Ai, Anh Hùng Khí Đoản!

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mang theo đôi mắt thâm quầng đi theo Anh Nguyên mấy dặm được núi lầy lội. đi vào một mảnh rừng rậm rạp. Anh Nguyên dừng lại cước bộ, cười nói: “Chính là nơi này , Lâm Phong, đây chính là một vùng đất tốt a, chẳng những có ngon cỏ hương thảo tươi ngon, còn có rất nhiều loại rau dại, hơn nữa đêm qua lại có mưa, hôm nay nhất định sẽ có những cây nấm bụ bẫm đây , ha ha, các ngươi cả ngày kêu ca thức ăn không tốt, hôm nay liền cải thiện một chút, Mập đại thẩm làm thức ăn từ rau dại cũng không phải ngon bình thường đâu nha.”

“Cỏ hương thảo! rau dại! nấm?”Đừng nói Phượng Chuẩn nghe đến sửng sốt, liền ngay cả tiểu Phúc tử đều là không hiểu ra sao. Những người hơi có địa vị trong hoàng cung Phượng triều chính là không nhìn thấy nấm cái thứ này, cái thứ này sinh ở môi trường hoang dã, chia thành có độc và không có độc, cho dù là nấm không có độc, ai dám bảo đảm chưa từng có độc vật nào động qua, chỉ cần nhỏ hai giọt độc, vạn nhất là đưa cho chủ tử hoặc nương nương, tổng quản thái giám ăn mà xảy ra chuyện, ai sẽ gánh trách nhiệm này a, bởi vậy nấm tuy là mỹ vị trong dân gian nhưng trong cung lại rất ít thấy, Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử đến nghe cũng chưa từng nghe qua.

“Được rồi, chúng ta phân công nhau mà làm, phải nhanh, nếu không chẳng những sẽ có người đến tranh với chúng ta, còn chậm trễ thời gian thăng đường của ta.”Anh Nguyên nghiêm trang nói xong liền ngồi xổm xuống, rất nhanh đã cắt được một bó cỏ tươi ngon.

“Nga, công tử nhà giàu không biết cỏ dại rau dại cũng bình thường, nhưng mà đến nấm, các ngươi như thế nào cũng không biết, thật là được nhiều chiều chuộng.”Anh Nguyên một bên than thở , một bên lớn tiếng phân phó: “Đi, các ngươi đi theo ta, vừa học vừa hái, đào, cắt. Hiểu chưa? Nếu không lấy được đủ mục tiêu dự định, cũng đừng ăn thịt heo của năm nay .”lời của hắn vừa dứt, Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử vội vàng nhắm mắt theo đuôi hắn, bắt đầu khóa học đầu tiên của bọn họ về cuộc sống.

Thái dương dần dần lộ ra, quang mang nhu hòa xuyên thấu tán lá cây chiếu xuống, hai cái làn trong tay Anh Nguyên đã chứa đầy, thấy không thể đựng thêm được nữa, hắn mới đứng thẳng người lên, nhìn về phía hai người đang nỗ lực không ngừng ở phía không xa, trong lòng hắn phiếm thượng một tia kinh ngạc.

Tuy rằng dạy rất kỹ lưỡng, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng hắn, căn bản là không trông cậy vào hai vị công tử nha hoàn xuất thân phú quý này sẽ ngoan ngoãn làm loại việc này, nhất là Phượng Chuẩn, một người tiêu sái bất phàm như vậy, thế nào có thể cam tâm tình nguyện ngồi xuống mặt đất, giống dân phụ bình thường mà hái rau dại, hái rau cho heo đây. Nhưng là bây giờ, nhìn thấy cái thân ảnh cao ngất kia chỉ vì một yêu cầu bốc đồng của mình, mà mồ hôi đổ như mưa dưới ánh triều dương mà vội vã làm, Anh nguyên vừa kinh ngạc, trong lòng đồng thời lại dâng lên một cỗ cảm động.

Hắn nhẹ nhàng đến bên người Phượng Chuẩn, đang muốn mở miệng nói mấy câu cảm tạ an ủi gì đó, lại trong nháy mắt hiện lên một tia xem thường.

Thứ nhất chưa nói đến mấy bó rau dại đáng thương trong giỏ, riêng cách Phượng Chuẩn hái rau, hắn cũng không dám gật bừa.

“Uy, ngươi cho rằng mình đang lấy nhân sâm sao, làm gì mà nhổ cả ra thế, hết rễ rồi , sang năm rau dại sẽ không mọc lên tiếp được có biết không?”Anh Nguyên tức giận hét lên, dọa Phượng Chuẩn nhảy dựng. Ảo não đứng lên: “làm sao, hái cái này không giống với lấy nhân sâm ư? Ta còn tưởng rằng nó không khác nhau chứ, rễ cũng có giá trị chứ. Nếu biết không cần nhổ rễ, ta phí sức làm vậy làm gì, ngươi có biết rễ của nó sâu bao nhiêu, khó lấy đến thế nào không?”

Anh Nguyên thật sự đã phục, nhẫn nại mà giải thích: “Rau dại rau dại, chính là lấy lá dễ ăn thôi. Rễ của nó? Chúng nó đều lớn tại đây mười mấy năm thậm chí vài chục năm rồi , rễ ăn xuống đất có thể không sâu ư? Quên đi quên đi, lần này cứ như vậy đi, lần sau lại đến.”Vừa dứt lời, phía sau vang lên một tiếng kêu thảm

“Cái gì? Còn có lần sau, Anh đại nhân, ngươi tha chúng ta đi.”Tiểu Phúc tử xách một giỏ cỏ, sắc mặt bất thiện mà trừng Anh Nguyên. Nói đùa, nếu là bị mấy tên gia khỏa trong cung kia biết được lần này hắn với chủ tử ra ngoài hái cỏ cho heo, tiểu Phúc tử hắn sau này trong cung còn muốn làm người không a .

“Các ngươi không phải là cần ở đến năm mới ư? Vậy đương nhiên sẽ có lần sau, nhưng mà ngươi yên tâm, không có mấy lần đâu, qua vài trận mưa thu, sẽ không còn rau dại và nấm tươi tốt như vậy .”Anh Nguyên buồn bã thán , trong giọng nói tràn ngập sự thất vọng và tiếc hận.

Phượng Chuẩn lăng lăng nhìn hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia bỗng nhiên bị bao trùm bởi một lớp u ám, trong lòng hắn cũng không biết vì sao, vừa mới còn bởi vì Anh Nguyên buông tha chính mình mà thấy may mắn không thôi, lúc này lại không muốn dễ dàng buông tha . Đột nhiên quay người, hắn quả quyết nói: “Các ngươi chờ ta một chút, nếu đã biết hái như thế nào, ta rất nhanh sẽ lấy được nhiều hơn các ngươi, hừ, trong thiên hạ còn có thể có việc làm khó Phượng……………… Lâm Phong ta ư?”Vừa nói, trên tay lập tức nhanh chóng làm việc. Mặc kệ mất mặt cũng được, không chịu nổi cũng thế, dù sao hắn chính là không muốn nhìn thấy biểu tình này củaAnh Nguyên.

Thái dương dần dần lên cao, thắng ba người vẻ thắng lợi men theo sơn đạo xuống núi, tâm tình đều là vô cùng tốt. Bao gồm cả tiểu Phúc tử khi trên núi oán trời oán đất, hắn từ nhỏ tiến cung, vài tuổi đã được phái đi hầu hạ vị thái tử này, bởi vì có thể cùng hắn cấu kết làm việc xấu mà khá được trọng dụng, chút tuổi nho nhỏ đã có thể hô phong hoán vũ ở trong cung, đây là thu hoạch mà lần đâu tiên hắn dựa vào đôi tay của chính mình để hái được, trong lòng thỏa mãn a, hắn còn như thế, Phượng Chuẩn thì không cần nói nữa. Anh Nguyên lại bởi vì thu hoạch khá khẩm mà cười mở cả mặt.

“Từ từ, Anh Nguyên, chúng ta giống như đi lầm đường.”Phượng Chuẩn không hổ là thông minh, sau khi đi qua bẩy cái ngã ba, hắn liền quyết đoán mà nói ra phương hướng.

Anh Nguyên trầm mặc một chút, cước bộ vẫn không dừng, ngay tại thời điểm Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử không hiểu ra sao, hắn mới thấp trầm nói: “Không đi nhầm, ta. . . . . . mang bọn ngươi đi một chỗ. . . . . . Đi một cái các ngươi có thể là. . . . . . nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến bao giờ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio