“Tỉnh chưa? Tỉnh chưa?” Hòa Nhã sốt ruật nhìn Tiểu khuê đang nằm trên giường, bàn tay bóp chặt lấy tay người bên cạnh “Gia Kỳ, cho con béuống thuốc hai ngày rồi mà nó không chịu tỉnh thế?”
Gia Kỳ buồn rầu đáp “Con cũng không biết nữa, làm sao bây giờ?”
Hòa Nhã nhăn mặt, nhìn về phía ông chồng nào đó đang thảnh thơi ngủ. Nénxúc động,bà đạp một phát vào chân khiến ông chồng đau quá phải dãy nảytỉnh lại. Bà hậm hực nói
“Con gái thì đang bất tỉnh nhân sự, thế mà có người lại ngon lành, ngủ khỏe”
Giang Hồng Phong che miệng ngáp, dụi mắt “Em làm sao thế? Bây giờ nó khôngtỉnh chứ không phải là mãi mãi không tỉnh đâu, em sốt ruật cái gì. Hơnnữa, Tiểu Mai cũng bảo rằng thuốc do nó điều chế sẽ có công hiệu trong ngày mà,chỉ còn h nữa, chắc tỉnh ngay thôi mà”
Tịc tắc..tích tắc
Hòa Nhã phẫn nộ, đập mạnh tay vào bàn “Hừ, quá giờ rồi sao nó không tỉnh?”đưa mắt hỏi Gia Kỳ “Con có cho nó uống thuốc đúng không đấy?”
Gia Kỳ vò đầu, bực bội “Rõ ràng con cho uống rồi” Chợt nghĩ tới điều gì đó, hắn vội vàng bấm điện thoại, gọi cho Tiểu Mai “Tiểu Mai, Tiểu Khuê vẫnchưa tỉnh?”
Giọng nói lo lắng từ Việt Nam chuyền sang đàu dây,Tiểu Mai dật mình, nghĩ nghĩ gì đó rồi bảo “Cậu có cho nó uống viên màuxanh không thế?”
Màu xanh?
Lúc đó, hắn lục tìm mãi màkhông thấy, vừa có viên thuốc rơi ra, hắn sợ không kịp liền vội cho Khuê uống, hình như viên thuốc đó màu xanh?
Hắn vội lao xe đến thẳng nhà Tiểu Khuê, chạy vào phòng Tiểu Mai tìm thử một lần nữa
Ôi, quả nhiên vẫn còn một viên thuốc màu xanh nữa, nhưng không lẽ phải cho uống hai viên
“Tiểu Mai, rốt cuộc có mấy viên thuốc giải”
Mấy viên? Thuốc giải chỉ có một thôi mà, không lẽ?
Tiểu Mai lo lắng hỏi “Cậu đừng nói cậu lấy viên thuốc màu xanh, bên trái đấy nha. Nói cho cậu biết, cậu mà cho nó uống viên đó thì còn lâu nó mớitỉnh”
Gia Kỳ nghe xong mặt mày trắng bệch, giọng có chút yếu ớt “viên thuốc đó là..?”
Đầu dây bên kia thở dài “thôi, đã cho uống rồi thì dù có móc ruật nó racũng không lấy lại được viên thuốc đó đâu. Gia Kỳ, bây giờ cậu phải hếtsức bình tĩnh, Tiểu Khuê, nó..nó….nói chung là mất khoảng bốn năm để nótỉnh lại. Cậu chịu khó chăm sóc nó vậy. tình trạng của nó chỉ như là ngủ thôi, cậu nói gì, làm gì nó cũng biết nhưng chẳng qua mắt không mở,chân tay không cử động đâu. Tính con bé hoạt bát như thế cho nó ngủ bốnnăm cũng không tệ. Cậu chịu khó tìm một căn biệt thự trống, tạo khungcảnh như kiểu công chúa ngủ trong rừng, cho nó ở đấy.Yên tâm, nó khôngsao đâu”
Rụp
Tiểu Mai thở phào nhẹ nhõm một cái, nhìn rabầu trời. Nước Mỹ quả nhiên rất nhiều người giỏi, nhưng người có thể chế ra thuốc giải kia phải chỉ có cô mà thôi
Thực ra, cô không muốnđể Tiểu Khuê uống viên thuốc đó, nhưng vì muốn thử thách tình yêu củaGia Kỳ với cô em gái ngốc kia, chỉ còn cách này thôi
Mama đạinhân cũng biết chuyện này từ trước nên đã đồng ý. Lúc đó, cô còn muốnhỏi tại sao thì mama đại nhân kia bảo rằng “Chẳng phải nhóc Khuê kia rất thích tiểu thuyết lãng mạn sao? Ta đây nhàn dỗi cũng muốn coi phim trực tuyến. Dù sao để cho thằng nhóc Gia Kỳ kia bắt nạt nó suốt như vậy, làm mẹ như ta cũng phải giúp nó một tay chứ. Muốn trở thành con rể ta đâuchỉ là được huấn luyện từ bé, mà phải được thách thức, hiểu không?”
Cô không hiểu những lời lẽ kia,cô chỉ biết, nếu Tiểu Khuê tỉnh lại mà biết chuyện mama đại nhân sắp đặt kế hoạch viễn tưởng này, chắc nó sốclắm.Tính tình Hòa Nhã rất cổ quái, nhiều khi đã hứng nên là làm, đã làmthì tuyệt đối không có chuyện thất bại
Kết quả lần này còn tùy vào ông trời thôi
Cuộc sống cần tạo ra thử thách để tô luyện con người,để con người tiến bộ
Trước kia, khi ở Việt Nam, thứ mà cô cảm nhận được không phải là cảm giác ấmáp của gia đình, mà là sự quản giáo rất nghiêm khắc của mama Hòa Nhã. Cô biết, Hòa Nhã vốn xuất thân từ thế giới hắc bang, hằng ngày đơn giảnmặc cảnh phục chỉ là che mắt bàn dân thiên hạ. Cách ứng xử của Hào Nhãrất khó giải thích, ngay cả cô, sống chung lâu như vậy nhưng cũng khôngthể nào nắm bắt được tâm tư của Hòa Nhã
Người duy nhất trên đờicó thể nắm bắt được chính là ông hoàng trong giới kinh doanh-Giang HồngPhong. Cặp đôi này đã từng làm mưa, làm gió trên thế giới nhưng chỉ khibiết có mang Tiểu Khuê, họ mới chấp nhận rửa tay gác kiếm, không màngthế sự
Nói là vậy, nhưng Giang Hồng Phong vẫn không thể bỏ quađược việc kinh doanh.Ông mở công ty Giang thị để làm cho đỡ buồn tay,buồn chân,còn việc làm ăn trước kia đều giao cho người anh trai GiangHồng Tú quản lí
Giờ đây,gia đình Hoàng Quân cũng là một trongnhững tập đoàn lớn, tuy không bằng một phần của Giang thị nhưng ít nhấtcũng đủ làm mây mưa trên thị trường châu Á. Việc cô lo nhất hiện naykhông phải là Tiểu Khuê có tỉnh lại hay không mà là ở Bắc Kinh kia, baogiờ cô mới trở về gặp mẹ ruột
Sáng sớm, những tia nắng chói chang bắt đầu len lỏi khắp không gian. Tiếng ồn ào, náo nhiệt của xe cộ gâyngười ta cảm giác khó chịu
Trên chiếc giường mềm mại kia, một cặp nam nữ đâng ôm nhau say sưa giấc nồng.Có tiếng chuông cửa reo lên, bấtgiác, người phụ nữ trên giường nhíu mày. Bàn tay kia khua khoáng ở đâuđó rồi dừng lại vỗ mạnh,trong khi mắt vẫn nhắm tịt
“Ông xã, dậy mở cửa”
Người đàn ông mệt mỏi xoay người lại, vòng tay ôm người đàn bà vào lòng
“Mặc kệ người ta đi!”
Ting! Ting!
“Ông xã, anh có dậy mở cửa hay để em cho anh một cước xuống giường”
Người đàn ông vội dơ tay đầu hàng, không quên hôn vợ một. Chưa tỉnh ngủ hẳn,người đàn ông che che miệng, tay vuốt mặt cho tỉnh táo
“Ai thế?”
Người đàn ông đó sững người lại một lúc, nhíu mày nhìn người thanh niên đối diện
“Gia kỳ, cháu không thể hôm nào cũng đến sớm như thế,mới sáng sớm đã phiền chết đi được”
Hắn bước vào phòng, mặt toát lên sự lạnh lùng đáng sợ. Nhìn người phụ nữtrên giường, hắn tỏ ý không hài lòng, quay sang hỏi người đàn ông
“Chú Thành, chú biết đây là người phụ nữ thứ bao nhiêu rồi không? Cái này gọi là nhất kiến trung tình ấy hả?”
Tô Thành chẳng thèm liếc người phụ nữ trên giường một cái, hững hờ ném bộ quần áo trên ghế cho cô ta
“Mặc vào rồi biến nhanh”
“Thành..” Cô ta ứa nước mắt nhìn Tô Thành
Hắn lạnh lùng nói “Cút!”
Cô ta kinh hãi nhìn người thanh niên kia rồi vội vàng chui vào trong chănmặc quần áo. Chưa đầy p, cô ta đã chóng vánh lượn khỏi mắt hăn
Nhìn thẳng vào người đàn ông kia, hắn nghiêm nghị nói “Bốn năm rồi, cậu bao giờ mới bỏ tính trăng hoa kia?”
Người đàn ông chỉ hững hờ đáp “Chú không phải con, bốn năm qua, mọi chuyện đã thay đổi, người đàn bà kia không đồng ý yêu chú thì việc quái gì chúphải tốn thời gian. Gia Kỳ, ta thấy đã bốn năm rồi mà Khuê nó không tỉnh lại, ta thấy, tốt nhất con kiếm đứa khác mà yêu. Đàn ông ấy à, thiếungười yêu không chết được, nhưng thiếu phụ nữ làm ấm giường thì..vô cùng nguy hiểm!”
Hăn tức giận định cho ông chú này một bài học nhưngkìm lòng lại,bình tĩnh nói “Chú định bảo cháu bỏ rơi Tiểu Khuê sao? Chú, chú là cậu ruột của cô ấy đấy”
Tô Thành làm vẻ chịu thua, đá lông mày “Có chuyện gì mà tới tận khách sạn kiếm ta”
Gia Kỳ nói “Vụ làm ăn bên Thúc Sương chú đã lo xong cho cháu chưa? Sáng nay thấy chú Phong báo đã gặp trục trặc”
“Thôi chết!” Tô Thành vỗ trán, ôm đầu suy tư “Thì ra hôm qua anh rể có nóinhưng tại uống hơi nhiều, nên..dù sao thì cháu cứ yên tâm, mọi chuyện ta vẫn kiểm soát được”
Gia Kỳ im lặng không nói gì
Bốn năm,không phải là thời gian ngắn, càng không phải là thời gian dài, sao Tiểu Khuê vẫn chưa tỉnh lại? Liệu ông trời đang đùa với hắn?
Kể từngày biết cho Khuê uống viên thuốc, viên thuốc mà một giấc ngủ bốnnăm,hắn vô cùng đau lòng. Tiểu Khuê vừa mới tỏ tình với hắn, hắn cũng ý nguyện sẽ yêu thương cô suốt đời, nhưng phải làm sao với một người đang nằm ngủ suốt bốn năm
Năm mười tuổi, hắn đã thích cô. Lớn lêncùng nhau, cảm giác chiếm hữu đã lớn dần trong lòng khiến hắn vô cùngích kỷ. Hắn nhận ra, hắn thực sựu yêu tiểu nha đầu kia mất rồi
Những lần xuất hiện bức thư tình của tên nào đó, hắn vội dấu nhẹm đi khôngcho cô biết. Hắn không muốn cô bị rung động trước bất cứ người con trainào, cô chỉ có thể là của hắn
Hắn bắt nạt cô bởi hắn nghĩ, chỉ có làm như vậy cô mới chịu nghe lời hắn, toàn tâm ở bên hắn
Cô bướng bỉnh, cô ngang tàng, cô phá phách, cô hay làm đủ chuyện linhtinh, phiền hà nhưng hắn lại tình nguyện vid cô mà thu dọn tàn cuộc
Cô đó, cái hay không học, cái xấu lại tiếp thu rất nhanh
Thấy người ta đi ăn trộm ổi, cô mặt dày rủ hắn đi theo, hứa cho hắn quả,nhưng rồi tính háu ăn lại nổi lên, cô ăn sạch mà không chịu phần hắn.Hắn biết nhưng hắn không giạn, căn bản, cô gái này còn quá trẻ con!
Lớn hơn một chút. Mỗi ngày đi học là hai bản kiểm điểm.Ôi thôi, hết trốntiết, đánh nhau, trêu chọc thầy cô làm thú vui. Hắn bắt dầu thấy đau đàu khi phải giúp cô dọn dẹp tàn cuộc
Cô bị tống lên chùa, hắn đaulòng, hắn đỡ lười cho cô nhưng tất bại. Mẹ cô không đồng ý, mẹ cô muốncô phải học theo những gì bà quản lí. Hắn biết vậy nên im lặng choxong.Khi biết cô được trở về nhưng vẫn cứng đầu ở lại chùa, hắn lại tìmmọi cách bắt cô quay về
Biết Quang Quý theo đuổi cô, hắn tìm gặphắn nói chuyện, đưa ra thỏa thuận nhưng Quang Quý không chịu nhượng bộ,đã vậy Quang Quý lại còn tông xe vào hắn. Hắn vô cùng tức giận, hắnquyết định cho Quang Quý một bài học nhưng cô lại ngăn hắn.Trong lònghắn vừa giận, vừa đau
Tiếp đến là Hoàng Quân. Hắn biết Hoàng Quân không yêu cô mà người Hoàng Quân yêu là Tiểu mai. Hắn tìm cách móc xích lại tình cảm của Mai và Quân, nhân tiện đem cô trở về với hắn
Lần đầu tiên hắn tỏ tình với cô, thế mà cái đầu heo của cô không chịu nhậnthức, phải dùng biện pháp mạnh mới tiêu hóa được.Hắn cười khổ, sao trênđời có thể có cô gái ngốc tới mức kì lạ!
Cuối cùng, bao nhiêucông sức mà hắn bỏ ra cô đã đáp lại. Cô thích hắn, cuối cùng cũng chịumở lòng để thích hắn rồi. Thế nhưng, vì giúp Mai và Quân ở bên nhau, hắn vô tình cho cô uống nhầm thuốc
Hắn sai, hắn sai rồi! Hắn vô cùng hối hận!
Bốn năm qua, hắn sống mà cảm giác như mình không tồn tại.
Với hắn, nếu có một điều ươc, hắn ước rằng người con gái hắn yêu thương kia sẽ tỉnh lại!
Nhưng rốt cộc thì sao nào? Đã ngày trôi qua, Tiểu khuê của hắn vẫn chưa tỉnh lại
Hắn thất vọng , cả thế giới xung quanh hắn đều sụp đổ
Ông trời, bao giờ Giang Tiểu khuê tỉnh lại? Bao giờ tỉnh lại đây.
Hắn, hắn không thể chịu đựng nữa rồi, nếu còn tiếp tục nữa, hắn dẽ chết mất
Nếu Tiểu khuê không tỉnh, có lẽ, hắn sẽ uống viên thuốc giống cô để có thể cùng nhau ngủ giấc ngủ ngàn thu
Hắn muốn gặp cô, hắn nhớ cô, nhớ giọng nói, tiếng cười, nhớ ánh mắt,..nhớ lắm!