nhận rằng Wray chưa bao giờ nhìn nàng theo cách ấy. Tuy nhiên, rất hiếm người từng trải nghiệm được loại tình yêu mà bố mẹ nàng chia sẻ.
“Mama, con biết mẹ đang ước mong điều gì,” Lydia đã nói với một tiếng thở dài rầu rĩ. “Mẹ muốn tất cả những đứa con của mẹ đều tìm được tình yêu đích thực, như mẹ và Papa có. Nhưng tỷ lệ điều đó xảy ra với con chỉ xấp xỉ một trên bốn trăm nghìn.”
Đã quen thuộc từ lâu với thói quen chuyển hóa mọi thứ thành số của con gái, Sara mỉm cười. “Làm sao mà con quyết định được điều đó thế?”
“Con đã bắt đầu với số đàn ông đủ tư cách ở nước Anh, và ước lượng số người bọn họ có thể thích hợp với con về điều kiện độ tuổi, sức khỏe, vân vân. Rồi con ước định số lượng khả năng có thể gặp gỡ mỗi người trong số họ, bằng cách quan sát những mẫu ngẫu nhiên trong những cặp người quen đã cưới nhau của chúng ta. Ít nhất một nửa đã rơi vào trạng thái lạnh nhạt với người kia, một phần ba đã bị chia lìa bởi cái chết hoặc ngoại tình, và phần còn lại tạm bằng lòng, nhưng đó không phải điều mà mọi người gọi là bạn tâm giao. Căn cứ vào tính toán của con, cơ hội tìm thấy tình yêu đích thực so với tổng số khả năng có thể cho quá trình săn tìm chồng là một trên bốn trăm nghìn. Và với tỷ lệ như thế, con tốt hơn hết là nên cưới một ai đó như bá tước Wray, thay vì chờ đợi một tia sét có thể chẳng bao giờ xảy ra.
“Trời ơi.” Sarah đã kêu lên, rõ ràng là hoảng sợ. “Lydia, mẹ không thể nghĩ ra bằng cách nào mà một đứa con của mẹ lại trở nên quá hoài nghi như thế.”
Lydia toe toét. “Con không hoài nghi, Mama. Chỉ thực tế thôi. Và con đã nhận nó từ Papa.”
“Mẹ e là thế” Sara đã nói, hướng cái nhìn của bà lên trời trong chốc lát, như thể đang trong lời thỉnh cầu tới một vài vị thánh lơ đãng nào đó.
“Con yêu, bá tước Wray đã bao giờ bảo con rằng ngài ấy yêu con chưa?”
“Chưa ạ, nhưng điều đó có thể đến một lúc nào đó.”
“Hmmm,” mẹ nàng nói, chằm chằm nhìn nàng hồ nghi.
“Và nếu không,” Lydia đã nói đầy vui vẻ, “Con sẽ có tất cả thời gian con muốn dành cho việc nghiên cứu toán học của con.” Nhìn thấy Sara biểu lộ lo lắng đến thế nào bởi sự bất cần của nàng, Lydia đã đến và ôm bà một cách hấp tấp. “Mama, đừng lo lắng.” Nàng nói trong mái tóc hương hoa của mẹ nàng. “Mọi thứ đều sẽ ổn cả. Con sẽ rất, rất hạnh phúc với bá tước Wray. Con hứa đấy.”
Sara ngâm mình trong một bồn tắm bằng sứ cỡ lớn, hy vọng rằng làn nước bốc hơi sẽ giúp xoa dịu sự căng thẳng trên đôi vai và lưng bà. Phòng tắm lát đá được thắp sáng bởi một chiếc đèn duy nhất, ánh hồng dịu chiếu sáng nhẹ nhàng qua quả cầu kính chạm khắc. Thở dài, bà ngả đầu nghỉ ngơi trên mép bồn tắm bằng gỗ dái ngựa, và cân nhắc xem phải làm gì với Lydia. Những đứa con khác của bà, Nicholas, Ash, Harry và Daisy, luôn mắc vào các tình thế khó xử rồi khéo léo thoát ra được mọi rắc rối. Lydia, ngược lại, rất trách nhiệm, thực tiễn, và kiểm soát bản thân, sở hữu một cái đầu dành cho những con số có thể tranh đua được với bố nàng.
Kể từ ngày ra mắt của con bé hai năm trước đây, Lydia đã giữ những người theo đuổi nó không lại gần với sự thân thiện bạn bè đã khiến cho rất nhiều chàng trai trẻ thất vọng quả quyết rằng con bé được làm từ băng đá. Điều đó xa hẳn sự thật. Lydia là một cô bé ấm áp và giàu tình cảm, với một kho dự trữ niềm đam mê sâu sắc đang chờ đợi người đàn ông duy nhất đến mở khóa. Không may là, bá tước Wray không phải người đó. Thậm chí sau sáu tháng tìm hiểu, cậu ta và Lydia không hề tỏ ra tí dấu nào là rơi vào tình yêu. Với Sara, mối quan hệ thân tình của họ dường như giống của chàng trai em gái hơn là của hai người yêu nhau. Nhưng nếu Lydia đã bằng lòng với sự sắp xếp này – và con bé chắc chắn là có vẻ như thế - liệu đề nghị bất kỳ sự phản đối nào có là đúng đắn? Khi còn là một phụ nữ trẻ, Sara đã được cho phéo tự do tìm kiếm người chồng của mình, và sự lựa chọn của bà đã trái hẳn mọi thông lệ dù là trên tiêu chuẩn của bất kỳ ai. Lydia chắn chắn xứng đáng được nhận cùng cơ hội đó.
Nghĩ lại về những ngày tìm hiểu với Derek Craven, Sara hơi trượt xuống thấp hơn vào bồn nước, trong khi các ngón chân bà vẩn vơ đẩy bọt xà phòng từ bên này sang bên kia bồn nước. Trước đó Derek đã là chủ của một câu lạc bộ đánh bạc khét tiếng nhất nước Anh, xây dựng nên cả một gia tài bằng cách khai thác tính hám lợi từ những vị bảo trợ quý tộc của ông. Đến lúc Sara gặp ông, Derek đã là một hình mẫu huyền thoại, một tên con hoang không một xu dính túi cuối cùng lại trở thành người đàn ông giàu nhất London. Không một ai, kém hơn hết là bản thân Derek, lại quả quyết rằng ông là một đám khả thi cho một phụ nữ trẻ thanh tao như Sara đã từng. Tuy nhiên họ đã bị hút về nhau không thể cưỡng lại, quá tuyệt vọng cần đến nhau để có thể có những lựa chọn khác.
Đấy chính là điều khiến bà bận tâm về Lydia và bá tước Wray, Sara nhận ra. Người ta sẽ có cảm giác là mối quan hệ của chúng sẽ luôn duy trì ở mức độ thờ ơ an toàn. Tất nhiên, Sara nhận thức rất rõ rằng ở tầng lớp trên sự kết hợp vì tình yêu được xem như là của giới tỉnh lẻ vô vị. Tuy nhiên, bà xuất thân từ vùng quê, được nuôi dưỡng dưới sự dìu dắt âu yếm của hai ông bố bà mẹ yêu nhau sâu sắc. Khi còn là một phụ nữ trẻ bà đã mong muốn tìm thấy điều đó cho chính mình, và là một người mẹ, bà chắc chắn không muốn kém hơn cho những đứa con của mình.
Sara quá chìm đắm trong ý nghĩ của mình đến nỗi bà đã không nghe thấy tiếng người bước vào phòng tắm. Bất chợt bà bị ngạc nhiên bởi bóng một chiếc áo gi lê vèo qua chiếc ghế gỗ ở góc phòng...theo sau ngay lập tức bởi một cái ca vát lụa đen. Khi bà bắt đầu ngồi dậy, một đôi cẳng tay cơ bắp trượt quanh bà từ đằng sau, và bà cảm thấy khuôn miệng dịu dàng của chồng bà ở bên tai. Chậm rãi ông kéo bà dựa lại vào thành ấm áp của chiếc bồn tắm sứ.
“Ta nhớ em, thiên thần,” ông thì thầm.
Mỉm cười, Sara thư giãn dựa lại vào ông và đùa nghich với mép ống tay áo mi đã bị xắn lên của ông. Derek đã rời khỏi London trong ba ngày vừa rồi, thương lượng một thỏa thuận giữa công ty điện tín của ông với một hãng đường sắt Nam Western để thiết lập một đường điện tín mới dọc theo tuyến đường ray. Mặc dù bà đã giữ cho mình bận rộn với sự vắng mặt của ông, những ngày – và đêm – đó quả thực dường như rất dài.
“Chàng về muộn,” bà nói, giọng bà chớm dấu hiệu tán tỉnh. “Em đã mong chàng trở lại vào giờ ăn. Chàng đã để nhỡ một món cá tầm rất ngon.”
“Vậy thì ta sẽ phải ăn nàng.” Đôi bàn tay to lớn của ông ngập sâu xuống làn nước..
Rúc rích, Sara quay lại đối mặt với ông, và miệng bà ngay lập tức bị tóm lại trong một nụ hôn tìm kiếm khuấy động hơi thở của bà và thúc đẩy nhịp tim của bà tới một nhịp điệu cấp bách mới. Những ngón tay bà ôm chặt lấy mặt phẳng vững chãi ở vai ông cho đến khi lớp vải ở áo ông ướt nước. Khi môi họ tách ra, một tiếng thở dài cách quãng nhẹ thoát ra từ miệng bà, và bà nhấc đôi lông my lên để nhìn chằm chằm vài đôi mắt xanh lục rực rỡ của Derek. Bà đã sống với ông hơn hai mươi năm, tuy nhiên cái nhìn chằm chằm mạnh mẽ, trơ tráo đó vẫn chưa bao giờ thất bại trong việc khiến các giác quan của bà biến đổi thình lình sang trạng thái kích động đầy khoái cảm.
Derek nâng niu hai bên mặt bà, ngón tay cái của ông chải vuốt vệt nước lốm đốm trên gò má rực rỡ của bà. Ông là một người đàn ông cao to, tóc đen, với một vết sẹo trên trán thêm vào một vẻ xù xì dễ chịu lên khuôn mặt đẹp trai của ông. Bề ngoài, những năm tháng trôi đi chỉ gây ra một ít thay đổi với ông, ngoại trừ dệt thêm vài sợi bạc lên chỗ tóc ở hai bên thái dương. Và như thường lệ, ông sở hữu một vẻ quyến rũ quỷ quái thường ru ngủ con người ta quên mất cái bản chất cướp bóc ẩn núp bên dưới vẻ ngoài tao nhã của ông.
Ánh mắt chăm chú cảnh giác của Derek lướt khắp mặt bà. “Có vấn đề gì vậy?” ông hỏi, nhạy cảm với từng sắc thái biểu lộ của bà.
“Không có gì, thực đấy. Chỉ là...” Sara dừng lại và rúc má bà vào vòng ôm ấm áp của lòng bàn tay ông. “Em đã nói chuyện với Lydia khi chàng đi vắng. Con bé thoải mái thừa nhận rằng nó không hề yêu bá tước Wray – và dẫu sao nó cũng đã quyết tâm cưới cậu ta.”
“Sao lại thế?”
“Lydia đã quyết định rằng nó chắc hẳn sẽ không bao giờ tìm thấy được một người tâm giao, và do đó nó nên chọn một người chồng dựa trên những cân nhắc thực tế. Con bé quả quyết rằng tỷ lệ một người nào đó giành được tình yêu đích thực là không đáng kể.”
“Con bé hẳn là đúng về điều đó.”Derek bình luận.
Lùi lại khỏi ông, Sara cau mày. “Chàng có ý nói là chàng không mong con cái chúng ta sẽ được hạnh phúc trong hôn nhân như chúng ta ư?
“Ta không mong kém hơn, cho từng đứa một trong số chúng. Nhưng không, ta không cần thiết phải mong chờ rằng mỗi đứa đều tìm được tình yêu đích thực.”
“Chàng không ư?”
“Một người đàn ông hoặc phụ nữ có thể dành cả đời tìm kiếm một người bạn tâm giao và không bao giờ có thể tìm thấy. Theo quan điểm của ta, Lydia rất khôn ngoan khi chọn món hàng ưu tú như Wray, hơn là chờ đợi cho đến khi những lựa chon tốt nhất đều đã đi cả. Ta sẽ bị nguyền rủa nếu các đứa cháu của ta được gây giống từ một tên đào mỏ ba sao nào đó.”
“Ôi, trời ơi là trời.” Sara kêu lên với một tràng cười bị kìm lại. “Giữa chàng và Lydia, em không biết là ai làm bực mình hơn nữa. Thế còn về hy vọng, lãng mạn và phép màu thì sao? Những thứ không thể giải thích được bằng khoa học hay là đo đạc được bằng những phép tính toán học.” Với tay ra mép bồn tắm, bà đùa nghịch với sợi lông sẫm màu bị cổ áo để hở của ông làm lộ ra. “Em đã chờ đợi tình yêu đích thực của mình, và hãy xem đã nó đã cho em cái gì.”
Trượt tay ra sau cổ bà, Derek thúc giục mặt bà lại gần ông hơn. “Nó cho nàng hai mươi năm hôn nhân với một tên vô lại tàn nhẫn không thể rời tay khỏi người nàng.”
Hơi thở của bà bật mạnh ra với một tràng cười. “Em đã học được cách sống chung với điều đó.”
Miệng của ông lướt đến cái hõm nhỏ đằng sau tai bà, trong khi các đầu ngón tay ông lang thang trên bờ vai ướt đẫm của bà. “Nói ta nghe nàng muốn ta làm gì với Lydia,” chàng nói bên làn da bà.
Sara lắc đầu và thở dài. “Không còn làm gì được nữa. Lydia đã đã quyết định rồi, và người ta hiếm có khi nào có thể chê trách sự lựa chọn của nó. Giờ em cho rằng em sẽ phải để mọi thứ vào bàn tay của số mệnh.”
Bà cảm thấy Derek mỉm cười bên cổ bà. “Không có gì sai trái trong việc trao cho số mệnh một cái thúc theo hướng đúng đắn cả. Nếu cơ hội tự mình hiện ra.”
“Hmmm,” Cân nhắc những khả năng khác nhau, Sara nhặt lên một cục xà bông và xoay nó giữa hai lòng bàn tay.
Derek đứng dậy và cởi áo sơ mi ra. Ông để chiếc áo rơi xuống sàn nhà, để lộ một thân mình cơ bắp rắn chắc, mạnh mẽ và một bộ ngực phủ dầy lông. Cái nhìn chằm chằm nóng bỏng của ông trượt dọc theo đường nét cơ thể mờ nước của bà. “Nàng đã xong việc tắm táp của mình chưa?”
“Chưa.” Sara mỉm cười khiêu khích, chạy bàn tay xà phòng dọc theo chân bà.
Bàn tay ông chuyển tới mở khuy quần. “Vậy thì tốt hơn là nàng nên được chuẩn bị cho sự bầu bạn đấy,” ông nói, và dấu hiệu cảnh cáo trong giọng ông khiến bà run rẩy đầy kích thích.