Lúc đó Anh Nguyên đang tựa vào tháp thượng, thân thể hắn vô cùng suy yếu, lại kiên quyết không ăn thức ăn của Phượng quân, những thuốc bổ này đều là do Trần Kiện sai người rót, bởi vậy thân mình cũng không hề có chút khởi sắc nào cả, mỗi ngày đều là mơ mơ màng màng ở trên giường bệnh. Cũng may có Ly ảnh thủ bên một bước không rời, nếu không hiện giờ hắn đã sớm tự sát thành công, đi về cõi cực lạc rồi.
Phượng Chuẩn vừa tiến vào đã nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức tràn ngập cảm giác đau đớn, Hận không thể lập tức chạy đến phủ lên Anh Nguyên, gắt gao ôm hắn vào trong lòng mà an ủi. Ly ảnh thấy hắn, cũng không kinh ngạc, tựa hồ sớm biết rằng hắn sẽ đến, Thản nhiên hành lễ: “Thuộc hạ Ly ảnh tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Anh Nguyên vốn đang nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy lời của Ly ảnh, cả thân mình chấn động, nắm lấy đầu giường mà ngồi lên, vừa mới mở hai mắt, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt váng đầu, một trận chóng mặt ập lại, lại không vững mà ngã xuống. Liền khiến cho Phượng Chuẩn sợ tới mức, rốt cuộc bất chấp việc có mặt mũi đối diện với Anh Nguyên hay không, vội vàng một bước tiến đến nơi, ôm lấy thân mình ngày nhớ đêm mong kia vào trong lòng. Bàn tay cảm thấy Anh nguyên quả thực đã nhược tới không gầy dơ xương, không khỏi vừa áy náy vừa khổ sở, lẩm bẩm nói: “Nguyên nhi, nguyên nhi, ngươi chịu khổ , đều là trẫm hại ngươi?”
Anh Nguyên dùng sức tránh né vài cái, bất chấp người mình không có nửa điểm khí lực, thở hổn hển hồi lâu, đành phải buông tha, vừa giận dữ nói: “Ngươi là ai? Là hoàng đế bệ hạ của đại Phượng Triều? Thật là kỳ quái, ngươi ôm ta làm gì? Ngươi. . . . . . Hẳn là nên đem một kẻ không biết tốt xấu, liều chết phản kháng, cựu thần Hàn triều thề không đầu hàng như ta lôi ra pháp trường, tử hình tại chỗ. . . . . . Răn đe mới đúng. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .”
Phượng Chuẩn nghe nghe hắn lên án từng từ một, lại thấy hắn liều mạng ho khan, con tim sắt đá đã sớm hóa thành sắt nước, ảm đạm nói: “Nguyên nhi. . . . . . có một số lời, chúng ta chờ lúc khác rồi nói, ngươi trước nên nghỉ ngơi tốt, chăm sóc tốt cơ thể. . . . . .”Không chờ nói xong, Anh Nguyên liều mạng đẩy hắn ra, cao giọng nói: “lúc khác nói sau? Làm gì? Mềm lòng rồi ư? Thật sự là kỳ quái. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Ta. . . . . . Ta từ trước đến nay đều nghe nói hoàng đế Phượng triều nghiệm chiến tranh, tính tình như sắt. . . . . . Đúng. . . . . . Hoàng tộc thần tử nước bại trận trước nay chưa từng nương tay. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Vì sao lúc này. . . . . . lại đối với một kẻ thà chết không hàng. . . . . . dư nghiệt Hàn triều như ta. . . . . . rộng rãi như thế. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .”
Phượng Chuẩn thấp đầu, kéo tay hắn thủ thỉ nói: “Nguyên nhi, ngươi. . . . . . việc đã đến nước này. . . . . . Tội gì. . . . . . tội gì nói ra những lời vô tình như thế. . . . . . lẽ nào mọi việc của chúng ta trước đây, ngươi đều đã quên rồi ư?”
Anh Nguyên cười lạnh một tiếng: “Hai người chúng ta, rốt cuộc người nào vô tình, thiên địa biết, ngươi ta biết, dân chúng Hưng Châu cũng biết. Ngươi vừa mới nói chúng ta trước đây? Kỳ quái, giữa ta và ngươi đã có chuyện trước đây ư? Ta trước đây đã từng có một người yêu đến khắc cốt ghi tâm, nhưng hắn tên là Lâm Phong, căn bản là không có nửa điểm quan hệ với Hoàng đế Phượng triều ngươi, càng chưa nói hắn đã chết tháng trước đây.”Hắn thấy Phượng Chuẩn đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn mình, trong lòng cuối cùng là một trận thống khoái, từng chữ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, là đã chết, kể từ ngày hắn rời đi, hắn ở trong lòng ta, liền đã là một người chết rồi.”
Phượng Chuẩn thống khổ đến lông mày chau co rúm lại, lại còn phải trấn an Anh Nguyên bởi vì cảm xúc kích động mà dẫn đến không tốt, chỉ tiếc Anh Nguyên nào có nhận sự chăm sóc này của hắn, oán hận mà mắng nửa canh giờ, thanh âm kia mới dần dần thấp xuống, cuối cùng rốt cuộc cũng không trụ được, ngã xuống tháp thượng.
Phượng Chuẩn cả kinh không phải nhỏ, giống như giết lợn mà hô hoán gọi người, đợi đến khi quân y ngự y cùng với Trần Kiện và Hàm Trĩ Lũy bị trưởng công chúa cản trở đường sống đi đến, chỉ thấy chủ tử nhà mình sợ tới mặt cắt không còn chút máu, tay chân luống cuống mà gọi Anh Nguyên, hoàn toàn không có khí thế bá chủ kiêu hùng nào.
Ngự y tiến lên bắt mạch, quân y thì ngay cả xem cũng không cần, cung kính nói với Phượng Chuẩn: “Hoàng thượng không cần kinh hãi, Anh công tử tổn thương cả thể xác và linh hồn, tâm bệnh còn lớn hơn cả thương trên người, liên tiếp tháng qua đều như thế này, nếu không phải uống nhiều thuốc bổ, chỉ sợ cái mạng nhỏ cũng khó bảo toàn, chính là hiện nay, cần phải lấy chữa trị tâm bệnh làm chính, điều dưỡng làm phụ, mới có thể bảo toàn.”Một phen nói xong khiến Phượng Chuẩn đau gan thắt ruột, ánh mắt hung tợn nhìn Trận kiện tới cả người kinh sợ, con sợ tới mức không lùi lại phía sau được, một bên liều mạng xua tay nói: “Không liên quan đến yêm nha Hoàng thượng, thật sự không liên quan đến yêm, là hắn chính mình không muốn sống. Hắn mỗi ngày buổi tối nằm mơ, đều sẽ nói Hoàng thượng lừa gạt hắn, hắn phải nguyền rủa ngươi, nguyên rủa hung tợn đến mức đại nghịch bất đạo a, thật sự không liên quan đến yêm.”
Phượng Chuẩn hung quang trong mắt chợt tắt, kỳ thật hắn làm sao không biết đầu sỏ gây nên chính là mình, chính là cho tới nông nỗi hiện tại, hai người tột cùng phải làm như thế nào mới có thể giải tỏa vướng mắc? Lúc đó ngự y bắt mạch xong, cũng nói những lời y như ngự y nói, làm cho Phượng Chuẩn vừa lo lắng vừa phiền não, đành phải canh giữ ở bên người Anh Nguyên, lựu lại tiểu Phúc tử bên người, đuổi hết tất cả người khác ra ngoài.