Vô Ảnh Lâu là tổng đàn của Vô Ảnh Giáo, các vị nhất định sẽ kỳ quái vì cái gì tổng đàn của giáo này lại minh lục trương đảm tên là Vô Ảnh Lâu đâu, như vậy không phải là hướng toàn bộ giang hồ tuyên cáo đây chính là trung tâm của giáo sao. Đây là bởi vì Vô Ảnh Giáo Giáo chủ không chỉ tàn nhẫn, hơn nữa lại vô cùng cuồng ngạo, cho dù là toàn bộ giang hồ hắn cũng không để vào mắt. Vô Ảnh Lâu bộc lộ khả năng như vậy, trên giang hồ tự nhiên là có một số cái gọi là chính nghĩa chiến sĩ tiến đến khiêu khích, nhưng là những người đó không có một ai có thể còn sống trở về, kể cả là danh môn cao thủ cũng không ngoại lệ. Mà giờ phút này Lâm Phi chính là đang mê man ở trong U Minh Các của Vô Ảnh Lâu, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng hô hấp vững vàng chứng tỏ y không có gì đáng lo ngại. Về phần vì cái gì y còn không có tỉnh lại, này cũng chỉ có thể là do bên trong tiểu các lịch sự tao nhã này tràn ngập chung quanh là nhiếp hồn hương là có thể giải thích.
Một cơn gió nhẹ thồi qua làm lay động mấy tấm mành bằng lụa xanh mỏng, đột nhiên bên giường Lâm Phi xuất hiện một nam tử, một nam tử một thân cẩm bào màu đỏ xinh đẹp. Mà người này, chính là Vô Ảnh Giáo Giáo chủ Ảnh Vô Song.
Hắn có được tuyệt sắc dung nhan tương xứng với Thẩm Vân, khả lại hoàn toàn bất đồng. Nếu nhất định phải đem bọn họ ra so sáng, kia Thẩm Vân chính là Thiên Sơn tuyết liên cao nhã khiến cho người ta không thể không tôn trọng. Mà Ảnh Vô Song lại chính là hoa thuốc phiện, xinh đẹp mị hoặc lại kịch độc vô cùng. Hắn cứ lẳng lặng đứng như vậy ở bên giường, ngón tay vân vê một viên dược màu đỏ, một đôi mắt giống như ngọc lưu ly hắc sắc sâu không thấy đáy, làm cho người ta đoán không ra hắn là đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, bóng đen bên ngoài cửa sổ tựa hồ là do dự một chút, sau đó liền tiến vào trong các quỳ gối bên người Ảnh Vô Song, tập trung nhìn kỹ chính là hắc y thủ lĩnh ngày đó. Làm cho người ta kinh ngạc là y cùng Lâm Phi có dung nhan giống hệt nhau, quả thực giống hệt như một cặp huynh đệ song sinh.
Một lát sau, y chậm rãi mở miệng:
“Giáo chủ, ngài thật sự muốn làm như vậy sao, ‘Vong Trần’ này nếu vạn nhất có chút sai lầm gì, vậy….”
Y còn chưa nói xong, Ảnh Vô Song liền hơi nhíu mày lạnh lùng nói:
“Từ khi nào chuyện của bản Giáo chủ cũng đến phiên ngươi lắm miệng? Nghị, đừng nghĩ rằng ngươi là đặc biệt, hiểu chưa?”
Ảnh Nghị cúi đầu, tóc dài lòa xòa trên trán che khuất ánh mắt của y, cũng che khuất chua xót trong mắt y. Y đáp một câu:
“Vâng.”
Liền đứng dậy rời đi.
Lúc này Ảnh Vô Song lại thản nhiên nói một câu:
“ Đem mặt nạ của ngươi cất đi, về sau không cần nữa.”
Nghe một câu như vậy, thân ảnh cường kiện của Ảnh Nghị dường như hơi cứng lại một chút, lại đáp một câu:
“Vâng.”
Liền biến mất khỏi phòng.
Mặc cho ai cũng đều nghe ra áp lực ở trong thanh âm kia, nhưng là Ảnh Vô Song ngoảnh mặt làm ngơ. Sau khi Ảnh Nghị rời khỏi phòng, y lại tiếp tục công tác thủ vệ.
Nhưng là, trong đầu y vẫn không ngừng vọng lên câu nói kia của Giáo chủ. Rõ ràng biết người Giáo chủ yêu chính là Lâm Phi, chính mình bất quá chỉ là một thế thân thôi. Hiện tại Giáo chủ đã có chính chủ rồi tự nhiên sẽ không cần y, rõ ràng đã sớm biết là sẽ như vậy, khả vì cái gì tâm vẫn đau như vậy đâu.
Lúc này gió nhẹ cuốn lên một mảnh lá rụng chậm rãi bay xuống bên chân Ảnh Nghị, y cúi người nhặt phiến lá cây kia lên, nhìn cây cỏ nguyên bản tươi tốt trong đình viện bắt đầu có dấu hiệu héo rũ. Nguyên lai trong bất tri bất giác, mùa thu đã muốn đến rồi. Khả chính mình đến bây giờ mới cảm giác được mùa thu, rét lạnh kia chính là đang nhắc nhở mình đây chính là thời điểm đi ra khỏi mộng ảo sao?
Ảnh Nghị bên môi gợi ra tươi cười có chút chua xót cùng bất đắc dĩ. Gió thu rét lạnh quấn quanh Ảnh Nghị, thổi tung tóc của y rồi vờn quanh, Ảnh Nghị nâng tay lên buông phiến lá rụng kia ra để nó tùy theo gió mà bay đi.
====