Thẩm Anh sợ nhất là trẻ con khóc, lần này Hoán Hoán khóc hung mãnh như thế, làm cho hắn cũng luống cuống chân tay. Mắt thấy chỉ một lát nữa Thẩm Thời Linh sẽ đến, nếu nàng thấy con trai mình khóc đến thế này, kiểu gì cũng phải cáu giận một trận lớn.
Đang lúc Thẩm Anh mặt ủ mày chau, rốt cuộc cứu tinh cũng đến! Mạnh Cảnh Xuân vừa mới từ hiệu thuốc trở về gấp, thấy tình hình này, vội vàng bế Hoán Hoán lên, vừa vuốt vuốt lưng hắn, vừa dịu dàng dỗ dành: "Hoán Hoán không khóc, mẫu thân của con sắp đến rồi, nếu thấy con khóc, tất nhiên sẽ không vui vẻ, vậy thì sẽ không có quà sinh nhật đâu nha.”
Hoán Hoán thút tha thút thít, xoa xoa lỗ mũi, dụi dụi con mắt, cố gắng hết sức để ngừng khóc. Mạnh Cảnh Xuân bế hắn đi ra đằng trước, quẳng lại hai tiểu gia hỏa cùng với Thẩm Anh đứng ngơ ngác nhìn nhau.
Hoán Hoán cọ hết nước mắt lên vai Mạnh Cảnh Xuân, nghẹn ngào nói: “Cữu nương vẫn là tốt nhất...... Ô ô."
Mạnh Cảnh Xuân xoa xoa đầu hắn, quay lại thư phòng, đặt hắn lên đệm, lại đi tìm một hộp kẹo, đưa cho hắn, dặn dò: "Không thể ăn nhiều, biết không?"
Hoán Hoán rất ngoan gật gật đầu. Tính hắn rất nhu thuận, mỗi lần Mạnh Cảnh Xuân đưa đồ ăn cho hắn, nói hắn chỉ được ăn bao nhiêu cái, hắn thật sự chỉ ăn bấy nhiêu cái, vô cùng thành thật.
So với hai tên quỷ nghịch ngợm A Thụ với Hồi Cam, Mạnh Cảnh Xuân càng thích đứa bé như Hoán Hoán hơn. Mà đứa bé này lần nào cũng đáng thương tội nghiệp như thế, thật sự là khiến người ta phải thương yêu.
Nàng lại nhét một quyển Tam Tự Kinh cho hắn, để hắn đọc một lát, liền đi gọi Thẩm Anh tới đây trông coi bọn trẻ.
Sáng sớm hôm nay, phụ bếp đã ra ngoài mua rất nhiều đồ ăn về, giữa trưa đầu bếp liền bận bịu nấu nướng. Mạnh Cảnh Xuân đến xem, lại từ hầm rượu chuyển vò rượu ra. Hầm rượu nhỏ này là do lúc phụ thân còn sống xây nên, sau nhiều năm không dùng đến, hai năm gần đây Mạnh Cảnh Xuân rảnh rỗi không có chuyện gì làm, thường hay cất một ít rượu ngon vào đó, ngẫu nhiên cũng sẽ tự mình ủ một ít rượu mơ, đến tết lại lấy ra, tự mình uống hoặc là đem tặng người khác.
Thẩm Anh vốn không uống rượu, sau khi được Mạnh Cảnh Xuân hun đúc, bây giờ cũng thỉnh thoảng uống một ít, khoảng hơn một hai cốc. Nhất là mấy ngày mùa đông, buổi tối từ trong nha môn trở về, tay chân đều lạnh cóng. Hâm một bầu rượu, thong thả uống một lúc, hai người ngồi nói chuyện phiếm, cũng vô cùng dễ chịu.
Sống chung mười năm cùng với một người, vốn tưởng rằng thói quen sẽ không thay đổi, hóa ra cũng đều lặng yên vô thức đổi thay.
Năm đó nàng vẫn ngây ngô chưa hiểu chuyện, gan nhìn có vẻ lớn đến mức không có giới hạn gì, nhưng thật ra lại chính là một người nhát gan, hơn nữa còn rất lanh chanh sơ suất. Tuy bây giờ đã thành thục hơn rất nhiều, lúc giơ tay nhấc chân sẽ toát ra vẻ khí độ cùng trầm ổn mà năm đó không dám mơ ước vẩn vơ, nhưng khi ở chung với hắn, ngẫu nhiên cũng vẫn phát cáu nháo loạn, trêu chọc một ít chuyện xấu năm xưa, tận trong khung xương vẫn là một đứa nhỏ.
Một mình Thẩm Anh dẫn theo ba đứa bé, thấy Mạnh Cảnh Xuân bận việc tới tới lui lui, muốn giúp một tay nhưng lại không còn sức để lưu ý.
Bên kia Hồi Cam cướp kẹo của Hoán Hoán, bên này A Thụ gục xuống bàn, trải tờ giấy ra, loạn tô loạn viết, Hoán Hoán nôn nóng đến mức sắp khóc lần nữa: “Cữu nương, cữu nương nói...... Không được ăn nhiều kẹo.”
Aiz, ba đứa chả có đứa nào để mình bớt việc. Thẩm Anh đành phải xoay người, xách ba đứa về, cầm lấy một quyển sách: "Đừng náo loạn nữa, hôm nay kiểm tra Đệ Tử Quy, không trả lời được không được ăn cơm."
Bên kia Hồi Cam xụ mặt: "Phụ thân, con đói."
Thẩm Anh vội vàng tìm điểm tâm đưa cho nàng, lại nghiêm mặt nói: "Không được nháo."
Rốt cuộc cũng dỗ được ba đứa khá ổn thỏa, bên kia Mạnh Cảnh Xuân cũng yên tâm chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật đêm nay.
Vị khách đầu tiên đến bữa tiệc sinh nhật, là Thẩm Đại Duyệt.
Nàng cũng đã hai mươi mấy tuổi, vóc dáng thay đổi không ít so với năm mười lăm tuổi, bây giờ thật sự là duyên dáng yêu kiều. Theo như Thẩm Thời Linh nói, cô nương đã thành thục, nhưng trên phương diện nào đó thì vẫn còn trống rỗng, chẳng biết lúc nào mới tìm được một nơi đất lành để đậu.
Đại Duyệt thì lại không quan tâm lắm, dù sao con đường làm quan của nàng cũng chỉ vừa mới bắt đầu. Nói là con đường làm quan, thật ra cũng không được tính là như vậy. Bây giờ chế độ nữ học đã tự phát triển thành hệ thống, Lễ bộ cho rằng tiên sinh dạy học cho nữ tốt nhất, chính là nữ quan. Vì thế triều đình liền mở riêng một khoa thi dành cho nữ, tuyển chọn người ưu tú về cả tài học và phẩm hạnh, đi làm tiên sinh trong trường nữ.
Đại Duyệt không tham gia ngay từ lúc đầu, mà chỉ vừa mới tham gia kỳ thi năm nay. Vốn dĩ Thẩm lão gia không yên tâm để nàng đi một mình, vả lại cũng nhớ nhung một đôi con trai con gái ở kinh thành, bèn nói, nàng muốn đến kinh thành để thi cũng được, nhưng phải mang theo lão già này. Vì thế Thẩm Đại Duyệt liền dẫn theo cha già, vào kinh đi thi.
Thẩm lão gia ở một thời gian trong tòa nhà của Thẩm Thời Linh, thấy bọn họ đều sống rất tốt, cũng yên tâm phần nào, lại la ó là kinh thành quá nhàm chán, trước khi thành tích thi cử của Đại Duyệt được công bố, đã vội vàng lặn lội đường xa quay về Hoa Dương, ai cũng không khuyên nổi.
Không ngờ lần này Đại Duyệt vừa thi, lại đứng đầu bảng nữ. Thẩm Thời Linh nghe vậy, cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo —— nhà chúng ta toàn cho ra Trạng nguyên!
Cái gọi là hậu tích bạc phát(), thật ra nàng lấy được vị trí Trạng nguyên cũng không có gì là quá đáng.
() Hậu tích bạc phát: Để dành nhiều nhiều, nhà ra từ từ. Ý là cần phải chuẩn bị đầy đủ thì mọi việc mới được giải quyết tốt.
Nàng không muốn quấy rầy tỷ tỷ và ca ca, từ sau khi Lại bộ phân công xong, liền tự mình dọn đến quan xá ở. Mà cực khéo chính là, căn nhà nàng ở trong quan xá cũng chính là căn mà hơn mười năm trước Thẩm Anh từng ở.
Lại cái gọi là —— quan xá kiên cố như sắt, quan lại như nước chảy().
() Câu này gốc của nó là ‘thiết đả đích doanh bàn, lưu thủy đích binh’, dịch ra là doanh trại làm bằng sắt, còn binh lính là dòng nước, ý chỉ doanh trại là cố định, mà hàng năm đều có lão binh đi, tân binh đến, giống như dòng nước chảy. Tác giả thay doanh trại với binh lính bằng quan xá với quan lại.
Chỉ có quan xá mới là mãi mãi.
Đại Duyệt mang quà đến cho cả ba đứa bé xúi quẩy, vì để công bằng, nên mang theo toàn là sách. Kết quả ba đứa bé nhận quà xong, ngoại trừ Hoán Hoán, thì hai đứa kia thì rõ ràng là mất hứng, cảm thấy quà của tiểu cô cô thật đúng là quá không thú vị rồi. Hai bé con này, mỗi khi mất hứng là sẽ viết hết lên trên mặt, kết quả bị Mạnh Cảnh Xuân không chút lưu tình giáo huấn một chút, hai đứa lại lập tức cúi đầu nói tiếng cảm ơn với tiểu cô cô, ngược lại khiến cho Đại Duyệt có phần không biết phải làm sao.
Sắc trời tối dần, thức ăn cùng với rượu đều đã được mang lên bàn. Mạnh Cảnh Xuân mở cổng đón khách, Tông Đình, Đổng Tiêu Dật lục tục đến, Nghiêm Học Trung cũng vội vàng chạy về từ Sở Châu trước khi trời tối, hơi có chút phong trần mệt mỏi. Đám con nít vui vẻ nhận quà, lại bởi vì bụng đói, nên đều tha thiết mong chờ nhìn món ăn trên bàn.
Hoán Hoán ngồi thành thật nhất, hắn tố khổ với Nghiêm Học Trung một lát, sau khi được an ủi thì lại lập tức hài lòng thỏa dạ ngồi nghiêm chỉnh. Hai đứa nít quỷ A Thụ với Hồi Cam thì cứ nhảy lên nhảy xuống trên ghế, không có một lúc nào yên tĩnh. Mạnh Cảnh Xuân tới, trừng mắt một cái, hai đứa lại cực kỳ biết điều ngồi yên.
Hồi Cam nói: "Hoán Hoán, mẹ đệ còn chưa tới đâu.”
Hoán Hoán âm thầm nhích lại gần Nghiêm Học Trung, thẳng lưng nói: “Mẹ đệ về phủ mang quà sinh nhật đến cho đệ.”
Hồi Cam nói: "Thật à?"
Hoán Hoán liều mạng gật gật đầu: "Thật!"
Hồi Cam lại nói: “Ồ......"
Thẩm Thụ hát đệm theo: "Chưa chắc đâu nha, người lớn thích nhất là lừa mấy đứa con nít giống như đệ ấy.”
Lúc Hoán Hoán sắp khóc, nước mắt đang cuồn cuộn dâng trào trong đôi mắt, Thẩm Thời Linh đúng lúc hùng hùng hổ hổ đi tới, xách một bao to trong tay, trực tiếp đưa cho Hoán Hoán.
Hoán Hoán nơm nớp lo sợ mở ra, bên trong toàn là đồ ăn chưa từng thấy bao giờ, hắn lập tức rất biết điều cảm ơn mẫu thân.
Mấy năm nay Thẩm Thời Linh buôn bán với ngoại tộc, thường hay mang về rất nhiều đồ chơi cùng với thức ăn mới mẻ hiếm lạ, lần nào hai đứa bé nhà Thẩm Anh cũng đều chỉ có thể hâm mộ nhìn. Gói đồ lớn của Thẩm Thời Linh hôm nay, quả thực đã chặn lại được họng của hai đứa, không tìm ra được cái gì để chế giễu Hoán Hoán nữa.
Hoán Hoán lục lục, tìm được một hộp bánh ngọt nhỏ, đưa tới trước mặt Hồi Cam, vô cùng nhu thuận nói: “Tỷ tỷ ăn.”
Hồi Cam cảm thấy khá là ngại ngùng.
Đám người lớn ngồi nhìn một bên, ai nấy đều cười. Quan hệ giữa con nít với nhau luôn đơn giản như thế, thật đúng là khiến người ta hâm mộ mà.
Mạnh Cảnh Xuân mở cổng lớn bên ngoài, đi thẳng vào trung thính, sợ muỗi nhiều nên đóng cửa trung thính lại. Tính tính một chút, mấy người nên đến cũng đều đến cả rồi, nhưng bàn tiệc lại vẫn còn một chỗ trống.
Thẩm Anh nghiêng đầu đi, nhẹ giọng hỏi Mạnh Cảnh Xuân: “Chẳng lẽ nàng còn mời người nào khác à?”
Mạnh Cảnh Xuân không đáp lời, ngược lại nói: “Không còn sớm nữa, mọi người cũng đói rồi, bắt đầu ăn thôi.”
Vì thế bữa tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt cũng bắt đầu, hiển nhiên là trong bữa tiệc không thể thiếu đủ loại lời nói trêu ghẹo, đồng thời cũng khiến người ta cảm khái thời gian qua quá nhanh. Trong lúc vô thức, nơi khóe mắt đã có nếp nhăn nho nhỏ, thi thoảng leo lên núi cao một lần, cũng sẽ giật mình nhận ra bản thân đã không còn thể lực như năm xưa nữa, nhóm con nít ngày một lớn dần, từ khi tập tễnh học bước đi cho tới bây giờ đã có thể thuận lợi đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh, Đệ Tử Quy...... Khắp nơi đều hiện lên dấu hiệu, báo rằng mình đã già.
Tiệc sinh nhật bên kia sôi nổi vô cùng, trong nha môn Công bộ lại vẫn còn thắp đèn sáng trưng.
Hoàng thượng chú trọng việc xây dựng cải tạo, các châu huyện mở rộng tu sửa thủy lợi, mấy năm này Công bộ luôn bận gần chết. Chủ yếu là, Kế tỉnh đáng chết luôn luôn ghét bỏ sổ sách của Công bộ hiện giờ làm quá rối, thường hay bác bỏ đống sổ sách đã làm xong hết, bắt phòng thu chi của Công bộ làm lại.
Vì thế, Bạch Tồn Lâm bận đến sứt đầu mẻ trán. Cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ bị phòng thu chi cùng với Kế tỉnh ngược chết mất.
Bởi vì quá bận, nên đến tận bây giờ mà tên gia hỏa này cũng không lo liệu nổi chuyện chung thân. Vậy lĩnh nhiều lương bổng như vậy làm cái quái gì? Cũng đâu có thời gian đi gặp giai nhân! Cứ nghĩ tới đó là lão lệ lại giàn giụa.
Đã rất lâu rồi hắn không được về nhà ngủ một giấc ngon, chỉ có thể nhịn cơn buồn ngủ kinh khủng xuống, giám sát trong nha môn.
Nhưng trong nha môn vừa có mấy tiến sĩ mới tới, ham ăn biếng làm, làm việc thì rối tinh rối mù, Bạch Tồn Lâm càng thêm nhức đầu.
Thừa dịp Bạch Tồn Lâm đi nhà vệ sinh, mấy vị tiến sĩ mới kia lại tụ tập vào một chỗ, thảo luận về mấy vị mỹ nữ thi đỗ tiến sĩ năm nay.
"Các ngươi không biết à, nữ Trạng nguyên là muội muội ruột của Thẩm tướng, nghe nói rất xinh đẹp, gia thế lại tốt!"
"Bảng nhãn cũng rất lợi hại đó nha, mới mười bảy tuổi, đó mới là đang tuổi như hoa như ngọc! Chứ còn Trạng nguyên đã hơn hai mươi, quá già rồi!”
“Ngốc à, nếu có thể cưới được muội muội của Thẩm tướng, con đường làm quan tương lai không phải cũng sẽ được trôi chảy hay sao?”
Khi nói chuyện, cũng không biết Bạch Tồn Lâm quay lại từ bao giờ, ba vị tiến sĩ chỉ nghe sau lưng có tiếng thước gõ một cái, lập tức bị dọa sợ, vọt ngay về vị trí của mình.
Vẻ mặt Bạch Tồn Lâm lạnh nhạt, nói: “Lúc các ngươi vừa mới vào, ta đã nói gì với các ngươi?”
Một tiến sĩ trong đó nói: "Đừng...... Thám thính cuộc sống của đồng liêu......"
Một tiến sĩ khác nói: "Đừng...... Khua môi múa mép......"
Tiến sĩ còn lại nói: "Đừng...... Hiếu kỳ......"
“Các ngươi nghe rồi để nó trôi đi đâu hết rồi?!” Bạch Thị lang hiện tại không bao giờ nói cười tuỳ tiện, hắn hung hăng vỗ bàn lần nữa, "Lần sau tái phạm, tuyệt đối không tha!”
“Vâng vâng vâng......"
"Làm việc!"
Bữa tiệc bên Thục viên vẫn còn chưa kết thúc, cơn hào hứng của mọi người đang đến cao trào, cửa trung thính bỗng nhiên bị gõ vang.
Thẩm Anh nghiêng đầu nhìn Mạnh Cảnh Xuân, lại nhìn thoáng qua chỗ trống kia, mọi người đều yên tĩnh xuống.
Mạnh Cảnh Xuân đặt cốc trong tay xuống, nhìn Thẩm Đại Duyệt ngồi đối diện. Nàng cười cực nhẹ, lẫn trong đó là một ít chua xót cùng xúc động ——
"Đại Duyệt, muội đi mở cửa đi."
【 Chính văn hoàn 】