Tới ngày thứ hai, quả nhiên Phượng Chuẩn đã tập hợp các đại thần tới một chỗ, trưởng công chúa cũng cải nam trang, ương bướng trà trộn vào trong đội ngũ đại thần để xem Anh Nguyên làm sao có thể lấy được tâm hoàng đệ của mình.
Anh Nguyên quan sát tỉ mĩ các đại thần đang đứng trước mặt mình, biểu lộ thái độ không để ý lắm kia, khóe miệng bỗng nhiên cong lên một nụ cười, đứng dậy nói: “Thì ra đây đều là đại thần của đại Phượng Triều, hình như cũng không có mọc ba đầu sáu tay, tại sao mỗi người lại đều lợi hại như vậy, các nước khác tại sao cứ như vậy mà bại dưới tay các ngươi nhỉ?”
“Nguyên nhi, a. . . . . . Cái kia. . . . . . Hôm nay chúng ta tụ họp nhỏ, không nói chuyện quốc sự, không nói chuyện quốc sự.”Phượng Chuẩn xấu hổ mà giảng hòa, hắn một lòng cầu toàn căn bản đoán không ra, Anh Nguyên đang là tự đưa thêm chăn đêm cho con đường chết đi tới cầu Nại Hà của mình.
Quả nhiên, đã có mấy vị đại thần trên mặt lộ ra vẻ không vui, hữu tướng quốc quyền cao chức trọng càng là trầm mặt, hừ lạnh một tiếng liền xoay người sang chỗ khác. Anh Nguyên sớm đã đoán được phản ứng của bọn họ, không giận mà cười, quay đầu nói với Phượng Chuẩn: “Còn nhớ bức thư lần trước ngươi đưa cho ta lúc đi không? Trong đó có sau câu, ta thật sự là khó quên, Phượng Chuẩn, ngươi thật sự có thể đối đãi với ta như lời ngươi nói không?”Nói xong không đợi Phượng Chuẩn hỏi lại, liền chầm chậm thấp giọng niệm: “Tình căn thâm chủng, túc mệnh nan đào, thử dạ nhất biệt, chỉ đãi lai triều, đạn vi quân cố, giai khả tương phao (==’ úi xời cái đám này, mình đang học Hán cổ đại mà còn chả hiểu nó nhảm cái gì nữa).”Hắn cười lạnh một tiếng: “Đạn vi quân cố, giai khả tương phao, ha ha, nói êm tai bao nhiêu a, Phượng Chuẩn, ngươi nguyện ý vì ta mà buông tay với Hàn triều đã công hạ, khôi phục quyền độc lập của Hàn triều, xé bỏ mảnh quốc thổ đã được ghép vào bản đồ của Phượng triều được không?”Hắn hai mắt sáng quắc nhìn Phượng Chuẩn, trong trái tim đã quyết định chịu chết kia không biết vì sao, lại cũng hơi chút phiếm lên một tia gợn sóng
._ cái này không hiểu hết, đoán đc gì thì đoán nha : Nghĩa nặng tình thâm, số mệnh khó tránh, đêm nay li biệt, sắp phải về triều, nhưng vì bởi ngươi, tất cả đều có thể vứt bỏ
Lời kia của Anh Nguyên vừa thốt ra, hữu tướng quốc rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, lạnh lùng quát lên: “Ngươi là người nào, lại dám bất kính với bệ hạ như vậy, lại còn nói ra những lời cuồng ngôn.”Hữu tướng quốc trước nay cương trực, hắn mặc dù cũng không thích tính cách thích xâm lước khắp nơi của Phượng Chuẩn, thậm chí có lúc ngăn chặn, nhưng cuối cùng đó cũng là hoàng đế của đại Phượng triều bọn họ, đại biểu cho tôn nghiêm cao nhất của đại Phượng Triều, lúc này lại bì kẻ tù tội như Anh Nguyên chế nhạo như thế, hắn làm sao có thể không tức giận.
“Nguyên nhi. . . . . .”Phượng Chuẩn có chút gấp gáp, trong ánh mắt nhìn về phía Anh Nguyên thậm chí còn mang theo một tia cầu xin. Nhưng Anh Nguyên vẫn bất vi sở động, vẫn nhìm chằm chằm hắn buộc hắn: “Phượng Chuẩn, ngươi lại đây, nói cho ta biết ngươi có nguyện ý hay không.”
“Trẫm. . . . . .”Phượng Chuẩn đi lên trước, cầm lấy cánh tay gầy khô của Anh Nguyên, lại nhìn một lượt các đại thần đang lộ vẻ khó chịu ở dưới, cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Nguyên nhi, ngươi đừng bức trẫm, trẫm là . . . . . Là hoàng đế của đại Phượng Triều a.”Nhận thấy cánh tay của Anh Nguyên trong nháy mắt sẽ rút ra, hắn vội vàng gắt gao cầm lấy, sợ buông lỏng thủ, Anh Nguyên cùng mình sẽ không còn chút hi vọng vãn hồi nào
“Đây là đáp án của ngươi.”Ánh mắt Anh Nguyên trống rỗng, bỗng nhiên ha ha cười thành tiếng: “Tốt, tốt lắm, ta. . . . . . cuối cùng cũng không nên còn bất cứ ảo tưởng và lưu luyến nào rồi. Hắn nói xong, cánh tay vẫn luôn giấu trong tay áo còn lại rốt cuộc cũng rút ra, mọi người chỉ thấy có hàn quang chợt lóe giữa ngón giữa và ngón trỏ của hắn, sau đó Phượng Chuẩn đột nhiên ngã xuống đằng sau, một chuỗi huyết hoa lượn một vòng cung duyên dáng trên không khí, sau đó hầu hết đều ngưng trên y phục tuyết hoa của Anh Nguyên.
Hai tay Phượng Chuẩn che cổ, từ giữa các ngón tay của hắn, có dòng huyết chầm chậm chảy ra, hắn không dám tin mà nhìn về phía Anh Nguyên, thấy hắn như không có chuyện gì mà cười nhìn mình: “Ngươi không phải nói vì ta cái gì cũng có thể vứt bỏ hay sao? Nếu luyến tiếc Hàn triều các ngươi đã công hạ, vậy thì lấy mạng trao cho ta đi, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi như vậy, ha ha ha ha ha ha. . . . . .”Hắn bỗng nhiên điên cuồng mà cười, tiếng cười thê lương kia giống như mang theo một sức mạnh thấu tâm can, khiến cho tất cả người trong trướng đều cảm thấy kinh hoàng.