Lập tức không có nhiều lời, Anh Nguyên liền triệu tập nhân thủ ở bốn phía trong thành tuyên bố có quốc tài hữu gia, đạo lí nước mất nhà mất. Còn chưa nói, tính giác hộ của dân chúng Hưng Châu rất cao, nghe nói chiến sự căng thẳng, nhà này bỏ tiền, nhà kia bỏ lương, chỉ mất có vài ngày, đã thu được rất nhiều tiền và y phục các loại, A Xuyên chọn ra vài nha dịch đắc lực, nhanh chóng vận chuyển đi về phía bắc.
Anh Nguyên bận bịu mấy ngày, thập phần mệt mỏi,Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử lại mệt chết rồi, hai người từ nhỏ lớn lên ở hoàng cung, làm gì có chịu qua loại tội này, chạy ngược chạy xuôi không nói, còn phải phụ trách trưng thu, tính toán, bày lên xe một loạt việc. Không có biện pháp, Anh Nguyên hiện tại đã xem bọn họ như người một nhà . Tuy rằng điều này có lợi cho việc hoạt động gián điệp của bọn họ, nhưng là trở thành người một nhà với Anh Nguyên cũng không có ưu đãi, việc hai người hiện tại đang nằm trên giường hừ hừ kêu than cũng là một ví dụ.
Tiểu Phúc tử nhu nhu thắt lưng, oán hận thấp giọng nói: “Chủ tử a, Trần tướng quân kia quả thực là đầu heo. Cho hắn nhiều binh mã như vậy, sao không đi vây thành đi, đảm bảo cái thành gì đó kia chưa đầy tháng sẽ lâm vào tuyệt cảnh, đến lúc đó còn không phải dễ như trở lòng bàn tay. Hiện tại tốt rồi, để tên tiểu tử kia trưng thu nhiều lương thảo như thế trở về, giờ lại có đánh nhau rồi, còn làm hại chúng ta mệt chết.”
Phượng Chuẩn thở dài: “Điều này đều trách ta a, lúc trước nhìn trúng anh dũng thiện chiến, là một mãnh tướng khó có được. Ai ngờ rằng hắn lại vô cùng hiếu chiến . Ta đoán hắn là cố ý không vây thành, để cho Công Dã tướng quân tìm việc trợ, đánh như vậy vừa công bằng lại vừa đã nghiền. Ai, cái tên hỗn đản chỉ biết đánh giặc đó nào biết những việc hắn làm lại khiến chúng ta bị chịu tội như thế này.”
Hai người cùng nhau thở dài, chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Anh Nguyên vén mành tiến vào. Tiểu Phúc tử vội vàng kiếm cớ chuồn đi. Phượng Chuẩn ở lại nhìn tuyệt sắc giai nhân, sắc bụng và sắc tâm nổi lên, chút điểm mệt mỏi đã bay lên tới chín tầng mây.
Hắn vừa muốn đứng dậy rót nước cho giai nhân, Anh Nguyên vội vàng ngăn cản, cười nói”mấy ngày nay mệt muốn chết rồi đúng không? Thật phải cám ơn ngươi.”
Phượng Chuẩn nhìn thấy nụ cười như gió mùa xuân này của Anh Nguyên, không khỏi thụ sủng nhược kinh, ngồi phịch xuống, xoa xoa ngực nói: “Không mệt không mệt, chút việc đó cho dù có gấp mười lần cũng không mệt.”A, loại cơ hội tuyệt hảo có thể ở trước mặt giai nhân biểu hiện là tuyệt không thể bỏ qua. Lúc này hắn đã sớm quên mất lời thề cần phải rời khỏi Anh Nguyên của mình.
Ngoài dự liệu, Anh Nguyên giữ chặt lấy tay hắn lật lại, nhìn kỹ những vết rộp nước trong lòng bàn tay, ôn nhu nói: “Ta biết ngươi mệt muốn chết rồi, công tử đại gia, nào có chịu qua loại tộ này bao giờ, chỉ sợ ngay cả Phúc nữu cũng đều ăn không tiêu. Ta. . . . . . Lâm Lhong. . . . . .”Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phượng Chuẩn: “Ngươi vì sao lại muốn ở lại đây chịu khổ? Với gia thế nhà ngươi, hoàn toàn có thể cùng Phúc nữu trở về hưởng thụ, huống chi đại Hàn triều chúng ta tiền đồ không chắc chắn, thành Hưng Châu cũng không biết lúc nào sẽ có đại quân áp đánh a.”
Phượng Chuẩn không chút nghĩ ngợi liền nói: “Nguyên nhi, vì ngươi, chịu chút khổ cực có tính là gì đâu?”
Anh Nguyên toàn thân run mạnh, ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn: “Ngươi. . . . . . Ngươi gọi ta là gì?”trong giọng lại mang theo vài tia run rẩy.
“Ta gọi là ngươi nguyên nhi.”Phượng Chuẩn ánh mắt bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Chuyện đêm hôm đó tuy rằng chúng ta vẫn là kỵ không nói đến, nhưng là không đồng nghĩa với việc nó chưa xảy ra. Anh Nguyên, thiết kỵ của Phượng triều không thể kháng cự được đâu, ngươi đi cùng ta đi, quay về quê của ta, chúng ta sẽ sống cùng nhau. Quân chủ của ngươi căn bản không đáng để ngươi hi vinh vì hắn đâu.”Cơ hội cuối cùng, chỉ cần Anh Nguyên đáp ứng, bọn họ sẽ sống mãi bên nhau, hắn sẽ phong Anh Nguyên làm hoàng hậu, là ái nhân thân thiết nhất của mình. Phượng Chuẩn ở trong lòng lại một lần nữa gọi tổ tông của mình ra mà thề.
Ai ngờ ánh mắt nóng cháy của Anh Nguyên chợt trở nên lãnh liệt vô cùng, lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên bình tĩnh nói: “Lần đầu tiên của ta cho ngươi, ta không hối hận. Lâm Phong, ta phải thừa nhận, ngươi ở trong lòng ta chiếm một vị trí đặc biệt, bởi vậy ta cho … cho ngươi thêm một cơ hội. Ngươi nói ngươi thích ta, nhưng là nếu muốn ở cùng một chỗ với ta, nhất định phải cùng với thành Hưng Châu, cùng với đại Hàn triều mà tồn vong. Nếu ngươi cho rằng ta không đáng để ngươi hy sinh như thế, ngươi có thể lập tức rời đi, ta. . . . . . Tuyệt không ngăn đón.”Hắn nói xong, cũng không để cho Phượng Chuẩn cơ hội nói gì, đứng dậy đi ra. Đến khi ra tới cửa, lại nói tiếp: “Ta cho ngươi thời gian một ngày để suy nghĩ, ngày mai. . . . . . ngươi phải có đáp án cho ta.”Nói xong đi luôn, từ đầu đến cuối cũng chưa một lần quay đầu lại.