“Anh Nguyên, ngươi tỉnh lại đi. . . . . . Tỉnh lại đi. . . . . .” cõng Anh Nguyên quay trở về, không ngờ hắn giống như là chân bạch tuộc bám chặt lên người mình, vừa ở bên cổ thổi khí, khiến cho Phượng Chuẩn cảm thấy giống như là có một cây đuốc đang thiêu cháy bản thân vậy.
Cuối cùng cũng đem con bạch tuộc tuấn mỹ này phóng xuống giường, còn không đợi Phượng Chuẩn thở ra ngụm khí, Anh Nguyên đã kêu lớn về phía hắn: “Lâm Phong, là ngươi, a, là ngươi cứu ta về đúng không?”Hắn đột nhiên ngồi dậy, chính lúc Phượng Chuẩn cảm thấy may mắn vì hắn chưa có đánh mất lí trí, liền nhìn thấy hắn dùng sức mà cắn chặt cánh môi đầy đặn, chỉ chốc lát sau, đôi đôi mắt nhiễm sương mù nhìn về hướng hắn, ngẫu nhiên chớp chớp đôi mắt chậm rãi, phong tình xinh đẹp nói không hết.
“Hỏng rồi.”Phượng Chuẩn hoảng sợ lùi lại phía sau một bước, không đợi tới bước thứ hai, đã bị Anh Nguyên giữ lại: “Lâm Phong, ngươi chạy cái gì? Ngươi xem ta có đẹp hay không? Hì hì, ta biết ngươi chắc chắn sẽ cảm thấy ta rất đẹp, ngươi lần trước ở kỹ viện đã nói ta so với đám hoa khôi kia đều đẹp hơn có đúng không?”
“Đúng vậy, chính là sau đó ta đã bị ngươi đánh một trận, còn đoạt đi của ta mười vạn lượng vàng a.”Phượng Chuân lo lắng rút về cánh tay của mình, xem thái độ của Anh Nguyên liền biết hắn không hảo nam sắc, nếu thực thừa dịp này mà ăn hắn, mình còn có thể còn mệnh không? Huống chi hôm nay chính mình vừa mới làm rõ, không nên có quá nhiều thân cận với hắn.
Bất đắc dĩ khí lực của Anh Nguyên rất lớn, trong nhất thời không thể rút ra, bàn tay trong lúc giãy dụa không cẩn thận lướt qua cánh cổ xinh đẹp, lập tức làm cho Anh Nguyên thoải mái “y nha” một tiếng, càng giữ chặt lấy cánh tay kia, một bên dùng ánh mắt động lòng người mà nhìn Phượng Chuẩn.
“Lâm Phong, cứu ta, cứu cứu ta a, ta. . . . . . toàn thân ta đều giống như bị đốt cháy a. . . . . . cháy a .”Anh Nguyên vào lúc này, tia lí trí nho nhỏ còn sót sau khi nhìn thấy người mà mình tín nhiệm đã bị xuân dược thiêu cháy sạch sẽ, thậm chí lớn mật mà đưa bàn tay của Phượng Chuẩn hướng vào trong quần áo mình tìm kiếm.
Phượng Chuẩn trầm sắc mặt, mị dược ác độc như thế hắn chính là lần đầu tiên nhìn thấy, có thể khiến cho một người như Anh Nguyên trở nên phóng đãng như thế. Mắt thấy tình thế đã không còn nằm trong khống chế, hắn cũng đơn giản không kiên trì nữa, một phen xả hạ quần áo trên người Anh Nguyên, thân thể trắng nõn cân xứng run rẩy ở trước mặt hắn, quả thực là hoạt sắc sinh hương.
Nuốt một ngụm nước miếng, hắn vốn chính là một nam nhi huyết khi phương cương, lại có ý đối với Anh Nguyên, lúc này nào còn có thể khách khí, một đôi móng vuốt sắc lang giống như có ý thức của chính mình bắt đầu ở trên da thịt trắng nõn mà du ngoạn, cảm giác mềm mại mìn màng của đôi tay lập tức khiến cho hắn say mê, mà Anh Nguyên cũng bởi vì từng đợt vuốt ve mà rên rỉ thoải mái.
“Ân. . . . . . A a, thật thoải mái. . . . . . Hảo mát mẻ. . . . . . Lâm Phong, mau. . . . . . Mau. . . . . .”tiếng rên rỉ phóng túng giống như châm lửa hoàn toàn kích thích dục vọng nguyên thủy của hai người. Phượng Chuẩn tăng nhanh tốc độ âu yếm, hai tay lượn vòng xuống da thịt mê người phía dưới, nơi bụi cỏ sinh trưởng tươi tốt kia chính là mảnh đất bí ẩn nhất.
Bởi vì xuân dược, ngọc trụ khéo léo trong bụi cỏ đã sớm ngẩng cao đầu, nhưng mà khổ nỗi không có người dẫn đường nên không thể tiết ra được. bàn tay của Phượng Chuẩn phủ lên nơi đó, cái miệng nhỏ nhắn của Anh Nguyên liền tựa giống như cá xa nước mà bắt đầu thở dốc, thân thể trắng ngần cũng bắt đầu vặn vẹo, đôi chân thon dài mà rắn chắc co rút, tiếp theo lại nghe thây”A. . . . . .” một tiếng, một dòng bạch vật chảy ra trước mắt Phượng Chuẩn
Phượng Chuẩn lại hít vào một hơi thật sâu: Thật. . . . . .thật là xuân dược lợi hại, thật là người độc ác a. Thấy sắc mặt Anh Nguyên không những không vì xuất tinh mà mà dịu đi, ngược lại lại càng thêm ửng hồng, hắn lại càng cảm thấy có gì đó khác thường, vội vàng đem hai chân người nằm ở dưới mở ra thật to, nâng lên một chút vòng eo mảnh mai, không xem còn tốt, vừa xem chỉ làm cho trên đầu hắn toát ra mồ hôi lạnh, chỉ thấy tiểu huyệt trước nay chưa bao giờ trải qua việc ấy của Anh Nguyên, lúc này lại hồng rực như một quả đào chín, hơn nữa còn khép khép mở mở, nếu chỉ nhìn cảnh tượng này, người không biết sự tình, nhất định sẽ cho rằng hắn là một tên nam kỹ đãng .
Chỉ là hơi do dự một chút, Anh Nguyên sớm đã gấp tới không thể đợi thêm, càng thêm ra sức mà lay động cái eo, hắn bất mãn kêu lên: “Lâm Phong. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi không thích ta sao? Còn chờ cái gì? Ta. . . . . . Ta thật là khó chịu, nơi đó thật là khó chịu.”
“Nguyên nhi ngoan, đầu tiên đừng vội, chúng ta phải từ từ một chút, nếu không ngươi sẽ bị thương.” Nếu tình hình trước mắt đã đến nông nỗi này, Phượng Chuẩn cảm thấy cũng không cần tiếp tục cố gắng mà nhẫn nại khát vọng của mình nữa. Chỉ là hắn đối với Anh Nguyên, từ đầu đến cuối luôn tồn tại một cảm giác thương tiếc, lúc này tuy rằng nhìn thấy cúc huyệt của hắn bị mị dược cháy tới hồng thấu, nhưng là đối với Anh Nguyên chưa từng trải qua chuyện đó mà nói , phải hầu hạ người khác vẫn là một việc vô cùng khổ sở, nếu lại không làm chút chuẩn bị, khó bảo toàn hắn sẽ không bị thương, lúc này Phượng Chuẩn thật ra cảm thấy vạn phần may mắn là nhân nhi được mình cứu về, có thể tưởng tượng, bị người độc ác như vậy bắt đi, hắn sẽ phải chịu đựng sự tra tấn vũ nhục đến như thế nào.
Bởi vì việc sảy ra bất ngờ, trên tay Phượng Chuẩn cũng không có gì bôi trơn, hắn đành phải dùng nước bọt thấm ướt ngón giữa, rồi mới nhẹ nhàng ở bên ngoài tiểu huyệt lượn một vòng, động tác này làm tiểu huyệt lập tức co rút lại, rau đó mới chậm chậm mà mở ra, chợt nghe”Xì”Một tiếng vang nhỏ, ngón tay trơn bóng kia đã đi vào trong hoa cúc đỏ bừng.
Anh Nguyên”A” một tiếng, hai phiến mông trắng ngần nhìn không được mà run rây, với hắn mà nói, cho dù chỉ là một ngón tay, vẫn khiến hắn đau một chút, nhưng chút đau đớn đó rất nhanh đã bị cảm giác ngứa ngáy ở sâu bên trong dũng đạo bao phủ, hắn cong người, gấp gáp hút khí, ánh mắt nhiệt tình giống như đang thúc giục Phượng Chuẩn mau mau vào chính đề.